Tên Sát Thủ Này Bị Tâm Thần

Chương 2

Edit: Tnhii

Beta: Mày là bố tao

Trì Gia mới mở điện thoại ra, nghe thấy tiếng chuông gió treo trên cửa liền biết...

Anh chàng kia lại đến rồi.

Chín giờ mỗi sáng, ngày nào cũng vậy.

Đến liền mua một ly sữa đậu nành rồi ngồi ở chỗ dành cho khách ăn mì ăn liền.

Cô nhìn thấy mấy người ăn mì ăn liền nhưng không có chỗ ngồi đứng ở xa xa trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, sau đó tức giận rời đi.

Tâm trạng của cô không nói nên lời khi xem vở kịch, thậm chí cảm thấy có chút buồn cười.

Có chút tò mò với khuôn mặt ở dưới cặp kính râm kia.

Lúc này cửa hàng tiện lợi nhập hàng, đẩy đống hàng cao như núi, qua lại bên cạnh anh.

Phương Dữ Hoài vắt chân, nhìn bóng người qua cửa kính.

Nhìn cô nâng chai dầu đậu phộng lên, nhón mũi chân, muốn đặt nó ở tầng trên cùng của giá đồ.

Không biết lượng sức mình, Phương Dữ Hoài thầm nghĩ.

Anh ung dung đứng lên, chậm rãi đến bên cạnh cô, giơ tay đẩy thùng dầu lên.

Trì Gia sững sờ.

Sau đó, người đàn ông cúi xuống và lần lượt đặt các vật nặng vào vị trí của nó.

Cuối cùng cầm mấy món đồ chơi cực kỳ không thích hợp với anh, hỏi: "Cái này để ở đâu?".

Trì Gia vội vàng nói: "Để tôi làm cho".

Phương Dữ Hoài: "Hôm nay tôi mua một cây kem thì có được tặng đồ chơi không?".

Trì Gia lại sửng sốt, một lúc sau mới nhớ tới đứa bé mấy ngày trước, nhếch môi nở nụ cười: "Không tặng".

"Sao lại không tặng? Phân biệt đối xử à?"

Cô đặt đồ chơi trở lại vị trí, thành thật mà nói: "Không có hoạt động này, đứa bé muốn, tôi đã nói đại với đứa bé một lý do".

Mặc dù biết vậy, Phương Dữ Hoài vẫn cười nhạo: "Thừa tiền như vậy sao?".

Trì Gia vừa đi về phía tủ đông, vừa thờ ơ gật đầu: "Còn đủ dùng".

Nói xong lấy ra một hộp Tiramisu, ném vào trong tay anh.

"Cảm ơn chuyện vừa rồi, mời anh."

Thật ra Phương Dữ Hoài không thích đồ ngọt.

Anh mong cô cho anh một bao thuốc lá.

Giờ phút này, thứ lạnh lẽo trong tay ma xui quỷ khiến chặn lại động tác ném đi của anh, anh từ từ mở ra.

...

Ánh nắng chói chang, dễ gây khó chịu.

Ví dụ như đôi tình nhân trẻ tuổi này, vốn tình chàng ý thϊếp ở bên cạnh anh uống cùng một ly trà sữa, đột nhiên nghe thấy nữ sinh giở giọng chọc ngoáy...

"Anh nhìn cái gì ở quầy thu ngân đấy?"

"... Cái gì?"

"Từ lúc uống trà sữa, mắt anh cứ nhìn lên quầy thu ngân!"

Nam sinh dường như sửng sốt, phản bác: "Em nói lung tung cái gì vậy?".

"Có phải anh cảm thấy người khác xinh đẹp, người gầy ngực to không?"

Âm thanh càng ngày càng cao, thu hút ánh mắt của vài vị khách.

Gồm cả Phương Dữ Hoài đang đọc tạp chí.

Anh dời ánh mắt, nhìn người nào đó mặc đồng phục trước mặt, nghĩ thầm phụ nữ đúng là kì lạ, mặc quần áo rộng như vậy cũng có thể nhìn ra người gầy ngực to.

Nam sinh cảm thấy xấu hổ, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: "Có việc, đi thôi".

Nữ sinh rút tay ra: "Em không đi, đi rồi lại quên đồ xong quay lại lấy sau đó thêm bạn trên Wechat phải không? Mẹ nó lần trước anh cũng vậy".

"..."

Phương Dữ Hoài nhướng mày.

Sự tình náo loạn, Trì Gia không có cách nào giả điếc nữa, mang mác "Người gầy ngực to", mở miệng như không có việc gì: "Quý khách có vấn đề gì không?".

Nữ sinh nghe giọng nói Trì Gia, nghe giống kỹ nữ trà xanh sen trắng, lập tức nói cô cút đi.

Phương Dữ Hoài dừng lại, có chút mất hứng.

Trì Gia ngừng một lát, có chút không vui: "Muốn cãi nhau, hai người có thể ra ngoài cãi nhau thoải mái".

Cô cúi đầu nhìn ly trà sữa chỉ còn lại vài hạt trân châu, ném ly trà sữa vào thùng rác như dọn rác: "Uống xong chưa, xong rồi thì về nhà cãi nhau".

Nữ sinh lập tức trợn tròn mắt: "Cô đối xử với khách thái độ này à?".

Nam sinh cảm thấy thật sự quá xấu hổ: "... Đi thôi".

"Đi cái gì đi, có phải anh cảm thấy tôi vừa rồi nói đúng nên đau lòng cho người đẹp mà anh vừa mới để ý đúng không?!".

Trì Gia: "...".

Cửa hàng tiện lợi gặp phải đủ các loại người, khó chịu đến mức muốn từ chức.

"Gọi ông chủ của cô ra đi? Có chỗ nào thuê nhân viên như vậy không? Nhân viên thu ngân trang điểm đậm cho ai xem, muốn quyến rũ khách hàng giàu có à? Những người giàu có sẽ đến cửa hàng tiện lợi của cô sao?"

Nói xong, lúc cô ta đi về phía trước, đυ.ng mạnh vào người Trì Gia.

Va chạm như vậy, Trì Gia không đứng vững, vừa hay ngã vào trong lòng Phương Dữ Hoài đang xem kịch bên cạnh.

Toàn thân đều là cơ bắp, cô không cảm nhận được đệm thịt mềm mại trong truyền thuyết, còn cảm thấy có chút cứng.

Đau đến nhe răng trợn mắt, cô vừa nâng mắt nói xin lỗi, lại phát hiện...

Kính râm của anh bị rơi.

Lộ ra đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm, phản chiếu toàn bộ khuôn mặt đau đớn của cô.

Lúc đeo kính râm, cô cảm thấy anh đang giả vờ.

Bỏ kính ra mới biết, thì ra kính râm không chỉ có thể che đi sự xấu xí, mà có một ngày cũng có thể che đi sắc đẹp.

Nữ sinh kia sau khi mắng "Hồ ly tinh" liền tức giận rời đi.

Còn Phương Dữ Hoài vì những lời này mà nắm chặt tay cô.

Cơ bắp chạm phải thịt mềm bên hông, cả người Trì Gia cứng đờ, không tự chủ được thở hổn hển.

Cô lập tức nín thở, sắc mặt có chút xấu hổ.

Phương Dữ Hoài thu hồi tầm mắt, đỡ cô dậy rồi nói: "Tôi ra ngoài có việc".