Dụ Lăng Xuyên mơ màng nhìn về phía kính ma pháp, khó có thể tin rằng bản thân chính là thiếu niên đang khóc lóc thảm thiết, lắc mông điên cuồng bên trong. Lúc cậu bị Tạ thanh Sầm đè dưới thân, dùng hai cây dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ cắm rút suốt mấy ngày, ngực và mông cậu dường như đã to hơn nhiều, tiểu huyệt cũng thay đổi từ xử nữ nhỏ hẹp màu hồng phấn sang mập mạp đỏ tươi.
Và ngay lúc này, tiểu huyệt mập mạp của cậu lại bị dươиɠ ѵậŧ cắm mở, biến thành một đóa hoa mẫu đơn không ngừng run rẩy, không ngừng phun nước. Trên ngực cũng dính đầy những dấu hôn, dấu tay đỏ bừng, không biết rốt cuộc cái nào là của Dung Xích, cái nào thuộc về Tạ Thanh Sầm.
Dụ Lăng Xuyên xấu hổ nhắm chặt mắt, không muốn nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ của mình thêm chút nào nữa. Dung Xích cười khẽ một tiếng, sau đó tăng tốc mà không báo trước, giống như một con dã thú nổi điên chỉ biết va chạm vào tiểu huyệt ướt đẫm. Cậu bị động tác của anh đưa lên cao trào liên tục, cho tới khi gậy thịt đột nhiên ngừng lại…
“…!! Hức! Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào, bắn vào rồi… được… được rửa sạch… không chứa nổi nữa…”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu bắn ra khỏi niệu đạo, dính đầy lên tiểu huyệt mềm mại. Tử ©υиɠ đang trong cơn cao trào đột ngột bị bắn tinh mạnh mẽ khiến Dụ Lăng Xuyên hốt hoảng trợn mắt, trong đầu chỉ còn cảm giác được lấp đầy. Cậu ngơ ngác nhìn lên trần nhà, tiểu huyệt không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới… phần lớn đều là con cháu của Dung Xích.
Dung Xích cuối cùng cũng vừa lòng rút gậy thịt của mình ra, thương tiếc hôn lên gương mặt Tiểu Dụ… anh hiếm khi nổi lòng trắc ẩn, không đành lòng nói cho cậu biết rằng đây chỉ là việc tẩy rửa bình thường, cuộc kiểm tra thực sự còn chưa bắt đầu.
Không biết trải qua bao lâu, Dụ Lăng Xuyên mới khó khăn tìm lại được ý thức của mình.
Cậu dụi mắt, ánh mắt dần ngưng tụ lại. Người đối diện với cậu là một anh chàng đẹp trai với đôi mắt tím, mái tóc hơi dài, bên vành tai phải có một chiếc khuyên tai kim cương hình đinh.
Này… bộ dạng Smart này nhất định rất có tiền. Cặp lens mắt này cũng quá xinh đẹp, cậu muốn hỏi thử xem đối phương mua ở đâu.
Dụ Lăng Xuyên ngơ ngác một hồi, suy nghĩ đột nhiên trở lại. Người đứng trước mặt cậu dường như cũng không phải là một thanh niên Smart dùng lens mắt, mà là…
Một vị thân vương thật sự, có đôi mắt tím hàng thật giá thật.
Thân vương… thân vương… vậy vị thân vương này đang làm gì thế?
Dụ Lăng Xuyên hạ tầm mắt xuống, tiểu huyệt bị thao tê dại bắt đầu co rút, từng chút cảm giác nhỏ nhặt truyền về não bộ. À, cậu có thể cảm giác được thân vương đang nhét một ngón tay vào người cậu. Không phải, đã là hai ngón rồi.
…Khoan, bây giờ là ba.
Tử ©υиɠ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt đã biến mất, thay thế là cảm giác căng thẳng khi bị ngón tay nhét đầy. Dụ Lăng Xuyên hốt hoảng nhìn về phía Dung Xích, sợ hãi hỏi: “Anh, anh đang làm gì thế?”
Dung Xích cố gắng nhét ngón tay thứ tư của mình vào, mỉm cười nhìn cậu: “Tiểu Dụ đúng là có bệnh hay quên, anh tất nhiên đang giúp em làm kiểm tra rồi.”
Dụ Lăng Xuyên mờ mịt lặp lại lần nữa: “Kiểm tra…?”
“Đúng thế.” Dung Xích gật đầu: “Nếu không đặt trận pháp kiểm tra mang thai vào tử ©υиɠ của em thì anh sao biết em có mang thai hay không?”
Dụ Lăng Xuyên bị phương pháp thô bạo này của đối phương làm sợ ngây người. Cậu run môi, giọng điệu trở nên khàn đặc: “Không… không còn cách nào khác sao?”
“Tất nhiên là có.” Dung Xích gật đầu, sau đó nhanh chóng bóp tắt hy vọng vừa dâng lên trong đôi mắt Dụ Lăng Xuyên: “Nhưng khả năng chính xác chỉ khoảng 70-80%, chỉ có dùng cách này mới có thể biết được 100%. Tiểu Dụ cũng không muốn… bởi vì sợ hãi quyền giao* mà để bản thân mang thai đúng không?”
(*quyền giao: dùng nắm tay để giao hợp.)
“…”