Biên tập: Sữa hà mã
Hiệu đính: Mày là bố tao
Đầu của con vật khổng lồ ấy hiện ra từ trong bóng tối. Một vầng hào quang toả ra từ mõm của nó, dao động theo từng nhịp thở... Có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh.
Giữa những sóng nước dập dềnh, đôi mắt đượm màu xanh biếc ấy ánh lên một thứ ánh sáng mờ ảo như lửa cháy.
【Ta sẽ tìm ngươi...】
"Aaaa..."
Quý Tiểu Lương hét lên, bỗng mở mắt ra rồi đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi.
Sau đó, anh cảm nhận được cái nhìn ngạc nhiên từ những người bạn cùng lớp. Anh nhìn một vòng xung quanh lớp, trên trán liền đổ mồ hôi lạnh. Lớp học yên tĩnh, lá cây đung đưa rì rào trong gió, còn thầy giáo cầm phấn trên bục giảng thì đang lườm Quý Tiểu Lương với một ánh mắt sắc bén.
...
Sau khi tan học, bạn cùng bàn với Quý Tiểu Lương nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của anh rồi dùng cùi chỏ đẩy mấy cái.
"Ê, mày gần đây bị gì vậy? Đi chơi game thâu đêm à?"
Người bạn liếc Quý Tiểu Lương một cái thì thấy được hai quầng thâm mắt đậm gần như dài đến khoé miệng.
Quý Tiểu Lương ngáp một cái, uể oải xua tay.
"Còn phải nói, tao ghét trời nồm*. Nhà ẩm muốn chết, làm máy tính tao hỏng luôn". Giọng điệu của anh khá yếu ớt.
*回南天 (trời nồm): Một hiện tượng thời tiết ở phía Nam Trung Quốc (và miền Bắc Việt Nam). Sau mùa đông, nhiệt độ tăng nhanh cộng với gió đông nam làm hơi nước bị ngưng tụ ở nhiều nơi, khiến cho độ ẩm không khí tăng cao.
"Thế sao ngày nào mày cũng bơ phờ vậy? Tao thấy mày gần đây hay ngủ cả ngày luôn..."
Quý Tiểu Lương bĩu môi: vì sao bơ phờ? Không phải vì ngủ không ngon sao.
Từ buổi chiều tà ở bờ sông Liễu đó đến giờ cũng sắp được nửa tháng rồi. Sự kinh ngạc lúc nhìn thấy con rồng trên mặt sông vẫn còn đọng lại trong l*иg ngực Quý Tiểu Lương. Bằng chứng là hầu như đêm nào anh cũng mơ thấy con rồng này. Lúc đầu, anh chỉ mơ thấy một dòng sông tối tăm cuồn cuộn nước.
Dần dần, một đốm sáng xuất hiện trong nước. Sau đó sẽ có một thứ gì đó bơi chầm chậm mà mạnh mẽ dưới lòng nước... Ngày qua ngày, đôi mắt xanh và những mảnh vảy đỏ của con rồng đó từng chút một trở nên rõ ràng hơn.
Trong mơ, con rồng ngày càng tiến đến gần hơn, như muốn bơi đến chỗ anh. Lúc nằm mơ hồi nãy, Quý Tiểu Lương còn có thể thấy được hình ảnh bản thân đang hoảng sợ phản chiếu trong đồng tử khổng lồ của nó.
Mặc dù không hẳn là ác mộng, nhưng Quý Tiểu Lương vẫn bị quấy phá bởi chuỗi giấc mơ liên tiếp này. Mỗi đêm khi tỉnh giấc, Quý Tiểu Lương đều cảm thấy thân thể như không còn sức lực, thậm chí còn khó thở như thể miệng mũi vừa ngập trong làn nước tanh đυ.c dưới đáy sông.
Quý Tiểu Lương hơi bị đau đầu.
Tất nhiên, không có ai sẽ thật sự tin là anh đã thấy một con rồng. Anh đã thử đăng bài lên mạng nhưng nhận được rất ít bình luận, chủ yếu là chế giễu anh. Chỉ có đúng một bình luận ẩn danh là có ích.
【Tên của đứa trẻ đó là Vô Di*. Nó là Hà Bá. Nếu như bạn không bịa chuyện thì chỉ còn khả năng là bạn đã gặp một vị thuỷ thần.】
*Ở Chương 1, Quý Tiểu Lương có hỏi tên của Vô Di viết như thế nào nhưng không được trả lời. Bình luận này có viết ra tên Vô Di.
"Gì vậy trời, loại truyện thần tiên nhảm nhí này..."
Sau khi điều tra thêm thông tin về quái vật nào là "Bằng Di"*, nào là "Hà Bá", Quý Tiểu Lương hoàn toàn bỏ cuộc trước việc truy tìm chân tướng này. Bắt anh nghiên cứu bột mì được lên men bởi nấm men khác nhau có mùi vị khác như thế nào thì anh còn có chút hứng thú, chứ về những thứ khác thì Quý Tiểu Lương thật sự không muốn để tâm đến.
*Bằng Di là một tên khác của Hà Bá
Giờ anh chỉ muốn quên đi chuyện này thật nhanh chóng, để tránh mỗi đêm lại mơ về con rồng quái lạ đó.
Lúc Quý Tiểu Lương đang suy nghĩ về điều này, dưới sườn của anh bỗng đau nhói. Là từ cú thọc cùi chỏ của bạn cùng bàn.
"Cái gì?"
"Đối thủ của mày tới kìa..."
Bạn cùng bàn chỉ vào người đang đi đến từ hành lang và nói với Quý Tiểu Lương.
Lúc nhìn thấy dáng vẻ cao gầy và gương mặt lạnh nhạt của người đó, Quý Tiểu Lương như mèo gặp thiên địch mà quên béng đi những phiền muộn trong mơ, cơ thể lập tức tiến vào trạng thái khẩn cấp. Giả sử anh là mèo thật thì lúc này chắc lông đuôi đã xù hết cả lên.
Người khiến cho Quý Tiểu Lương căng thẳng như chờ quân địch này cũng là bạn cùng lớp với anh, mang một cái tên có chút mắc cười là Tây Môn Tự.
Nếu như đối phương là một người bình thường thì mỗi cái tên đầy uỷ mị đó cũng đủ để học sinh khác giễu cợt rồi. Nhưng trên thực tế, ngoài Quý Tiểu Lương luôn tức giận gọi anh là "Dì Tây Môn" thì hầu như chẳng có ai trong lớp dám hình dung về anh ta một cách bất lịch sự cả. Tại sao lại như vậy? Có lẽ là vì, ai thoáng nhìn anh cũng nhận ra được anh ta toát lên một vẻ gì đó huyền ảo khác người, khác biệt so với những học sinh trung học bình thường. Nên nói như thế nào đây... Không chỉ riêng gương mặt lạnh lùng, mà cả người Tây Môn Tự cứ như thiếu đi hơi thở của con người vậy. Rõ ràng là có một khuôn mặt tuấn tú đấy, nhưng trong mấy năm qua, Quý Tiểu Lương và những bạn học khác chưa từng thấy mặt của anh ta có bất cứ cảm xúc nào.
Anh ta quả thật giống như một bức tượng hình người biết di chuyển... Quý Tiểu Lương lúc nào cũng ngầm chế nhạo anh ta trong thâm tâm.
Quý Tiểu Lương và Tây Môn Tự là hai người vô cùng, vô cùng khác nhau, dù anh và cái người này gần như luôn ở bên nhau từ khi được sinh ra. Họ sinh ra ở cùng một bệnh viện, lớn lên trong cùng một khu nhà, từ mẫu giáo đến tiểu học rồi trung học cũng học chung một lớp.
Mọi cô gái mà Quý Tiểu Lương thích cuối cùng đều đi thích Tây Môn Tự.
Vì vậy nên Quý Tiểu Lương ghét Tây Môn Tự.
Tuy nhiên, người xưa giờ chưa từng chọc giận Quý Tiểu Lương bây giờ lại đứng trước mặt anh một cách kỳ quái.
Một cuốn sách được đặt lên bàn Quý Tiểu Lương.
"Cậu cần phải làm bài tập về nhà."
Tây Môn Tự nói với Quý Tiểu Lương.
"Cái gì, tại sao..."
Quý Tiểu Lương định phản đối, nhưng anh dừng lại sau khi thấy cuốn sách bài tập của mình.
Lúc nộp bài tập sáng nay, anh ngái ngủ không mở nổi mắt, nên cho dù anh cảm thấy cuốn sách khi sờ vào có vẻ không bình thường lắm, anh vẫn chẳng quan tâm mấy. Bây giờ, anh tỉnh táo nhìn cuốn sách bài tập thì phát hiện nó nhăn nhó, có nhiều trang giấy cũng dính vào nhau. Sau khi khó khăn tách chúng ra, anh thấy nét chữ cũng đã bị thấm nhoè trên giấy ẩm.
"Này, Tiểu Lương, hôm qua mày quăng sách vào nước à?"
Bạn cùng bàn hiếu kỳ liếc nhìn cuốn sách rồi thốt lên đầy kinh ngạc.
"Làm gì có!". Quý Tiểu Lương đáp lại một cách khô khan. Ngừng lại một chút, anh hơi thiếu tự tin bổ sung. "Dạo này nhà tao bị ẩm, tao nói rồi, nồm mà... Hôm qua lại như vậy...".
Mà cho dù tình trạng sách bài tập của anh hôm qua không trầm trọng như hôm nay, hôm qua nó vẫn bị cong mềm do ẩm ướt.
Anh luôn cảm thấy nguyên nhân là do thời tiết ẩm, nhưng hôm nay anh chợt hiểu ra: thời tiết có ẩm đến mấy cũng chẳng thể làm toàn bộ sách giáo khoa của anh ướt như giẻ lau thế này chứ?!
Tây Môn Tự rủ mắt xuống, tầm mắt ngừng lại ở viền mắt màu xanh đen của Quý Tiểu Lương trong giây lát. Anh ta bỗng vươn ngón tay ra, chộp lấy cằm của Quý Tiểu Lương rồi nâng mặt lên.
"Này, cậu làm gì thế?!"
Quý Tiểu Lương chán ghét cái tư thế kinh khủng này, la quang quác lên, khoa tay múa chân đến nỗi gần như vô thức đấm Tây Môn Tự một cái. Nhưng anh vừa nhấc tay lên thì cổ tay đã bị Tây Môn Tự bắt lấy.
Mặt Quý Tiểu Lương đỏ bừng lên, giận đến run người. Có ai đó đang xúm lại ồn ào sau lưng bọn họ.
Tây Môn Tự thì cứ như một người máy mà hoàn toàn chẳng ý thức được sự hỗn loạn mình đã gây ra. Anh ta ghé người sát vào Quý Tiểu Lương, gần đến nỗi Quý Tiểu Lương cảm nhận được hơi thở phả vào mặt. Cái ánh mắt như muốn dò xét nhìn lên nhìn xuống làm Quý Tiểu Lương rất ngứa ngáy.
Thình thịch...
Quý Tiểu Lương bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
"Cậu gần đây có phải đã đi đến bờ sông nào đó không?"
Tây Môn Tự đột nhiên cúi đầu xuống gần má của Quý Tiểu Lương, mũi thì co giật, ngửi mùi gì đó đang toả ra từ người Quý Tiểu Lương... Quý Tiểu Lương run người lên vì giận, nhưng chẳng hề để ý trên người mình có thoang thoảng mùi nước tanh.
Thật ra thì có rất nhiều thứ Quý Tiểu Lương không để ý đến. Tây Môn Tự nhìn đuôi tóc của Quý Tiểu Lương. Phòng học ở tầng bốn, ngày nào cũng có mặt trời chiếu thẳng vào nên phòng vẫn khô ráo dù thời tiết phương Nam ẩm ướt. Trong không gian khô như vậy mà đầu tóc của Quý Tiểu Lương lại ướt như mới vừa gội xong mà chưa sấy khô, nước còn đọng trên từng cọng tóc. Ngón tay của Tây Môn Tự gõ lên bàn Quý Tiểu Lương, trên mặt bàn cũng phủ hơi nước ẩm như thể đã có ai đó hà hơi lên.
Quý Tiểu Lương nghe thấy từ "bờ sông" thì trong đầu liền hiện lên con sông đó, con rồng đó...
Anh rùng mình một cái, định gật đầu, nhưng khi nhìn lên đôi mắt đen của Tây Môn Tự, trong lòng anh bỗng nảy sinh một sự kháng cự.
"Liên quan gì tới cậu? Tây Môn Tự, cậu thả tay tôi ra. Cậu bị điên hay sao?"
Quý Tiểu Lương đá mạnh vào gầm bàn, cố thoát ra khỏi sự khống chế của Tây Môn Tự. Nhưng đúng lúc này, Tây Môn Tự lại thả ra, làm Quý Tiểu Lương suýt té nhào xuống. Mối hận của Quý Tiểu Lương đối với Tây Môn Tự lần này tăng vọt lên một kỷ lục mới.
Nghĩ về hành động mờ ám của Tây Môn Tự vừa rồi, Quý Tiểu Lương cảm thấy da gà nổi trên thân thể mình nhiều đến nỗi rớt xuống chắc quét đủ một ki hốt rác. Đương nhiên anh sẽ không hé miệng nói một lời nào về bờ sông và con rồng đó.
Cơ mà Tây Môn Tự vẫn cứ quấn lấy Quý Tiểu Lương không tha, như muốn cắn chặt anh vậy.
"Nếu cơ thể cậu xảy ra vấn đề gì thì nhớ nói cho tôi."
Lúc Quý Tiểu Lương về nhà, Tây Môn Tự lần đầu tiên trong đời chạy đến nắm tay anh và dặn dò từng câu từng chữ một.
Editor có lời muốn nói: Chương này editor hỏn lọn không biết nên đu cp nào luôn ¿(❦﹏❦)?