Cảm ơn mấy bạn đã follow tớ, nhìn follow tăng mà mừng muốn rớt nước mắt! Thật sự cảm ơn các bạn nhiều lắm.
_____
Dụ Lăng Xuyên dụi mắt, miếng cưỡng kéo một chút hành vi thường ngày của người làm nhiệm vụ về khỏi cơn buồn buồn ngủ đang che trời lấp đất. Thế mà vừa rồi cậu lại ngủ quên, nam chính trở về lúc nào cậu cũng không biết!
Nhiệm vụ này làm. May mà hệ thống không quản được cậu, hô.
Cậu xoa mắt cá chân vừa bị đè lên, nhìn về phía Tạ Thanh Sầm vẫn đang nhìn chằm chằm mình. Đôi con ngươi màu xanh nhạt phủ một tầng sương mù, ánh nước mông lung giống như được ngâm trong bình thủy tinh, xem ra là say đến mơ màng rồi.
Đúng lúc đang say, tiện cho cậu chơi xấu, trong lòng Dụ Lăng Xuyên cười trộm, chui đầu vào lòng nam chính, dùng sức ôm cổ nam chính.
Tạ Thanh Sầm nhắm mắt lại, cảm giác ở khóe mắt hơi ướt, hơi nóng lên.
Quả nhiên là đang nằm mơ.
Dụ Lăng Xuyên đang muốn kêu to để cho người khác đi vào, không ngờ lại bị đối phương nhẹ nhàng chế trụ cằm, cúi đầu hôn lên.
Đôi môi bị đối phương ngậm lấy, cảm giác mát lạnh cọ xát rồi dần thâm nhập vào trong khoang miệng. Tạ Thanh Sầm hôn thật sự rất nhẹ, dường như sợ làm hỏng đối phương, nhưng cánh tay của anh lại ôm chặt người trong lòng, như muốn khảm cậu vào thân thể anh.
Dụ Lăng Xuyên thật sự ngây người.
Sau khi nam chính say lại chơi trò lưu manh! Nói anh quấy rối tìиɧ ɖu͙© thật sự không hề oan uổng!
“Buông tôi ra! Cứu mạng!”
Cậu dùng toàn bộ sức lực, vừa kêu vừa giãy giụa. Tạ Thanh Sầm nhận thấy người trong lòng mình bắt đầu bất mãn, nhanh chóng buông người ra. Vừa buông lỏng tay, Dụ Lăng Xuyên đang bọc chăn cũng rơi xuống đất. Bộ đồ ngủ trên người cậu vốn đã rất mỏng manh, trong quá trình giãy giụa càng làm nó thêm xộc xệch, cái gì cũng không che được, cặp đùi trắng nõn cũng vì thế mà lộ ra.
“...!” Dụ Lăng Xuyên hốt hoảng khép gối lại, giữ chặt áo ngủ, lỗ tai nóng bừng bừng: “Làm cái gì vậy, không cần nhìn lung tung!”
“...” Tạ Thanh Sầm ngẩn ra một lát mới chậm rì rì gật đầu, sau đó cúi người cầm lấy mắt cá chân bị đυ.ng trúng lúc nãy, “Thật xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận đυ.ng phải em, chân có đau không?”
Dụ Lăng Xuyên trừng lớn mắt, vì kinh ngạc mà mạnh mẽ lắc đầu, hận không thể nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Có nhầm hay không! Hiện tại cậu trong sinh là lúc năm hai vừa mới khai giảng, Tạ Thanh Sầm không phải nên lạnh lùng với cậu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cậu hay sao?
Nam chính say thành như vậy thật sự rất khủng khϊếp ô ô ô.
Tạ Thanh Sầm vừa thấy cậu có ý định chạy trốn, lập tức hoảng sợ, không phân biệt đúng sai mà đè cậu lên giường, tuyệt đối không cho cậu có cơ hội trốn thoát: “Đừng đi… Là anh không đúng, anh bồi tội với em. Nhưng em có thể ở lại một lúc không? Chỉ một lúc thôi cũng được…”
Anh bất lực khẩn cầu nhưng trái tim như bị dao cắt. Hóa ra ngay cả trong giấc mộng của mình, thân mật với Tiểu Dụ cũng như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ giây lát thôi đã biến mất.
Rất muốn giữ Tiểu Dụ lại mãi mãi.
… Để Tiểu Dụ vĩnh viễn thuộc về mình, vĩnh viễn không thể rời đi.
Dụ Lăng Xuyên vừa được thả ra lại lần nữa bị ôm chặt, ngay cả động đậy cũng không thế, khó chịu đến mức muốn rơi nước mắt. Lúc này nam chính càng hôn càng mãnh liệt, vừa hôn vừa dùng bàn tay cọ xát ở vai cậu khiến áo ngủ vốn đã lỏng lẻo trực tiếp rơi xuống, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn.
Dưỡng khí trong thân thể theo môi lưỡi giao triền dần bị lấy đi. Sức lực giãy giụa của Dụ Lăng Xuyên dần nhẹ đi, đôi mắt dần trở nên ướŧ áŧ. Cho đến khi nụ hôn rơi xuống cổ, Dụ Lăng Xuyên cuối cùng cũng sợ hãi phát khóc.
Cứu mạng! Nhóm tùy tùng của cậu chạy đi đâu rồi! Hệ thống không nói với cậu vừa mới tiến vào sẽ xuất hiện sai lầm mà!!
Làm sao bây giờ.
Làm sao bây giờ. Trên người cậu có bí mật cần che giấu, giống như sắp bị phát hiện rồi.
Tạ Thanh Sầm thật sự uống say, sức lực vô cùng lớn. Dụ Lăng Xuyên căn bản không thể tránh thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn vải dệt tinh tế rời khỏi cơ thể mình, để bầu ngực căng bóng, tuyết trắng bại lộ trong không khí. Ghê tởm hơn chính là, Tạ Thanh Sầm còn muốn sờ cặp ngực no đủ cậu cậu, kinh ngạc hỏi ——
“Tiểu Dụ… Hóa ra em là con gái sao?”