Đột Nhiên Pháo Hôi Ta Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 67

Dụ Lăng Xuyên không hiểu câu nói "Sẽ không" của anh có nghĩa gì. Chẳng lẽ là muốn khiến cho Chu Dương bị đoạt tử tuyệt tôn sao?

Cái này, cái này cũng quá đáng rồi, cảm giác không giống như chuyện mà một nam chính có thể làm...

Nhưng Tạ Thanh Sầm của hiện tại khác quá xa so với nam chính lạnh băng, hờ hững như trong ký ức của cậu, cho nên cuối cùng anh có thể làm ra chuyện gì thì cũng khó nói lắm. Dụ Lăng Xuyên bị suy đoán của mình dọa sợ, vội vàng nắm lấy cổ áo của đối phương, thấp giọng nói: “Cậu đừng có mà tìm đến Chu Dương đánh nhau nha.”

“Ừ, không đánh nhau với hắn.” Vẫn là dáng vẻ dịu dàng sẵn sàng đồng ý bất cứ yêu cầu nào.

Mặc dù Dụ Lăng Xuyên cảm thấy không yên tâm nhưng chung quy vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ dâng lên, dần dần nhắm mắt lại. Tối qua chỉ vì vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện của Dung Xích nên vốn đã ngủ không ngon rồi. Mà sáng nay vừa mới tỉnh lại đã bị Chu Dương càm ràm, lúc nãy còn bắn trên tay Tạ Thanh Sầm một lần, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi:

“Vậy thì tốt, đừng có làm chuyện xấu ở sau lưng tôi…”

Cái đầu nhỏ lông xù chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đầu gối của Tạ Thanh Sầm. Tạ Thanh Sầm hít một hơi thật sâu không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng thành công ấn súng trở lại vị trí ban đầu, sau đó anh vòng hai tay qua cổ, từ bồn tắm đỡ mông cậu đứng dậy, chậm rãi đi về phía phòng ngủ. Trước ngực Dụ Lăng Xuyên bị vật cứng cộm vào, khó chịu nhúc nhích, phát ra một tiếng oán giận rất nhỏ: "Hừ, thứ gì..."

Tạ Thanh Sầm cẩn thận rút món đồ làm cậu bị cộm ra, sau đó nhẹ nhàng đặt nó qua một bên. Đó là một chiếc đồng hồ cơ bỏ túi màu bạc có hoa văn tinh xảo ở vòng ngoài, thoạt nhìn có giá trị xa xỉ. Chiếc đồng hồ bỏ túi này là món quà duy nhất mà anh nhận được vào ngày sinh nhật năm ngoái, không biết bị ai đó bí mật giấu ở gác mái, trên đó có một tấm thiệp chúc mừng màu trắng sữa, phía trên viết dòng chữ chúc anh sinh nhật năm 18 tuổi vui vẻ bằng nét chữ tròn vo.

Kiếp trước anh cũng không biết là ai đã tặng chiếc đồng hồ bỏ túi này, cho đến một ngày tình cờ, anh lại nhìn thấy nét chữ rất đặc biệt đó trên một văn bản. Đó là một lá thư gửi lời cảm ơn do Cục Tư pháp Công quốc gửi đến nhà, ở phần chữ ký bên dưới của tờ giấy, chủ nhân của bức thư tay đã viết ba chữ Dụ Lăng Xuyên từng nét một bằng cùng một kiểu chữ tròn.

Tạ Thanh Sầm khó có thể nhớ được tâm trạng lúc đó của mình là gì. Mọi thứ sau đó giống như một tờ báo nhợt nhạt bị thời gian vội vã bỏ qua. Nhà họ Dụ suy tàn, người thừa kế duy nhất tự sát, một gia tộc thế gia hoàn toàn sụp đổ, rơi vào phế tích của lịch sử. Tuy nhiên, nhà họ Tạ lại đang phát triển mạnh mẽ, cùng với nhà họ Chu tiến lên, như thể họ sắp dẫn dắt Công quốc đến vinh quang tiếp theo như mọi người ca ngợi.

Nhưng thực tế thì không, bởi vì vài năm sau anh cũng sẽ tự sát.

Không ai có thể chịu đựng mãi nỗi đau mất đi người thân, anh không thể, Chu Dương không thể, Dung Xích cũng không thể. Đã quá muộn để nói lời hối tiếc, cái chết là kết cục duy nhất mà họ có thể chấp nhận.

“Ừm…”

Lúc ngủ Dụ Lăng Xuyên cũng không ngoan lắm. Cậu thích ôm chăn lăn lộn trên giường, quấn mình thành một con gà mũm mĩm. Vì vậy trong phòng ngủ của cậu nơi chiếc giường ban đầu đã được dựng một cái bục dài, trên bục trải một tấm đệm mềm, cho dù có rơi khỏi đệm cũng không quá đau.

Cậu lăn qua lăn lại một vòng, sau đó vùi đầu vào trong ngực Tạ Thanh Sầm, mông lung mà cọ hai lần. Tạ Thanh Sầm cảm thấy trái tim mình đã hóa thành một chất lỏng sền sệt, hơi nước ngọt ngào không ngừng chảy ra từ lỗ chân lông.

May mắn thay, vật lộn một hồi, cuối cùng anh cũng chờ đến khi Tiểu Dụ chìm trong giấc ngủ.