Yêu Đương Với Chủ Nhiệm Lớp Của Con Gái

Chương 7: Đừng...Có người đến kìa

Cô sắp không thể chống đỡ được nữa, trầm luân trong nɧu͙© ɖu͙© mà người đàn ông tạo ra.

“Ưʍ... A Ha...”

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Giang Noãn đột nhiên giật mình, mở to đôi mắt bị tìиɧ ɖu͙© lấp đầy, sợ đến mức ngón tay túm lấy tóc của Trình Tự: “Đừng... Đừng liếʍ nữa... Có người đến kìa.”

Đôi tay nhỏ bé của cô mềm đến mức không còn sức lực.

Chút lực đó đối với Trình Tự mà nói giống như mèo gãi ngứa, cào đến độ trong lòng anh cũng ngứa theo.

Hơi thở của Trình Tự thô suyễn, cuối cùng cũng ngừng bú ʍúŧ, đôi tay lại không hề buông tha hai vυ', ra sức đè ép nhào nặn thành các loại hình dạng, giọng nói quyến rũ thoát ra.

“Bảo người bên ngoài đừng đi vào.”

“Nếu không.”

“Thì chơi em khóc trước mặt bọn họ.”

Trong lúc anh đang nói, đầu ngón tay đã vuốt ve dọc theo hình dáng hai vυ' xuống dưới, lướt thẳng đến bụng dưới, lòng bàn tay nóng hổi xoa ấn hờ hai cái, kích khích đến mức từng sợi lông tơ nhỏ trên bụng của cô đều đứng thẳng lên, đi xuống chút nữa, có một vết sẹo dài bằng ngón tay trỏ nằm ngang ẩn trong vùng tam giác...

Thời gian đã lâu, nên rất nhạt, như được che bằng kem che khuyết điểm.

Ngón tay anh dừng lại trên vết sẹo kia, đôi mắt sâu lắng như biển khó hiểu không rõ, lướt qua vết sẹo, đầu ngón tay bỗng chen vào giữa hai chân cô.

“Ừm... Đừng.”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Giang Noãn khép thật chặt hai chân lại, không muốn để anh thực hiện được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng gay gắt, giây tiếp theo, người đàn ông đã quỳ xuống, cúi người, nắm lấy vòng eo thon thả của cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trên bụng và eo cô, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh vết sẹo của cô, hơi thở phả ra thấm vào da thịt cô từng chút một, liếʍ thẳng xuống phía dưới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ cơ thể Giang Noãn đột nhiên cong lên, tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng phát ra gần như lạc điệu.

“A... Ưʍ.” Anh đang hôn vết sẹo mà Phan Việt ghét bỏ kia.

Giang Noãn đột nhiên che miệng lại, đầu óc rối bời, sống lưng càng tê dại, hai chân chợt mềm nhũn ra, ngón tay anh thừa cơ thăm dò vào trong chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu đen, lòng bàn tay nóng bỏng lướt qua đám lông nhỏ xoăn thưa thớt, chạm vào âʍ ɦộ của cô.

Cơ thể cô vừa thừa nhận quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, vừa để ý động tĩnh bên ngoài, gấp đến mức bàn tay nhỏ bé luống cuống đập vào bả vai anh, nhưng thấy anh hoàn toàn không có ý định dừng lại, ngược lại lòng bàn tay nóng hổi đang kề vào lông xoăn còn tùy ý xoa nắn xung quanh vùng đất thần bí của cô, chút lý trí miễn cưỡng chèo chống kia của cô cũng bị thiêu rụi.