Tới sáng sớm ngày thứ ba Tạ Thanh Sầm mới lấy lại ý thức.
Lúc hắn tỉnh lại, hai cây dươиɠ ѵậŧ của hắn vẫn còn cắm vào bên trong tiểu huyệt của Dụ Lăng Xuyên, bơm tϊиɧ ɖϊ©h͙ đủ để thổi căng bụng của cậu vào hết cơ thể yếu ớt. Dụ Lăng Xuyên đã bị thao mất đi ý thức, mơ màng ngã rạp trong lòng hắn, khóe mắt vẫn còn dấu vết nước mắt.
Sắc mặt Tạ Thanh Sầm trở nên tái nhợt, bàn tay ôm lấy Dụ Lăng Xuyên cũng run rẩy.
Hắn… hắn đã làm gì với Tiểu Dụ…
Hắn nắm chặt bàn tay, ký ức lập tức quay trở về. Mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay hắn không nhớ quá rõ, chỉ khó khăn nhớ lại bộ dạng Tiểu Dụ không ngừng kêu khóc dưới thân hắn, lại bị hắn nắm chặt vòng eo cắm rút, bắn tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ.
Sắc mặt Tạ Thanh Sầm trắng bệch, cố gắng dùng tư thế nhẹ nhàng nhất để rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi cơ thể Tiểu Dụ. Tiểu huyệt ẩm ướt bị hai gân xanh trên hai cây dươиɠ ѵậŧ ma sát, theo bản năng co giật lại, khiến cặp đùi dính đầy chất lỏng trong suốt cũng run lên theo. Tiểu Dụ nhíu mày, bộ dạng hết sức khó chịu.
Tạ Thanh Sầm căng thẳng, vội vã dừng động tác trong tay. Hắn nâng tay, muốn vuốt phẳng lông mày cho Dụ Lăng Xuyên, nhưng lại ngừng giữa không trung, một lúc lâu sau mới chậm rãi đặt tay xuống.
Từ lúc trọng sinh tới giờ, hắn đã liên tục làm tổn thương tới Tiểu Dụ. Ở kiếp trước hắn vẫn luôn nghĩ, nếu như có cơ hội làm lại lần nữa, hắn chắc chắn sẽ đi tới cạnh Tiểu Dụ đầu tiên, bảo vệ cậu, để cậu không bị bất kỳ kẻ nào làm hại tới được.
Nhưng thực tế ở lần gặp đầu tiên, hắn lại đè cậu xuống rồi liếʍ huyệt.
Lúc đó Tiểu Dụ khóc vô cùng đau lòng, còn hắn lại thô lỗ banh rộng hai chân cậu, gặm cắn âʍ ѵậŧ của Tiểu Dụ, cho tới khi cậu mất sức giãy giụa, hét to đạt tới cao trào.
Hiện tại… lại càng…
Tạ Thanh Sầm chua chát cúi đầu, cảm thấy trái tim đau như cắt. Hắn biết bản thân đã hoàn toàn mất tư cách được tha thứ.
Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng được chủ nhân của nó rút dần ra ngoài, để lại một vệt nước uốn lượn trên mặt đất. Lúc rút ra còn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bởi vì gậy thịt vô tình ma sát với điểm nhạy cảm bên trong tiểu huyệt, khiến Dụ Lăng Xuyên vô thức tiểu ra một chút.
Niệu đạo liên tục mất khống chế chỉ biết run rẩy tiết chút chất lỏng trong suốt, làm bộ dạng hỗn loạn của cậu càng thêm da^ʍ mĩ. Dươиɠ ѵậŧ vừa rời khỏi tiểu huyệt thì vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức trào ra ngoài, che lấp toàn bộ thịt non đỏ hồng xung quanh. Bụng mềm dùng mắt thường có thể thấy được xẹp xuống, chỉ có một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ở sâu bên trong, cần có sự giúp đỡ từ bên ngoài thì mới có thể rửa sạch được. Miệng huyệt thì đã biến thành một cái lỗ rộng thùng thình không thể khép chặt lại, thậm chí còn loáng thoáng thấy được các nếp thịt uốn lượn bên trong.
Dụ Lăng Xuyên cảm nhận được thân dưới của mình mất khống chế, theo bản năng kẹp chặt hai chân, không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, giọng nói mơ màng khóc nức nở: “Sao anh lại, lại rút ra ngoài… hức… chỗ, chỗ đó của tôi hỏng rồi, không kẹp được, tϊиɧ ɖϊ©h͙, chảy hết ra rồi… Khó khăn lắm mới lấp đầy được bụng… hức…”
Cơ thể cứng rắn của Tạ Thanh Sầm đông cứng.
Hắn im lặng ôm cậu vào lòng, nghe Tiểu Dụ khóc lóc trách mắng: “Chảy ra rồi cũng không được rót vào nữa, bên trong tôi đầy quá rồi… Anh cứ mãi, cứ mãi cắm vào, không chịu ngừng lại, bên trong đều đầy ắp, miệng tử ©υиɠ cũng không khép lại được, bên dưới cứ chảy ra không ngừng…”