Thẩm Niệm Niệm làm xong đề toán dài cuối cùng, đồng hồ treo tường hiển thị dã hơn một giờ sáng.
Gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi bay tấm rèm, mang theo hương hoa đào đầu mùa tràn vào giữa phòng, lạnh tới cả người cô run lên.
Nhìn hai tờ đề thi còn trống bên cạnh, cô thở dài.
Chỉ còn trăm ngày nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, việc học của cô cũng hơi cố sức, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng chỉ xếp ở giữa lớp mà thôi.
Thẩm Niệm Niệm đóng cửa sổ, lấy bình giữ nhiệt xuống lầu rót thêm nước nóng.
Mới vừa rót xong cô đã vội vã uống một hớp. Đợi khi thân thể ấm hơn chút, cô mới nhìn về phía phòng anh trai Thẩm Phù Bạch ngây người.
Kinh nghiệm từng trải của bản thân khiến cô nắm vững kiến thức sinh vật học.
Trên mặt chỉ số thông minh, con trai con gái được di truyền phần lớn từ mẹ.
Cô và anh trai cùng cha khác mẹ, bản thân dù chăm chỉ thành tích cũng chỉ thường thường, mà anh trai ngày thường chẳng học tập bao nhiêu vẫn có thể cầm cờ đi trước.
Hẳn mẹ của anh ấy là một người rất thông minh.
Nhưng từ khi Thẩm Phù Bạch mười mấy tuổi, được đón về Thẩm gia, anh rất ít khi nói chuyện với Thẩm Niệm Niệm.
Hai người ở chung dưới một mái nhà nhưng cả ngày chẳng nói được với nhau mấy câu, càng không phải nói tới việc nhờ anh dạy phụ đạo cho mình.
Thẩm Niệm Niệm nắm chặt quần áo, đang định cầm ly nước về phòng, chợt nghe được tiếng nước tí tách.
Tiếng nước không lớn, nhưng trong đêm tối yên tĩnh nó lại vô cùng bắt tai.
Cô vểnh tai lên, tìm phương hướng, tầm mắt dừng lại chỗ hậu viện.
Thẩm Niệm Niệm đi thẳng tới cửa sau, tiếng nước càng lúc càng rõ ràng, hệt như có người đang chơi đùa trong bể bơi.
Cô mở cửa, mới vừa bước ra một bước, còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cổ bỗng bị thứ dính dính ướŧ áŧ, lại có tính dẻo thắt lại.
Thẩm Niệm Niệm sợ tới độ sắc mặt tái nhợt, vừa muốn vô thức hét lên, nhưng ngay lúc cô há miệng, một thứ ướt nhẹp đã cắm vào trong miệng cô, nhét tới miệng cô tràn đầy, cũng ngăn cản tiếng hét sắp thoát ra khỏi miệng.
“A a…”
Cô vươn tay nắm lấy thứ đang cuốn trên người mình, lúc này mới nhìn rõ nó là thứ gì.
Ngoại trừ xúc tua đang cuốn lấy cổ cô và nhét vào trong miệng cô, còn có mấy cái xúc tua của sinh vật lớn chừng 2m không rõ tên cuồn cuộn trước mặt.
Vô số xúc tua nhiều không đếm hết, từ màu trắng tới màu hồng phấn, từ ngắn tới dài, trên xúc tua còn có vố ố thứ màu trắng dán lên trông như giác hút.