“Để tôi... Gọi một cuộc điện thoại, bên ngoài nhất định là Tiểu Đào... Tiểu Đào qua đây tìm tôi.”
Giọng nói nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng cô, gần như cầu xin anh nói.
“Được, cho em một phút.”
Cuối cùng Trình Tự cũng ngẩng lên liếʍ hôn khuôn mặt cô, xem ra rất dễ nói chuyện, thực ra đã kiềm chế đến cực hạn, ngón tay dừng trên đấm lông nhỏ xoăn, không đi vào, nhìn chăm chú thật sâu vào cô, giống như một con dã thú vận sức chờ phát động.
Cơ thể anh thoáng rời xa nhưng không hề mang cảm giác áp bách mạnh mẽ đi theo, ngược lại khiến Giang Noãn thở gấp dồn dập hơn, tay nhỏ bé run rẩy vươn về phía trên tủ giày bên cạnh lấy điện thoại, mở khóa, đầu ngón tay run run không tài nào kiểm soát nổi.
Trình Tự nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, một tiếng cười khẽ bật ra khỏi cổ họng, tâm trạng cực tốt giúp cô đỡ lấy điện thoại.
Cuối cùng cô cũng tìm được số điện thoại, nhấn nút gọi.
Hai giây sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông sống động.
Cô đoán không sai, quả nhiên là Tiểu Đào.
Tiểu Đào nhận rất nhanh: “A lô, chị Noãn Noãn, chị vẫn ở trong phòng thay đồ à?”
“... Ưʍ.” Âm thanh phát ra từ trong miệng Giang Noãn dường như thấm đẫm sức mê hoặc, mềm mại, nũng nịu, khác một trời một vực với thường ngày, trong lòng cô căng thẳng, cô vội vàng hắng giọng để bản thân nghe như tương đối bình thường, vội nói: “Tiểu Đào, chị đột nhiên không thoải mái...”
Cô còn chưa nói xong, Tiểu Đào đã vội vàng tiếp lời: “A? Chị Noãn Noãn, chị không sao chứ? Em lập tức đến phòng thay đồ ngay.”
“Không, em đừng qua đây.” Âm điệu của Giang Noãn đột nhiên tăng cao.
“Hả?”
“Ý chị là... Ờm... Ý chị là chị đã đi rồi, đi khám bác sĩ, hôm nay em tan làm sớm chút nhé, chụp ảnh sẽ đổi sang ngày mai.” Giang Noãn có chút nói năng lộn xộn, nghểnh cổ nói, cơ thể lại căng lên, bởi vì người đàn ông trước mặt đã nhân lúc cô đang nói chuyện ngón tay móc lấy mép qυầи ɭóŧ kéo xuống...
Trong đầu Giang Noãn giống như bị ném bom, lập tức nổ tung, một tiếng ngâm khẽ tràn ra từ cổ họng: “Ưʍ... Ờm.”
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến: “Chị Noãn Noãn, chị không sao chứ?”
Giang Noãn ấn ngón tay lên mu bàn tay của người đàn ông, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh: “A... Chị... Chị không sao, Tiểu Đào em mau tan làm đi...”
“Vậy nhϊếp ảnh gia?”
Nhϊếp ảnh gia đang ở ngay trước mặt này, Tiểu Đào.
Giang Noãn muốn khóc không ra nước mắt, trong miệng lại nói: “Anh ta... Chị sẽ thông báo cho anh ta.”
Không đợi Tiểu Đào nói tiếp, cô đã cuống cuồng cúp điện thoại, sau đó nhìn nhϊếp ảnh gia mặt đầy ham muốn, nhíu đôi mày thanh tú, lông mi cũng đang run nhè nhẹ, thấp giọng nói: “Đừng...”