Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng

Chương 4: Bệnh Viện Tâm Thần (2)

Cạch một tiếng, dụng cụ cố định được tháo ra, Lâm Chiêu Vân nằm liệt trên giường bệnh, mũi hồng hồng, khuôn mặt vẫn tràn ngập mờ mịt.

Lance cười một tiếng: “Thật dễ lừa, cậu muốn ngủ với tôi thật à?”

Khuôn mặt Lâm Chiêu Vần đỏ lên vì nghẹn, tức giận đến nỗi nói lắp: “Tôi, tôi không có nghĩ vậy!”

Lance mở cửa gọi một người cảnh vệ vào: “Không có vấn đề gì, dẫn cậu ấy về đi.”

Bàn tay người cảnh vệ bóp chặt lấy cổ tay cậu như một chiếc kìm làm bằng sắt, kéo cậu ra bên ngoài.

“Đau! Nhẹ một chút…”

Không phải do cậu yếu mà thật sự rất đau, giả thiết của nhân vật làm làn da của cậu trở nên mẫn cảm và yếu ớt.

Điều càng làm cậu cảm thấy bất an là chỉ cần chạm vào, nội tâm sẽ sinh ra một loại suy nghĩ quái dị là ‘chạm vào tôi nhiều hơn đi’.

Suy nghĩ đó bắt đầu từ lúc cậu còn ở trong phòng của vị bác sĩ đó đến bây giờ vẫn chưa biến mất, cũng làm cho ý thức của cậu trở nên mơ hồ.

Cảnh vệ nghe thấy cậu oán giận chỉ hung dữ quát: “Câm miệng vào, đừng nói nhiều!”

Lâm Chiêu Vân sợ hãi vì lời nói thô lỗ của hắn, cậu rụt cổ, hàng lông mi cong vυ't cũng run rẩy theo động tác này.

Xúc cảm mềm mại truyền đến đầu ngón tay của cảnh vệ làm hắn không nhịn được cúi đầu nhìn người bệnh.

Người trước mặt vì khóc thút thít nên mũi trở nên hồng hồng, ngũ quan xinh đẹp, như bị bắt nạt đang tự liếʍ vết thương của mình.

Nhưng khuôn mặt lại không hề bẩn, chỉ cảm thấy làm người muốn yêu thương.

Giọng nói của cảnh vệ không còn hung dữ như lúc đầu, trở nên nhẹ nhàng chậm rãi hơn: “À thì, phòng của cậu là… 115.”

“Cảm ơn…” Lâm Chiêu Vân ngẩng đầu nhẹ giọng cảm ơn hắn, lại lập tức sợ hãi cúi đầu xuống như một con hamster nhỏ.

Khi nhắc tới căn phòng này, giọng nói của cảnh vệ trở nên hơi kỳ quái, thầm thì: “Sao lại bị đưa vào phòng này…”

“Chuyện gì thế?” Lâm Chiêu Vân không nghe rõ lắm.

Bên ngoài, ánh nắng tươi sáng, nhưng vừa bước vào trong khu phòng bệnh lại trở nên tối tăm, u ám, chóp mũi có thể ngửi được một loại hương vị như vị rỉ sắt.

Tầm mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối thì phòng bệnh bên cạnh đã vang lên những âm thanh bàn tán.

“Là nam hay là nữ?”

“Vô nghĩa, ở đây chỉ có ‘nam’, à nhầm, còn có ‘nữ’ nữa!”

Lâm Chiêu Vân còn chưa hiểu lời nói này có nghĩa là gì thì cánh tay đột nhiên bị siết chặt, kéo sang bên cạnh!

“Rầm” một tiếng, vai phải của cậu đập mạnh vào cửa, Lâm Chiêu Vân sợ tới mức run giọng kêu lên một tiếng.

Vừa quay đầu lại, cậu đã bị một khuôn mặt điển trai nhưng lại dữ tợn bên trong cánh cửa doạ cho giật mình, trực tiếp ngây người, ngay cả hô hấp cũng dừng lại vài giây.

“Giọng nói gì như mèo thế, dễ nghe một cách kỳ lạ.”

Giọng nói trầm khàn vang lên từ sau tai làm vành tai trở nên tê ngứa.

Cửa phòng bệnh không phải là cửa gỗ bình thường mà là một hàng song sắt như trong nhà tù, cảm giác đau đớn từ đầu vai lan ra toàn thân, cậu không thể không cắn môi dưới nghẹn lại tiếng kêu đau.

Nơi này là bệnh viện tâm thần thật sao?!

Tuy trong đây rất tối, nhưng cảnh vệ vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy khoé mắt đỏ lên vì đau của thiếu niên, thân thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy.

Người bên trong vươn tay cuốn chặt lấy Lâm Chiêu Vân, không kiêng nể gì mà ôm lấy eo cậu.

“Đừng…” Lâm Chiêu Vân vừa lấy lại tinh thần, đầu ngón tay nhũn ra chống đẩy cánh tay của đối phương, hai chân mềm nhũn.

Lúc này cảnh vệ mới phản ứng lại, hắn cầm lấy cảnh côn đập vào cánh tay rắn chắc của người trong phòng.

Lực lượng trên người biến mất, Lâm Chiêu Vân bước lên phía trước mới thoát khỏi cánh tay của hắn, toàn bộ phía sau lưng đều là nhiệt độ cơ thể nóng bỏng như bị sốt cao của đối phương.

“Albon! Thành thật một chút cho tôi!”

Trả lời cảnh vệ chính là một tiếng cười nặng nề: “Thật đáng yêu. Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi dùng lực hơi mạnh, cậu quá mềm.”

Lâm Chiêu Vân vội vàng bò dậy, cậu sợ muốn chết, chỉ dám dán sát vào cảnh vệ đi về phía trước.

Hành động này càng làm người bệnh hai bên nổi điên, cuồng hoan, tuỳ ý trêu đùa cười to.

Nơi này áp lực làm người khó có thể hít thở, vất vả lắm mới có một ‘phong cảnh’ làm người yêu thích tới, như một viên đá to rơi xuống hồ nước, văng lên từng cơn sóng.

“Im lặng, im hết cho tôi!”

Giọng nói của cảnh vệ không hề làm âm thanh ầm ĩ, hưng phấn này yếu bớt.

Lâm Chiêu Vân sởn tóc gáy, cậu cúi đầu nhìn mũi chân, mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng, không dám rời khỏi cảnh vệ dù chỉ một chút.

Cảnh vệ dẫn cậu dừng lại trước căn phòng cuối cùng của tầng một.

“Vào đi, giường bên trong phía bên trái là của cậu.” Cảnh vệ nói xong lại thấp giọng nói bên tai cậu: “Nếu có chuyện gì, cậu có thể tới phòng cảnh vệ bên phải tìm tôi. Tôi tên là Arthur.”