Đột Nhiên Pháo Hôi Ta Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 74

Chương 59: Chảy sữa

Thật kỳ lạ…

Tại sao, tại sao phải chảy nhiều sữa như vậy... Cậu thực sự biến thành một con bò sữa nhỏ...

Nhưng dù có như thế nào, cảm giác căng đầy trong ngực quả thực đang giảm xuống. Cảm giác đau đớn dần chuyển thành một loại cảm giác sung sướиɠ khiến da đầu tê rần, bị đầṳ ѵú ấm nóng bao bọc thành một dòng nước nóng bỏng, theo đường máu lan tràn toàn thân. Một loại cảm giác hư không rơi thẳng xuống trong người, sau đó đúng lúc rơi xuống xương chậu, đè xuống phần bụng dưới.

"A... Ưʍ..."

Dụ Lăng Xuyên mềm cả xương. Cậu mơ màng thở dồn dập, lờ mờ cảm thấy mình bị Tạ Thanh Sầm bế lên, đặt lên mặt bàn đã trải áo choàng. Phải mất một lúc lâu sau, cậu mới nhận ra rằng mình không ở đâu khác mà đang ở trong lớp học.

Điều này cũng, quá dâʍ ɭσạи rồi...

Dụ Lăng Xuyên xấu hổ khép chân lại, trong lòng tựa như bị Tạ Thanh Sầm đang hóa rắn cắn một cái. Cậu dùng đầu ngón tay nắm lấy góc bàn, chân thành hy vọng rằng Tạ Thanh Sầm sẽ tập trung hết vào bầu ngực của cậu, để không phát hiện ra rằng qυầи ɭóŧ của cậu đã ướt sũng.

...

Không biết qua bao lâu, bộ ngực căng tràn sữa cuối cùng biến thành hai cục mỡ mềm, nằm nhũn ra trên ngực, giống như một đôi thỏ trắng bị truy đuổi quá lâu đã mất đi sức lực. Tạ Thanh Sầm lau sạch sữa bên mép, trở về hình người hỏi: "Bây giờ vυ' của Tiểu Dụ còn căng nữa không?"

...Là đầu lưỡi của anh hay đầu lưỡi của rắn mà khi nói lại không có tiếng thở.

Dụ Lăng Xuyên đỏ mặt đáp lại, tay mềm chân mềm trèo xuống bàn, suýt nữa thì ngã, nhưng may mắn thay Tạ Thanh Sầm đã kịp thời đỡ cậu. Cậu run tay khoác áo choàng lên người, đôi tai nhọn hai màu trắng đen đan xen cụp xuống, cả khuôn mặt đều có vẻ tủi hờn: “Nhưng anh mυ'ŧ quá mạnh, bảo anh mυ'ŧ nhẹ lại anh không nghe... Cho nên, giờ nó... A..." Nó sưng hết cả lên rồi!

Dụ Lăng Xuyên quấn chặt áo choàng, chạy ra khỏi lớp, không muốn để tâm đến Tạ Thanh Sầm đang đuổi theo đằng sau. Nhưng sau khi chạy được vài bước, cậu thở hổn hển dừng lại, đôi mắt đỏ hoe trừng mắt nhìn Tạ Thanh Sầm. Không phải cậu không chạy được mà bởi vì một lý do khó nói hơn.

...Sau khi uống thuốc ngụy trang, qυầи ɭóŧ của Dụ Lăng Xuyên đã thay đổi từ chiếc qυầи ɭóŧ siêu mịn của vị thánh hắc ám thành một chiếc quần thô bình thường, hôm nay bị nước da^ʍ của cậu thấm ướt thành một chiếc giẻ lau, mặc rất khó chịu. Cậu chạy chưa được mấy bước đã cảm thấy chân đau nhức, không thể không dừng lại, quay về phía Tạ Thanh Sầm nói: "Tôi muốn đi vệ sinh! Anh đi theo làm gì, không được tới đây!"

"Nhưng…"

Dụ Lăng Xuyên nhìn anh chằm chằm. Tạ Thanh Sầm không thể làm gì khác ngoài việc đứng yên ở cửa và nói: "Vậy tôi sẽ đợi em ở đây, đi nhanh rồi ra nhé, không an toàn."

"Làm gì có cái gì không an toàn..."

Dụ Lăng Xuyên bĩu môi, khoác áo choàng bỏ chạy. Bây giờ cậu đang rất khó chịu, không nói đến đầṳ ѵú bị Tạ Thanh Sầm bú sưng thì gốc đùi còn bị qυầи ɭóŧ ướt cọ xát hồi lâu, khiến bụng dưới vừa đau vừa mềm, không còn sức để nhấc chân lên.

Chiếc áo choàng lớn của người bò sữa đủ dài để che đến mắt cá chân, cho dù không mặc qυầи ɭóŧ cũng không bị lộ. Dụ Lăng Xuyên nghĩ đi nghĩ lại, hạ quyết tâm ném chiếc qυầи ɭóŧ ướt vào thùng rác, sau đó đẩy cửa phòng bên trong đi ra ngoài.

"A!"

Một lượng lớn chất lỏng mát lạnh trút xuống từ trên mái che như mưa, xối ướt người cậu. Dụ Lăng Xuyên hét lên, bất ngờ hiện nguyên hình. Chiếc váy xòe thêu hoa hồng đen dính chặt vào người, mái tóc dài buông xõa cũng ướt sũng, giống như một tiểu yêu nữ vừa mới vớt lên khỏi mặt nước.

"A, để tôi xem nào..."

Một nhóm học sinh với nụ cười hí hửng ló đầu ra từ các phòng khác, họ lập tức sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ của Dụ Lăng Xuyên. Cậu hét lên một tiếng rồi bỏ chạy. Sau khi phản ứng vài giây, ánh mắt của những học sinh kia trở nên xanh biếc, giống như đám chó hoang bị bỏ đói tám trăm năm lao tới: "Đừng chạy! Chúng tôi sẽ không làm cậu tổn thương đâu!"

Vậy các người đuổi theo tôi làm gì!

Dụ Lăng Xuyên che chiếc váy đang nâng lên của cậu, trong đầu nghĩ cậu không ngu. Cậu không muốn Tạ Thanh Sầm nhìn thấy mình trong dáng vẻ này, vì vậy cậu vô cùng anh dũng mở cửa sổ, trực tiếp nhảy thẳng xuống từ bệ cửa sổ.

Có một khu vực mở cho mọi người ra ngoài bên ngoài cửa sổ ở phía tây của tòa nhà giảng dạy, Dụ Lăng Xuyên thuận lợi đi theo khu vực này đến hành lang khác. Cậu vừa thở phào nhẹ nhõm, bước chân chậm lại nửa giây, thì nghe thấy tiếng bước chân và nói chuyện ồn ào phía sau: "Đi bên này, đi bên này! Tôi thấy rồi!"

"Trường chúng ta có con gái từ khi nào vậy? Dáng dấp trông cũng rất được, tôi thật ngu ngốc!"

"Chậc, đừng nói nữa, sao tôi cứ có cảm giác quen quen..."

Dụ Lăng Xuyên thấy tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, tim cậu nhảy lên thình thịch trong l*иg ngực. Cậu nghiến răng đẩy cửa phòng học bên cạnh ra, thế mà chó ngáp phải ruồi đi vào một cửa ải khác.

"Trò chơi bắt đầu, cấp độ được tải và bản mod đã sẵn sàng."

"Chào buổi tối, Thánh nữ hắc ám đại nhân đáng kính. Chào mừng đến với "Vũ điệu dành cho các vị thần cũ"."