“…Ừm…”
Dụ Lăng Xuyên mất tự nhiên lên tiếng, lòng dạ hết sức rối bời, không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Thanh Sầm. Rõ ràng người làm chuyện sai trái là cậu, nhưng đối phương vẫn đối xử hết sức dịu dàng, điều này làm cậu ngại ngùng hết sức. Mặt cậu nóng muốn bốc cháy, nhìn thấy khăn tay đưa tới liền dụi mặt vào trong, không chịu ngẩng đầu lên lại.
Tạ Thanh Sầm cảm thấy cậu đáng yêu vô cùng. Hắn nâng cằm Tiểu Dụ lên, cẩn thận lau chùi khuôn mặt ướt nhẹp, còn xì mũi giúp cậu. Ngay lúc hắn đang định ôm Tiểu Dụ vào lòng thì Chu Dương đột nhiên lên tiếng.
“Nghe không hiểu à? Nghe không hiểu thì để tôi nói cho rõ.” Chu Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn Tạ Thanh Sầm đang đắc ý, giọng điệu ghen tỵ tới mức hơi thở trên người cậu ta cũng bị nhiễm: “Cậu biến bản thân mình thành thế này còn không phải vì muốn lừa gạt Tiểu Dụ sao? Gia chủ nhà họ Tạ thì sao chứ? Nếu cậu không muốn bị thương thì ai mà làm tổn thương được cậu? Tự mình bày ra mọi chuyện, còn nhân cơ hội thâu tóm nhà họ Tạ, mưu kế đủ lớn đấy, còn không phải là vì sợ Tiểu Dụ chê cậu nghèo kiết xác, không muốn đi với cậu đúng không?”
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Dụ Lăng Xuyên, giọng nói căng thẳng: “Tiểu Dụ, em chắc chắn muốn đi cùng cái tên xảo trá như kỹ nữ này sao?”
“…?” Dụ Lăng Xuyên kéo khăn tay xuống, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác. Cậu mới vừa trải qua cao trào và tình huống xấu hổ muốn chết, trong đầu chỉ toàn bùn nhão. Mất nửa ngày, cậu mới ý thức được vấn đề phức tạp hiện tại, ngón tay trắng nõn theo bản năng nắm chặt khăn tay, trợn mắt há mồm hỏi: “A? Là thật sao?”
“Toàn là nói bậy. Thực lực của gia chủ nhà họ Tạ rõ ràng như ban ngày, tôi gϊếŧ gia chủ của bọn họ, còn bị huyết mạch phản phệ thì lấy gì để an toàn rút lui?” Tạ Thanh Sầm cười nhạt, kiên quyết không nhận.
“Ha ha, nếu cậu không thể an toàn rời đi thì đã không mang họ Tạ, lần nào làm việc mà cậu lại không nắm chắc kia chứ?” Chu Dương châm chọc, nhăn mũi nói: “Cậu chắc chắn đã tỉnh lại từ sớm, chứ không cần chờ tới hôm nay, cậu chỉ muốn nhân cơ hội để dỗ dành Tiểu Dụ đúng không? Bản thân là người đè em ấy xuống rồi lại sợ em ấy ghét bản thân mình, không để ý tới mình nữa, thế là cậu nhân cơ hội muốn để Tiểu Dụ tự trách, sau đó bản thân lại tỏ vẻ bao dung không so đo, cứ thế để mọi chuyện trôi qua. Đừng có giả vờ trước mặt tôi, cậu âm mưu gì chẳng lẽ tôi không biết sao? Giả vờ làm trà xanh là kỹ thuật cậu giỏi nhất mà?”
“Chuyện này thì cậu cứ yên tâm, chuyện đầu tiên khi tôi tỉnh dậy chính là đuổi cậu ra ngoài.” Tạ Thanh Sầm đổi một cái khăn khác lau mặt cho Dụ Lăng Xuyên, nói với Chu Dương: “Bản thân tôi lại muốn hỏi cậu một chút, cậu dùng lý do gì để dụ dỗ Tiểu Dụ lên giường với cậu ngay tại đây?”
Sắc mặt Chu Dương lập tức thay đổi. Tạ Thanh Sầm cười khinh miệt, chậm rãi nói: “Đừng dùng đầu óc dơ bẩn của cậu đi đoán mò suy nghĩ của người khác, người dơ bẩn nhất rõ ràng là cậu. Để tôi đoán thử xem, cậu dùng lý do giống với đám người hãm hại tôi đúng không, cũng lợi dụng lòng cảm thông của Tiểu Dụ. Là như vậy đúng không Tiểu Dụ?”
“Cậu ấy nói…” Dụ Lăng Xuyên ngơ ngác ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy nói có thể dời đi một chút thương tích do bị huyết mạch phản phệ của anh lên người mình, như thế thì sẽ cứu được anh…”
Tạ Thanh Sầm bị bộ dạng yếu ớt này của Dụ Lăng Xuyên làm trái tim run rẩy, đau lòng không chịu nổi. Hắn vội vàng hạ thấp giọng: “Cậu ta nói với em như vậy sao? Tiểu Dụ, em không cần vì tôi làm chuyện này…”