Mười một giờ rưỡi Hà Nhiễm ngồi trong xe taxi, ngẩn người nhìn dòng xe qua lại trên đường cao tốc bên ngoài cửa sổ.
Điện thoại di động trong giỏ đã rung một lúc lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Trong vòng một tiếng đồng hồ, đây đã là cuộc gọi nhỡ thứ mười bốn.
Một tiếng trước khi Hàn Tự gọi cuộc đầu tiên, cũng là lúc Hà Nhiễm vừa đến trước cửa tiệm làm tóc nổi tiếng - Chính Giai.
Cô chỉ đích danh người mang số thứ tự 33 đến gội đầu cho cô. Thế nhưng khi cô lên tầng hai, tháo dây buộc tóc rồi nằm xuống thì người bước vào lại là phụ nữ.
Sau khi cô hỏi thăm mới biết được, người mang số thứ tự 33 đó đã nghỉ việc từ một tuần trước.
Sau khi gội đầu xong, Hà Nhiễm vội vàng rời đi cũng không cần sấy lại tóc. Trước khi đi cô cũng không quên hỏi quản lí của cửa tiệm về nơi ở của người số 33 đó. Người quản lí đưa cô một chuỗi số địa chỉ, còn nói với cô rằng Tiêu Hàn ở thôn Tiểu Châu có một tiệm uốn tóc của riêng mình, anh ta về quê một mình kinh doanh.
Tiêu Hàn, trong lòng cô âm thầm lặp lại tên anh một lần nữa.
Taxi chạy đến ngã tư của thôn Tiểu Châu thì dừng lại. Con đường vào thôn quá nhỏ nên taxi không thể vào được, Hà Nhiễm chỉ có thể xuống xe ở đây.
Đang lúc cô trả tiền xe, Hàn Tự lại gọi cuộc điện thoại thứ mười lăm. Sau khi nhận lại tiền lẻ từ tài xế, Hà Nhiễm liền chuyển điện thoại qua chế độ máy bay rồi bước xuống xe.
Thôn Tiểu Châu không hề xa lạ với cô, lớp học vẽ nơi cô tham gia vào học kì trước chính là ở đây.
Thôn Tiểu Châu ban đầu là một thôn nhỏ mang phong cách cổ xưa của Hồng Lĩnh nhưng đến những năm gần đây do số lượng các lớp vẽ tăng lên nên dân cư cũng trở nên đông đúc hơn, không khí tự nhiên ban đầu cũng dần dần phai mờ.
Hà Nhiễm mặc dù đã ở đây hơn nửa năm nhưng cô không giống như các bạn học khác, lúc nào rảnh rỗi đều sẽ tụ tập nhau chạy ra ngoài chơi. Vì thế nên cô cũng không quá quen thuộc đường sá ở đây.
Mặc dù diện tích thôn Tiểu Châu không lớn, nhưng các con hẻm ở đây đều rất phức tạp, bóng cây thì che rợp trời. Một khi đi vào thì rất dễ bị nhầm lẫn.
Hà Nhiễm lần theo tên cửa tiệm mà đi vào trong thôn. Cô đã luẩn quẩn được vài vòng quanh thôn nhưng vẫn chưa tìm được. Trước khi đế giày cô bị mòn hết, thì cuối cùng cô cũng tìm được một tiệm làm tóc trong một con hẻm bị che khuất.
Cuối con hẻm đá hẻo lánh, cửa tiệm làm tóc lặng lẽ ở đó. Không có bất kì biển hiệu hay poster quảng cáo nào, trên hai cánh cửa gỗ dán hai câu đối xưa cùng với vài bức ảnh cũ đã ố vàng. Cây đèn trước nhà chớp tắt liên tục, xem ra nó đã nhiều tuổi rồi cũng đã trải qua nhiều thăng trầm của thời gian. Trước cửa tiệm có vài bậc thang làm bằng bê tông, Hà Nhiễm đứng dưới các bậc thang mà nhìn lên cửa tiệm.
Ngẩng đầu nhìn lên cửa tiệm một lúc lâu khiến cổ của cô khá mỏi. Lúc cô định xoay xoay cổ một lát, thì cửa tiệm đột nhiên mở ra.
Một con mèo hoa từ bên trong nhảy ra, dáng vẻ lười biếng.
Theo sau nó là một người đàn ông.
Người đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ màu đen và chiếc quần ngắn màu nâu nhạt, dưới chân mang một đôi dép tông xỏ ngón. Tổng thể thoạt nhìn không mấy chỉnh tề.
Anh đem chậu nước đổ vào trong bụi cỏ. Sau khi nhìn thấy Hà Nhiễm đứng dưới bậc thềm, anh mới nheo mắt nhìn cô.
Hai người giương mắt nhìn nhau, người đàn ông lên tiếng trước: "Đến cắt tóc sao?"
Ngay khi nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô liền biết chắc chắn chính là anh.
Cô không nhịn được mà đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần nữa.
Dáng vẻ của người đàn ông này phải nói thế nào đây? Thoạt nhìn anh vẫn còn trẻ nhưng bên trong lại lắng đọng một cỗ phong vị đặc biệt. Nhất là chỗ từ đầu lông mày đến sống mũi, cao thấp rõ ràng, thâm thúy mà kiên cường. Tóc anh được cắt tỉa gọn gàng, mọc tự nhiên ngay ngắn dọc theo thái dương, không giống với các nam sinh trong trường luôn lấy gel vuốt tóc dựng đứng hết cả lên.
Hà Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu. Người đàn ông có lẽ nghĩ rằng cô đang cân nhắc về câu hỏi của anh, nên cũng đứng yên tại chỗ chờ cô.
Điều có thể chắc chắn là anh không hề nhớ cô là ai, nhưng việc đó cũng bình thường thôi. Mỗi ngày anh đều phải tiếp rất nhiều khách hàng, có thể nhớ được một hai người trong số đó đã là hay lắm rồi. Hơn nữa gương mặt cô hết sức bình thường, cũng không giống như anh có một giọng nói dễ nghe như vậy, làm sao có thể làm người khác nhớ tới.
Một lúc sau cô nói với anh: "Gội đầu đi."
Cô nói xong, chân liền bước lên bậc thang rồi đi đến trước mặt anh.
Tóc cô hơi ướt có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi dầu gội, có chút nghi ngờ trên gương mặt của người đàn ông: "Cô hẳn là vừa mới gội đầu?"
Hà Nhiễm mặt không biến sắc: "Không có."
"......"
Hai người đứng im lặng một lúc, Hà Nhiễm nói: "Gội đầu rồi không thể gội lại lần nữa sao?"
Khách đến trước cửa mà không nhận thì thật không có lý lẽ, anh nghiêng người nhường đường cho cô: "Mời vào."
Tiệm cắt tóc được trang trí theo kiểu xưa cũ và đơn sơ. Sàn nhà bê tông không mấy bằng phẳng, diện tích trong tiệm đại khái khoảng 20 mét vuông, chỉ đặt được hai chiếc ghế cắt tóc. Chiếc ghế trông cũng đã cũ lắm rồi, bị mài mòn tới nỗi không thể nhìn thấy rõ được hoa văn trên đó.
Trên bàn trang điểm, vật dụng được bày ra hết sức lộn xộn. Chiếc gương treo trên tường đã bị mẻ một góc, tróc sơn và bám bụi.
Anh vén màn lên, dẫn Hà Nhiễm vào phòng trong. Bên trong có đặt một chiếc giường gội đầu cũng đã thủng vài lỗ nhỏ, có thể thấy được cả lớp mυ'ŧ bên trong.
Giường gội đầu thuộc dạng giường nằm nửa người, dáng người Hà Nhiễm lại không đủ cao, vì thế hai chân cô cứ treo lơ lửng trong không trung, không quá thoải mái.
Người đàn ông liền kiếm một cái ghế, đặt ở dưới chân cô. Điều này làm cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh phủ chiếc khăn lông lên vai cô sau đó tháo dây buộc tóc rồi để cô nằm xuống. Hà Nhiễm không chắc cái khăn này có sạch hay không, nhưng cô cũng không nói gì.
Lòng bàn tay của người đàn ông có một vết chai dày, như có như không mà lướt qua cổ cô khiến cô không ngừng run rẩy. Hà Nhiễm nghĩ đến những việc diễn ra tiếp theo, trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng.
Chờ cô nằm xuống thoải mái, người đàn ông mở vòi sen bắt đầu xả nước rồi hỏi cô: "Nhiệt độ nước đã vừa phải chưa?"
"Được rồi."
Tóc Hà Nhiễm rất sạch sẽ. Người đàn ông chỉ lấy một ít dầu gội, rất nhanh đã xoa ra một đám bọt lớn.
Chú mèo hoa ở cửa vào ban nãy đang chạy về phía cô, nhảy lên chiếc bàn lộn xộn bên cạnh mép giường rồi ngồi xuống chăm chú nhìn vào hai người.
Hà Nhiễm nghiêng đầu đánh giá nó vài lần, lông của con mèo này tương đối sạch sẽ, người đàn ông nhìn thấy nó cũng không nói gì. Cô đoán chắc hẳn nó được nhà anh nuôi.
Đang nghĩ như vậy, một đôi tay ấm áp liền đυ.ng vào phía sau tai cô. Vân vê xoa nắn, hết sức trêu chọc.
Lực tay anh rất nhẹ, nhưng mỗi lần tay anh vuốt qua đều như chọc một chút vào tim của Hà Nhiễm. Mười đầu ngón chân cô cuộn chặt vào nhau, ngón tay không ngừng ấn ấn vào lỗ thủng trên giường, để phân tán sự chú ý của bản thân.
"Lực đạo như vậy đã được chưa?"
"Được.....rồi."
Cô cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.
Người đàn ông hỏi: "Cô cười gì thế?"
Hà Nhiễm nghiêm túc nói: "Không có gì."
Người đàn ông cũng không hỏi tiếp nữa.
Tay anh rốt cuộc cũng rời khỏi lỗ tai mẫn cảm của cô, Hà Nhiễm nhẹ nhàng thở ra nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát.
Không lâu sau, người đàn ông lại hỏi câu hỏi như lúc trước: "Cô lát nữa có muốn cắt tóc không?"
Hà Nhiễm không nhìn thấy trong tiệm có người nào khác, tò mò hỏi: "Anh cắt?"
"Ừ."
"Anh......biết cắt tóc sao?
Người đàn ông khéo léo trả lời: "Có thể biết."
Có thể biết nghĩa là không chắc chắn sẽ cắt đẹp phải không?
Hà Nhiễm suy nghĩ một lúc, nói: "Lát nữa em sẽ quyết định sau."
Xả nước xong, tóc cô được cuốn cao bằng một chiếc khăn. Theo người đàn ông bước ra ngoài, ngẫu nhiên chọn một chiếc ghế ngồi xuống.
Người đàn ông tìm thấy máy sấy từ trong ngăn kéo rồi cắm điện. Sấy được một nửa, anh lại hỏi: "Có muốn cắt tóc không?"
Hà Nhiễm nhìn mình ở trong gương, do dự một hồi.
Cô đã không cắt tóc kể từ lúc xuất viện vào hai năm trước. Tóc cô dài ra rất nhanh, hiện tại thả xuống đã dài tới trước ngực.
Trước khi đến cô cũng không có dự định sẽ cắt tóc nhưng trong tình huống này, không hiểu sao cô lại gật đầu: "Cắt đi."
Người đàn ông lại hỏi: " Cô muốn cắt kiểu nào?"
Hà Nhiễm không quá để ý nói: "Anh thấy đẹp là được."
"Cắt ngắn tới đâu?"
Vẫn là câu trả lời trước: "Anh thấy đẹp là được."
Người đàn ông đề nghị: "Trời đang nóng, cắt ngắn đi."
Hà Nhiễm ngập ngừng cân nhắc, cuối cùng cũng gật nhẹ đầu: "Vâng."
Người đàn ông xoay người đi lấy áo choàng dùng khi cắt tóc, giũ nhẹ hai cái rồi mang vào cổ Hà Nhiễm. Trên chiếc áo có vài vết màu do thuốc nhuộm tóc để lại, chất liệu áo khá tệ lại không có lớp giấy bọc quanh cổ. Hà Nhiễm cảm thấy vùng da quanh cổ bị vải áo cọ vào rất không thoải mái.
Người đàn ông lại đi lấy dụng cụ làm tóc và vài cây kéo rồi bắt đầu công việc.
Hà Nhiễm đã đoán từ trước tay nghề của anh không hề chuyên nghiệp, thậm chí còn chưa được đào tạo qua trường lớp nào, hiện tại có lẽ cô đã đoán đúng rồi. Đường kéo lộn xộn, có thể nói là không theo bất kỳ quy tắc nào, cắt bên này một nhát, bên kia một nhát. Hà Nhiễm có chút nghi ngờ về kiểu tóc của mình cắt xong sẽ biến thành như thế nào.
Trên cầu thang nhỏ hẹp, một người phụ nữ từ lầu hai đi xuống. Hà Nhiễm đầu tiên chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót đi trên mặt đất phát ra âm thanh sắc nhọn, sau đó cô mới nhìn thấy người phụ nữ phản chiếu qua tấm gương.
Mái tóc dài gợn sóng của người phụ nữ có chút rối, trông như vừa mới ngủ dậy. Trên người cô ấy chỉ mặc một chiếc váy lót mỏng màu đỏ, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy hai điểm nhô lên.
Người phụ nữ đi đến chiếc ghế cắt tóc đối diện Hà Nhiễm ngồi xuống, bắt chéo hai chân, ngáp một cái rồi hỏi: "Lúc nào thì có bữa trưa? Đói chết mất!"
Cô ấy nói giọng địa phương, nghe giọng nói chắc hẳn là người Tứ Xuyên.
Người đàn ông vẫn tập trung cắt tóc, không nhìn cô ấy chỉ trả lời lại: "Đợi mười phút."
Hà Nhiễm nhìn qua gương, len lén đánh giá người phụ nữ kia. Cô ấy trang điểm quá đậm không thể nhìn rõ được ngũ quan, nhưng có thể chắc chắn rằng dáng người cô ấy rất đẹp. Trước lồi sau vểnh, nhất là ở phần ngực kia. Mặc dù không có sự nâng đỡ của nội y, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của chúng, xem chừng so với mặt cô có thể còn lớn hơn.
Lúc này người đàn ông đã cắt xong phần tóc phía sau, chuẩn bị cắt đến phần tóc ở mái.
Hà Nhiễm phối hợp lấy mắt kính xuống, cũng không ngại mà nhìn trộm người ta một cái.
Người đàn ông vòng tới trước mặt cô rồi cúi người sát lại, hai khuôn mặt cách nhau không đến 10cm. Hà Nhiễm cảm thấy hiện tại cô mà hô hấp nặng hơn một chút, liền có thể bị anh phát hiện ra.
Hà Nhiễm nhắm mắt lại. Khi không nhìn thấy gì, các giác quan của cô như nhạy cảm hơn.
Đầu kéo kim loại lạnh lẽo lướt qua trán cô. Những mẩu tóc nhỏ rơi xuống mũi và hai bên má, có chút ngứa ngáy. Ngón tay anh vô tình lướt qua da cô, khiến cô nóng bừng cả người.
Rõ ràng là anh không hề chạm vào tai cô, nhưng trong lòng Hà Nhiễm không rõ vì sao cô lại chỉ vì những cái chạm nhẹ như thế này mà bối rối.
Trước khi kịp phản ứng, cô đã bất ngờ mở mắt ra.
Người đàn ông cũng không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên mở mắt ra như vậy, tay cầm kéo cũng dừng lại một chút.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của anh như một đại dương mênh mông và rộng lớn. Màu mắt đó còn đen hơn cả màn đêm thăm thẳm.
Cô chăm chú nhìn vào mắt anh như thể đang tìm một ánh sao sáng chói dưới lòng biển sâu.
Một lúc sau, người đàn ông hơi mím môi nói: "Hay là cô nhắm mắt lại đi."
Hà Nhiễm không nói gì, nghe lời anh nhắm mắt lại.
Trong vài phút ngắn ngủi ban nãy, Hà Nhiễm để ý thấy tay trái của anh có chỗ bị khuyết mất.
Ngón tay cái đã bị mất một nửa, cô không biết đó là do bẩm sinh hay do tai nạn gây ra.
Cô muốn nhìn thêm vài lần nữa nhưng sợ anh cảm thấy bản thân không được tôn trọng nên cuối cùng cô cũng không làm như thế.
Người đàn ông canh giờ rất chuẩn xác, đúng mười phút anh lấy miếng bọt biển lau đi những sợi tóc dính trên mặt Hà Nhiễm. Sau đó, cởϊ áσ choàng khoác trên người cô ra.
Hà Nhiễm mở mắt, đeo mắt kính lên.
Một khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn phản chiếu ở trong gương. Tóc mái ngang trán được cắt đơn giản gọn gàng, kiểu tóc mang dáng vẻ của học sinh nhẹ nhàng, khoan khoái và sạch sẽ. Hà Nhiễm cực kì thích mái tóc này của cô.
Cô hài lòng lấy ví ra, hỏi giá tiền.
Người đàn ông nói: "Gội, cắt, sấy tất cả là 15 tệ."
Trên người Hà Nhiễm chỉ mang theo tiền mặt 100 tệ cùng với mấy tờ 10 tệ mà người tài xế taxi ban nãy thối lại cho cô.
Cô đưa cho người đàn ông hai tờ 10 tệ, anh lại đưa lại cô một tờ.
Hà Nhiễm nghi hoặc nhìn anh.
Người đàn ông hơi hơi mím môi, giải thích: "Hôm nay cô là vị khách đầu tiên, lấy 10 tệ là được."
Hà Nhiễm nhận lại tiền, lễ phép nói cảm ơn.
Trước khi đi, cô quay đầu lại nhìn lần nữa, mới nhớ ra điện thoại của mình còn để trên bàn trang điểm.
Tốt thôi, cứ để nó ở đó đi.