Đột Nhiên Pháo Hôi Ta Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 47

…Tại sao đột nhiên lại bị thương không tỉnh?

Cậu cắn môi, cố gắng để bản thân tỏ ra bình tĩnh một chút: “Chuyện xảy ra lúc nào?”

“Hôm qua.” Dung Xích nhìn sắc mặt tái nhợt của Dụ Lăng Xuyên, khuôn mặt trở nên đen tối: “Không phải em nói ‘chết một con cũng không thấy khó chịu’ sao, căng thẳng như vậy làm gì?”

Dụ Lăng Xuyên khó hiểu. Cậu dùng sức nắm lấy cổ tay Dung Xích, nôn nóng hỏi: “Ngày hôm qua? Hôm qua sao hắn lại bị thương?”

“Sau khi cuộc thi kết thúc, hắn đã xin nghỉ phép, tới nhà họ Tạ gϊếŧ chết gia chủ, sau đó bị huyết mạch phản phệ, hiện tại vẫn chưa tỉnh.” Dung Xích lạnh lùng đáp.

“…”

Dụ Lăng Xuyên bị cốt truyện ly kỳ này làm đầu óc mơ màng.

Gia chủ nhà họ Tạ là cha ruột của Tạ Thanh Sầm, cực kỳ mạnh mẽ, là người được tung hô mạnh nhất trong giới thượng lưu. Từ khi ông ta gϊếŧ vợ để chứng đạo của mình, sức mạnh của ông ta đã vươn tới một tầm cao mới, không người nào có thể nhìn thấu được. Kiếp trước, nam chính vì gϊếŧ gia chủ nhà họ Tạ mà mất mười năm mưu kế, cẩn thận từng bước một, cuối cùng mới ép ông ta đi tới bước đường cùng. Từ đầu tới cuối, trên tay hắn không hề dính một chút máu tươi nào, chứ đừng nói rằng bị huyết mạch phản phệ vì gϊếŧ chết người cùng tộc.

Đoạn cốt truyện này phải thật lâu về sau mới xảy ra, cũng là sự kiện dẫn tới kết quả giúp nam chính trở thành người nắm quyền nhà họ Tạ. Nhưng… nhưng… hiện tại nam chính vẫn còn là học viên năm hai, đã có thể gϊếŧ chết được vai ác cấp bán thần rồi sao?

“Sao có thể…” Dụ Lăng Xuyên vô thức bắt lấy ống tay áo của Dung Xích, khó tin hỏi: “Tại sao hắn lại muốn làm thế?”

“Anh cũng không biết tại sao hắn lại nôn nóng như thế.” Dung Xích vuốt tóc cậu, câu cuối nhẹ tới mức gần như không thể nghe được, giống như chỉ nói để bản thân nghe thấy vậy: “Hiện tại nghĩ lại thì, có lẽ hắn giống anh, đều không muốn mất em một lần nữa.”

Trái tim Dụ Lăng Xuyên rơi xuống đáy cốc.

…Toàn bộ suy đoán của cậu đều được chứng thực.

Bảo sao nam chính, nam phụ và vai ác lại đột nhiên quấn lấy cậu. Bảo sao nam chính chỉ cần giơ tay đã gϊếŧ được dơi quỷ, hiện tại còn chuẩn xác xử lý xong gia chủ nhà họ Tạ.

Hóa ra… bọn họ đều trọng sinh.

Dụ Lăng Xuyên không nói lời nào nhảy xuống giường, lung tung mặc thêm đồng phục. Dung Xích nhìn thấy thì hốt hoảng, giọng điệu cũng cao lên: “Em muốn tới thăm hắn sao?”

Dụ Lăng Xuyên xoay đầu, nhe răng với anh: “Anh đã nói không nổi giận với em!” Cậu nói xong liền quay đầu bỏ chạy, sợ bị anh bắt lại.

Ven hồ buổi sớm hoàn toàn không có người, chỉ có hàng ngàn đóa hoa màu tím nở rộ trong im lặng, giống như một tấm thảm xinh đẹp tuyệt vời. Trong toàn bộ công quốc, cũng chỉ có phía tây nam là nở nhiều đóa hoa tím quý giá như vậy, thế nên trường thánh thập tự cũng chỉ có mỗi một khu vực này được gọi là bên hồ hoa tím.

Dụ Lăng Xuyên đi dọc theo bên hồ, hai mắt bị gió thu thổi đau nhói. Cậu mờ mịt bước về phía trước hai bước, cảm thấy trong lòng hết sức vắng vẻ, bỗng nhiên không biết có nên tiếp tục đi tới bệnh viện không.

Đi xem… lỡ như nam chính thật sự tự mình hại chết mình thì sao?

Nhưng giọng nói của Dung Xích lại vang lên bên ai cậu, nhắc nhở cậu rằng Tạ Thanh Sầm là một tên xảo trá, giỏi nhất là ra vẻ đáng thương.

Nhưng ai lại dùng tính mạng của mình ra nói giỡn chứ…

Đầu óc Dụ Lăng Xuyên lúc này như một cuộn chỉ rối, không biết nên đi về phía trước hay quay đầu trở về. Cậu một mình đứng giữa trời thu, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, giấu đi cơ thể vào giữa rừng hoa màu tím.