Sau khi cắm vào sẽ tiếp tục với từng đợt cắm vào rút ra. Chu Dương đỡ lấy eo nhỏ của Dụ Lăng Xuyên, chậm rãi ra vào, dịu dàng đè ép từng tầng thịt non mọng nước, dùng sức lúc mạnh lúc nhẹ để ma sát hang thịt nhỏ hẹp của Dụ Lăng Xuyên.
Động tác của cậu ta không nhanh, nhưng vẫn đủ để làm bờ mông trắng nõn của Dụ Lăng Xuyên đỏ bừng. Dụ Lăng Xuyên đỏ mặt nằm trên người Chu Dương, cố gắng để bản thân đừng siết chặt tới vậy, nâng mông hùa theo từng cú va chạm của Chu Dương. Tiếc rằng chút hành động bé nhỏ đó của cậu rất nhanh đã tan rã trước sức lực của đối phương, toàn thân nhũn ra như một vũng nước xuân, dường như chuẩn tiếp tục cao trào phun nước.
"Hức… a… sâu quá, ư… cắm vào rồi…"
Dụ Lăng Xuyên lắc đầu liên hồi, rêи ɾỉ không ngừng khi bị cắm rút. Trong quá trình làʍ t̠ìиɦ, thân thể trắng nõn của cậu toát đầy mồ hôi nóng bỏng, da thịt non mịn ở ngực lấp lánh ánh sáng, thường xuyên lắc qua lắc lại nhanh chóng: "Ư a a… đừng, đừng đâm vào đó, chỗ đó không thể chạm vào được đâu… hu hu…"
Cả người Chu Dương cũng ướt đẫm mồ hôi, l*иg ngực rung động mạnh mẽ, hơi thở hổn hển như người thiếu oxy. Cậu ta ôm chặt lấy thân thể Dụ Lăng Xuyên, cắm tiểu huyệt cậu tới sưng to đỏ hồng, còn không quên dùng răng cắn bầu ngực đầy đặn, khiến cậu phải hét chói tai đạt cao trào.
"Nhanh quá… hu hu… A…"
Bụng nhỏ của Dụ Lăng Xuyên hiện lên dấu vết, hiện rõ tình cảnh kịch liệt đang diễn ra trong bụng cậu. Gậy thịt đầy gân xanh quấy loạn thân dưới cậu thành một đống bùn nhão, còn thỉnh thoảng co rút siết chặt, khiến cậu không nhịn được rêи ɾỉ từng tiếng quyến rũ.
Dụ Lăng Xuyên sướиɠ tới mức hai mắt mơ màng, con ngươi mất tiêu cự. Cậu mờ mịt nhìn vách tường trắng như tuyết ở đối diện, cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra bản thân vẫn còn ở trong phòng chăm sóc của bệnh viện trường: "A!"
Chu Dương đánh một phát lên mông cậu, tiếng nói trầm thấp hoà lẫn tiếng thở dốc sốt ruột: "Sao tự nhiên lại kẹp chặt thế?"
"Tôi… chúng ta có thể đổi chỗ khác không, tới bên kia…" Dụ Lăng Xuyên cúi đầu nhìn đối phương, nhỏ giọng cầu xin: "Tôi sợ làm khăn trải giường bị ướt… Ư! Sẽ, sẽ bị người khác phát hiện…"
Chu Dương bị suy nghĩ ngây thơ của cậu chọc cười, nhưng vẫn biết ý làm theo. Cậu ta bế Dụ Lăng Xuyên lên không trung, đưa lưng về phía mình, rồi đặt cậu lên chiếc tủ để đầy đồ vật linh tinh, mạnh mẽ cắm vào. dụ Lăng Xuyên bị cậu ta cắm ưỡn về phía trước, trực tiếp rêи ɾỉ thành tiếng, đầu óc trống rỗng: "Ư… a… cảm, cảm ơn…"
"Không cần cảm ơn."
Chu Dương cầm một cái đệm lót xuống dưới thân Dụ Lăng Xuyên, để tránh làm đầu gối cậu trầy xước. Cậu ta giữ chặt mông Dụ Lăng Xuyên, đột nhiên nâng đỡ, hung ác tiếp tục đâm vào rút ra…
"A a a!"
Tư thế từ phía sau này dường như còn sâu hơn trước, ép cả người cậu dựa hết lên lớp kính trong suốt. Dụ Lăng Xuyên khóc lóc lắc đầu, chỉ cảm thấy miệng tử ©υиɠ sắp bị cắm hỏng. Cậu theo bản năng siết lấy tấm vải rèm, ngón tay hơi kéo, không ngờ tấm rèm đó lại dễ dàng bị cậu kéo rơi xuống đất…
Và cậu đã nhìn thấy Tạ Thanh Sầm đang im lặng nằm trên giường.
"Không, không…"
Dụ Lăng Xuyên mơ hồ trợn tròn hai mắt, cảnh tượng trước mắt xảy ra quá nhanh làm cậu chưa kịp hoàn hồn. Cùng lúc này, vô số dâʍ ŧᏂủy̠ trào xuống, chạy dọc theo bắp đùi thấm ướt một mảng lớn đệm nhỏ bên dưới. Cậu hốt hoảng dựa vào kính thủy tinh, bỗng nhiên bị người phía sau vươn tay tới, che kín hai mắt.