Đột Nhiên Pháo Hôi Ta Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 37

Dung Xích không đáp lời cậu. Đôi mắt của anh nhìn không chớp vào tiểu huyệt đang dần được mở rộng, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng vô cùng.

Khi vách tường bên trong bị mạnh mẽ mở ra, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng chảy dọc ra ngoài, cho tới khi rơi xuống dưới đất. Chiếc đèn rọi của dụng cụ mở rộng chiếu thẳng vào bên trong hang thịt, ngay cả tử ©υиɠ sâu nhất cũng có thể nhìn thấy được. Chiếc túi bằng thịt mềm nay đã sưng đỏ, dường như nó cảm nhận được sự xâm nhập của bên ngoài nên hơi co rút, một đợt dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, cuốn theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ở miệng huyệt rơi xuống bên dưới.

Dụ Lăng Xuyên cảm thấy xấu hổ cực kỳ, cơ thể cậu gần như không còn bí mật nào nữa. Cậu cố gắng nhịn xuống cảm giác bị mở rộng kỳ lạ, dụi mặt vào cổ áo để lau nước mắt, muốn hỏi anh dừng lại được chưa, nhưng khi nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng của anh là cậu lại không muốn hỏi.

Thật là đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét… Chuyện này sao có thể trách một mình cậu được! Tạ Thanh Sầm cũng phải có trách nhiệm chứ.

Dụng cụ mở rộng vẫn không ngừng banh tiểu huyệt ra, miệng huyệt lỏng lẻo lần nữa bị kéo căng, cho tới khi tạo thành một cái lỗ to khoảng nắm tay trẻ con. Dụ Lăng Xuyên nhịn một hồi, cuối cùng cũng không nhịn nổi hơi vặn mông, theo bản năng né tránh cuộc kiểm tra như tra tấn này…

“A!”

Cậu hét lên một tiếng, nước mắt và nước bọt cùng nhau chảy ra, rơi thẳng xuống giường cứng. Ngay lúc cậu giãy giụa, miếng dán điện ở âʍ ѵậŧ cậu đột nhiên phát ra một dòng điện mãnh liệt, đưa cậu lên thẳng cao trào!

Dụ Lăng Xuyên bị dòng điện làm mất khống chế, nướ© ŧıểυ ồ ạt chảy ra ngoài, bờ mông trở nên hỗn loạn. Cậu run rẩy trợn tròn mắt, đầu lưỡi vắt sang khóe môi, bộ dạng dường như đã bất tỉnh nhân sự.

Dung Xích vén tay áo lên, bấm vào nút tự động làm sạch, ung dung nói: “Đã bảo em đừng lộn xộn rồi, mèo nhỏ dơ bẩn.”

Dụ Lăng Xuyên không nghe thấy gì cả. Dòng điện vừa rồi quá mức đáng sợ, khiến cậu vẫn còn run rẩy không ngừng, ngón tay và ngón chân không cách nào dùng sức được. Cậu không dám nảy sinh ý định phản kháng anh nữa, chỉ đành nằm im mở rộng hai chân, ngậm nước mắt chịu đựng những chuyện sắp xảy ra.

Tới khi tiểu huyệt cậu bị căng to tới mức đủ để chứa được hai cây dươиɠ ѵậŧ đáng sợ của Tạ Thanh Sầm thì dụng cụ mở rộng mới chậm rãi ngừng lại. Dung Xích hơi hạ thấp người, không biết đang làm gì, hình ảnh sắc tình tới tận cùng đột nhiên xuất hiện trước mặt Dụ Lăng Xuyên: “Mở to hai mắt mà xem, tiểu huyệt của em bị thao thành bộ dạng gì.”

“…” Dụ Lăng Xuyên giả vờ như không nghe được, cố chấp không chịu mở mắt ra.

Dung Xích cũng không định ép cậu. Anh cúi đầu nhấn một nút trên bàn điều khiển, một cây súng nước từ dưới mặt bàn bay lên, nhắm thẳng vào miệng tiểu huyệt của Dụ Lăng Xuyên, đột ngột phun ra một cột nước mạnh mẽ!

“A a a a a!!”

Chiếc bụng bé nhỏ nhanh chóng bị dòng nước bơm to lên, tử ©υиɠ hoàn toàn bị lấp đầy. Bởi vì để ý tới miếng dán điện ở âʍ ѵậŧ nên Dụ Lăng Xuyên không dám dùng sức giãy giụa, chỉ biết ngước đôi mắt ừng ực nước của mình kêu la: “Anh, xin anh vặn nhỏ một chút… hu hu… bụng sắp nổ tung rồi… bên trong toàn là nước, nhiều quá… anh… tử ©υиɠ khó chịu quá…”

Dung Xích đen mặt vặn nhỏ lực bắn lại, bàn tay siết nút vặn như muốn bóp nát nó: “Em cũng nằm dưới thân Tạ Thanh Sầm rồi khóc lóc quyến rũ, cầu xin hắn như vậy sao?”