Diệp Mộ Trăn cười ngọt ngào đáp: “Buổi sáng em dậy sớm, không ngủ được cho nên dứt khoát dậy nấu…”
Tiêu Hàn vừa cùng cô tán gẫu, ánh mắt lại tò mò nhìn sang đồ mà cô nấu.
“Em nấu canh gì vậy?”
“Đây là canh trúc, thanh nhiệt nhuận phổi…” Diệp Mộ Trăn vừa nói chuyện vừa vặn nhỏ lửa.
Buổi sáng Diệp Mộ Trăn hầm canh, nấu cháo gạo kê, hơn nữa còn từ trong nhà mang mấy món mà mẹ Diệp làm sẵn, xem như là một bữa ăn phong phú.
Tiêu Hàn dọn bát đũa, Diệp Mộ Trăn múc canh, múc cháo, vẻ mặt hai người còn mang theo ý cười nói chuyện, dừng ở trong mắt Diệp Thanh Lam, giống như một đôi vợ chồng trẻ tình cảm rất tốt.
Điều này khiến cho cô ta vô thức cảm thấy trong lòng không thoải mái, cố tình khụ ra tiếng phá vỡ bầu không khí tốt đẹp giữa hai người.
“Chào buổi sáng chị… Bữa sáng đã được nấu xong, vừa hay nhân lúc còn nóng ăn…”
Diệp Mộ Trăn cười khanh khách chào hỏi, đáng tiếc Diệp Thanh Lam không thèm để ý đến cô, nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt Diệp Mộ Trăn, Tiêu Hàn cau mày, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ mở miệng bảo Diệp Thanh Lam ngồi xuống cùng nhau ăn bữa sáng.
Chỉ có giọng điệu lãnh đạm tiết lộ bất mãn trong lòng Tiêu Hàn lúc này.
Vốn dĩ là một bữa sáng hòa thuận vui vẻ, chỉ là Diệp Thanh Lam nhìn Diệp Mộ Trăn không thuận mắt, mỗi khi Diệp Mộ Trăn mở miệng nói gì đó, cô ta luôn muốn giội nước lã, khiến cho bầu không khí rất xấu hổ
Tiêu Hàn nhìn vẻ mất mác trong mắt Diệp Mộ Trăn, ghi tạc trong lòng, nghĩ thầm phải nói chuyện riêng với Diệp Thanh Lam.
Vì làm dịu quan hệ của hai chị em, vốn dĩ Tiêu Hàn muốn kéo Diệp Thanh Lam dẫn Diệp Mộ Trăn để mua đồ dùng học tập, hiện tại nhìn dáng vẻ này, anh bỏ ý định kéo Diệp Thanh Lam đi cùng, trở về phòng thay quần áo dẫn Diệp Mộ Trăn ra ngoài.
Hai người đi đến trung tâm thương mại mới khai khai trương, bên trong biển người tấp nập, Tiêu Hàn dặn dò Diệp Mộ Trăn theo sát mình, đẩy một chiếc xe hàng đi dạo ở bên cạnh, mua không ít đồ linh tinh.
Lúc đi ngang qua khu bán đồ ăn vặt, Diệp Mộ Trăn lơ đãng lộ ra bản tính ăn hàng, nhìn đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu trên kệ hàng, ánh mắt không rời nổi, Tiêu Hàn nhìn dáng vẻ đó của cô nhóc, nhất thời cảm thấy buồn cười, tri kỷ lên tiếng hỏi cô.
“Có muốn mua chút đồ ăn vặt không?”
Trong lòng Diệp Mộ Trăn rất muốn lại xấu hổ nói, Tiêu Hàn cười xoa đầu cô: “Mua một ít để trong nhà, lúc nhàm chán có thể lấy ra ăn…”