Trúc Mã Alpha Của Tôi Có Độc

Chương 1: Bạch Dạ Thành

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại s1apihd.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

2 giờ sáng

Trình Huyễn Chu vừa vào cửa đã mang theo một luồng gió lạnh.

Cánh cửa lớn bằng kim loại rít lên một tiếng nặng nề sau lưng y.

Thành phố S đã bước sang mùa đông từ nửa tháng trước, gió lạnh về đêm lạnh thấu xương nhưng Trình Huyễn Chu chỉ mặc một bộ tây trang mỏng màu xám, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Mùi hương ngọt ngấy theo làn gió ập đến trước mặt làm Trình Huyễn Chu bất giác nhíu mày, cố gắng hết sức để kìm chế cơn ho đang khan mắc kẹt trong cổ họng.

Y đưa một tấm thẻ đen tuyền cho người phục vụ ở cửa, người phục vụ mang huy hiệu số 123 trên ngực nhanh chóng nhận lấy và kính cẩn nói nhỏ: "Chào mừng... Vị khách quý. Bên này, mời anh đi cùng em ạ."

Trình Huyễn Chu lạnh lùng đi theo, thật ra y cũng không cần người phục vụ dẫn đường vì y đã đến đây quá nhiều lần.

Người phục vụ số 123 thấp hơn y một nửa cái đầu nhưng cậu ta vẫn luôn cúi đầu xuống, hai tay mang bao tay trắng cầm tấm thẻ của Trình Huyễn Chu, hai người cùng đi vào một chiếc thang máy màu vàng.

Cửa thang máy mở ra, người phục vụ quẹt thẻ rồi khẽ hỏi: "Anh định đi tầng nào ạ?"

"Mười bảy."

"Dạ." Người phục vụ có vẻ hơi giật mình, động tác cứng đờ mà máy móc đưa tay lên bấm số.

Bên trong thang máy được tráng gương giúp y nhìn rõ khuôn mặt của người phục vụ. Trong lúc thang máy đi lên yên tĩnh và vững vàng, Trình Huyễn Chu cúi đầu nhìn người phục vụ.

Tóc mái của số 123 hơi dài gần như che mất nửa khuôn mặt, trên má còn có chút thịt mềm, thân hình gầy yếu chắc chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi gì đó. Và không biết có phải là ảo giác hay không nhưng cậu ta đứng cách Trình Huyễn Chu rất xa, như thể đang cố tình tránh né y.

Có thể bầu không khí quá nhàm chán, hoặc có thể do thái độ kỳ quái của người phục vụ khiến y cảm thấy hơi hứng thú, Trình Huyễn Chu thản nhiên hỏi: "Cậu mới đến đây à?"

"Dạ đúng ạ."

Giọng của người phục vụ rất trong trẻo, nhưng Trình Huyễn Chu vẫn tinh ý nhận ra trong giọng nói đó có một chút run rẩy.

"Cậu lo lắng lắm à?" Trình Huyễn Chu cố ý hỏi, y là một Alpha nên khá giỏi trong việc nắm bắt sự thay đổi tâm trạng của người khác.

Y nói với giọng lãnh đạm: "Tại sao?"

"Em…"

Đúng lúc này, một tiếng "ding" vang lên rồi cửa thang máy mở ra.

Tấm thảm đỏ thẫm kéo dài đến tận những ánh đèn mờ ảo phía xa. Ở bên trái và bên phải của cánh cửa là hai người đàn ông cao lớn, vạm vỡ trong bộ đồ vest và giày da. Họ không đeo phù hiệu nhưng khuôn mặt sắc bén như dao, không phải là người gác cửa để chào khách mà là một tên côn đồ được thuê đến vì sợ khách hàng gây rối.

"Ngài Trình, chào mừng ngài đến với 'Bạch Dạ Thành'." Người đàn ông cao lớn nói với giọng điệu quen thuộc và tôn trọng.

Trình Huyễn Chu khẽ gật đầu để đáp lại, hoàn toàn không còn hứng thú với chủ đề mà mình đã nói lúc còn ở trong thang máy.

Y bỏ mặc người phục vụ non nớt như chim cút kia và đi thẳng vào đại sảnh, tùy ý để những tin tức tố mạnh đến mức có thể lập tức làm người khác tiến vào kỳ động dục quấn lấy cơ thể mình.

"Bạch Dạ Thành" là khu giải trí nổi tiếng nhất ở thành phố S, nằm ở trung tâm của thành phố S sầm khuất. Mười tầng bên dưới có đầy đủ các loại hình giải trí truyền thống như quán bar, phòng bida, KTV và rạp chiếu phim sẽ khiến những khách hàng đến với mục đích giải trí cảm thấy hài lòng. Còn mười tầng lầu trên cùng của Bạch Dạ Thành thường được mô tả bằng năm từ: "Thiên đường dưới nhân gian"

Làn khói thơm ngào ngạt trợ hứng làm thân hình của Trình Huyễn Chu trở nên mờ ảo trong ánh đèn mông lung, người phục vụ số 123 ngơ ngác đứng trước lối vào hư ảo này.

Dù cậu ta đã được tiêm thuốc ức chế từ trước, nhưng vẫn bị mùi hương nồng nặc trong không khí làm cho mặt đỏ bừng, một vài giọt mồ hôi nóng xuất hiện trên trán. Huy hiệu trên ngực của cậu ta đã bị người canh cửa tháo ra, thay vào đó là một chiếc ghim bạc có khắc hình hoa mai.

Đó là một lời gợi ý tinh tế và thanh lịch.

Thông thường, khách hàng ga lăng sẽ đợi ở cửa một lát để chờ người phục vụ thay ghim cài áo rồi cùng nhau đi vào. Đây giống như quy trình làm nóng cần thiết trước bữa ăn tối, hầu hết khách hàng đều sẽ chấp nhận quy tắc này, hơn nữa làm vậy cũng sẽ thể hiện bản thân không quá vồ vập.

Nhưng rõ ràng Trình Huyễn Chu hoàn toàn không có ý định đó.

Người canh cửa cài chiếc ghim nhỏ lên áo của số 123, dặn dò đầy ẩn ý: "Ngài Trình này chưa bao giờ lựa người cả, nhìn thấy ai thì là người đấy, đêm nay cậu phải ngoan ngoãn nghe lời hắn đấy."

"Tuy cậu là người mới đến, nhưng chắc không cần tôi dạy các quy tắc ở đây đúng không? Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải phục vụ tận tình, đừng làm mất danh tiếng của chúng tôi."

"...Tôi biết." Người phục vụ cụp mắt, tóc mái che đi biểu cảm trên gương mặt.

Sau khi thay ghim cài áo, số 123 vừa chạy chậm vừa nhìn trái nhìn phải, đêm nay Trình Huyễn Chu là thượng đế của cậu ta nên làm sao dám để người chạy mất chứ.

Toàn bộ tầng 17 là khu vực bán mở với phong cách trang trí rất đặc biệt, hình dạng của nó là một hình tròn khổng lồ được chia thành nhiều khu vực khác nhau bằng tấm rèm nhung màu đỏ tươi. Một số nơi được trải thảm, còn lại thì trống trải không có gì ngoài một số ghế sofa và bàn rượu.

Bất cứ ai cũng có thể đi vào trong rèm tùy ý, thậm chí còn có một sân khấu ở trung tâm của sảnh tròn. Trên sân khấu là một cái kệ rỗng có treo một vài sợi dây đen dài mềm mại, nhưng không ai sử dụng nó bây giờ. Mặc dù Bạch Dạ Thành có bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng nhưng hầu hết mọi người vẫn không thể chấp nhận được cách bố trí như thế này, nói cách khác... Chỉ những vị khách có niềm đam mê đặc biệt mới chọn đến tầng này.

Số 123 lon ton chạy theo Trình Huyễn Chu, áo sơ mi bó sát ướt đẫm mồ hôi dính vào lưng của cậu ta. Thời điểm kéo rèm ra, toàn thân của cậu ta cứng ngắc trong khi mồ hôi trên người đều biến thành mồ hôi lạnh.

Một khu vực nhỏ có ba cặp đôi khác nhau.

Toàn bộ sàn nhà dường như đang rung chuyển dữ dội, những dây thắt lưng nhăn nheo, những hộp bao bì bỏ đi, rác thải nhựa đã qua sử dụng và những dấu vết vẩn đυ.c phủ kín tấm thảm.

Trình Huyễn Chu đang ngả lưng trên chiếc ghế sô pha duy nhất trong đây, cổ áo hở ra một nửa để lộ yết hầu nhô cao với xương quai xanh đẹp đẽ dưới lớp áo sơ mi, hai đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần bắt chéo vào nhau, chiếc giày da sáng bóng giẫm trên mặt sàn có hoa văn màu đỏ sẫm.

Trình Huyễn Chu hơi ngước mắt lên, tầm mắt chậm rãi đảo quanh số 123, cuối cùng đáp xuống chiếc ghim cài áo hình hoa mai màu bạc, không thể hiện cảm xúc gì.

"Còn chưa hỏi tên của cậu là gì nữa." Trình Huyễn Chu nói, số 123 đứng ở bên cạnh y giống như học sinh đang bị phạt, giữ một khoảng cách không xa không gần.

Trong một giây ngắn ngủi số 123 rõ ràng đang do dự, nhưng ngay khi cậu ta định nói thì Trình Huyễn Chu đã bổ sung thêm, "Đừng nói tên thật của mình, không thích hợp."

Số 123 ngây người nhìn Trình Huyễn Chu, nhưng sau đó cậu ta hít một hơi thật sâu rồi nói từng chữ một, "Em tên là Nhan Việt."

Sau khi nói xong, cậu ta đưa tay vén tóc mái trước trán lộ ra khuôn mặt thanh tú nhưng còn hơi non nớt: "Em biết anh, nhưng có vẻ thật không công bằng khi không nói cho anh biết tên thật của em…Tiền bối."

Trình Huyễn Chu nghe xong vẫn không có phản ứng: "Không nhớ nổi, là sinh viên năm nhất?"

"Năm hai ạ." Nhan Việt nói, giọng điệu có phần mất mát, "Tiền bối không biết em cũng là chuyện bình thường. Hồi anh còn ở trong đội hùng biện của trường, lần nào anh thi đấu là bọn em cũng kéo nhau tới xem..."

"Dừng lại." Trình Huyễn Chu làm động tác im lặng, "Câm miệng, không có hứng thú nghe."

Nhan Việt đột nhiên đỏ mặt, có lẽ là bởi vì cậu ta đã quá lo lắng nên mới kể chuyện cũ trước mặt Trình Huyễn Chu, nhưng tất nhiên bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để tán gẫu...

Chiếc cốc vỡ vụn ném xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe khắp nơi nhưng không ai quan tâm đến việc dọn dẹp nó.

Rượu nho tím bắn tung tóe trên khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết của Omega, Alpha xa lạ ghé vào lỗ tai nói Omega với giọng điệu ác ý: "Này, bé đáng thương, cảm giác thế nào khi bị người khác nhìn hả?"

Cảnh tượng trước mặt như đang diễn ra rất chậm, một giây bỗng trở nên dài như một năm. Nhan Việt như bị ném vào một cái chảo dầu, cả người nóng bừng và sẽ bùng cháy dữ dội mỗi giây tiếp xúc với không khí. Nhưng đồng thời cậu ta cũng cảm nhận được một cơn buồn nôn rất chân thực và mãnh liệt, khiến cậu ta không thể không đứng đậy che kín miệng.

"Muốn nôn thì đi nôn, không cần phải đi theo tôi."

Giọng nói của Trình Huyễn Chu vang lên từ phía bên cạnh, Nhan Việt quay đầu lại rồi nở một nụ cười gượng gạo, chà đôi tay ướt đẫm mồ hôi vào sau quần.

"Em không sao." Cậu ta cố nở một nụ cười chuyên nghiệp, "…Anh muốn em làm gì cũng được ạ."

Trình Huyễn Chu liếc nhìn cậu ta và nói, "Đi lấy một chai rượu."

"A? Dạ, vâng ạ." Màu đỏ ửng vừa phai trên mặt Nhan Việt lại xuất hiện, "Anh muốn loại rượu nào?"

"Rượu vang đỏ." Trình Huyễn Chu nói, "Còn lại thì sao cũng được."

Nhan Việt gật đầu: "Dạ, anh chờ một lát."

Cậu ta xoay người vén tấm rèm rồi đi ra nhanh như đang chạy trốn, đi đến quầy phục vụ gọi đồ uống cho Trình Huyễn Chu. Sau khi rời khỏi hoàn cảnh làm mình vô cùng lo lắng, cậu ta đè lên trái tim đang đập dữ dội và thở ra một hơi.

Cậu ta là một Omega chưa từng làʍ t̠ìиɦ với ai.

Cậu ta phân hóa rất muộn, không biết giới tính của mình cho đến tận lúc vào đại học.

Giám đốc của Bạch Dạ Thành thấy vậy mới nhận cậu ta vào làm, nếu không thì với tính cách nhạt nhẽo của Nhan Việt cho dù có bán cũng sẽ không ai muốn mua. Quả thật là đúng như vậy, ngoại hình của cậu ta chỉ ở mức trung bình thôi chứ nhưng không thể so sánh với những Omega xinh đẹp và biết hấp dẫn người khác. Do đó, dù cậu ta đã làm người giữ cửa suốt một tháng từ khi đến Bạch Dạ Thành, nhưng không một khách hàng nào muốn chọn cậu ta.

Mỗi người phục vụ có thời gian thử việc ba tuần, hôm nay là cơ hội cuối cùng của cậu ta. Nếu không phải gặp được Trình Huyễn Chu không bao giờ lựa người, thì có lẽ cậu ta đã bị đuổi việc ngay lập tức.

Nhan Việt thầm tính toán, tài khoản hiện tại của cậu ta là một con số 0 tròn trĩnh. Nếu muốn tiếp tục ở lại Bạch Dạ Thành thì ít nhất cậu ta cũng phải làm Trình Huyễn Chu mua một chai rượu với số tiền là 3000 tệ trong hôm nay.

Ánh mắt lướt qua một dãy danh sách rượu, thực ra làm vậy cũng khiến cậu ta ít nhiều cảm thấy áy náy. Mặc dù Trình Huyễn Chu bảo cậu ta muốn chọn cái gì cũng được, nhưng không biết liệu y có đổi ý không nếu thấy một loại rượu đắt tiền...

Cuối cùng, Nhan Việt mím môi và mang về phòng một chai rượu trị giá 2899 nhân dân tệ. Cậu ta thầm nghĩ đêm nay nhất định phải biểu hiện thật tốt, cho dù Trình Huyễn Chu muốn bao nhiêu lần hay chơi thế nào thì cậu ta cũng sẽ không bao giờ dám phản bác lấy một lời.

Lúc cậu ta quay lại và mở rèm ra, lại sững sờ đứng ngay tại chỗ.

Cậu ta nhìn thấy Trình Huyễn Chu ngồi dựa vào ghế sô pha đối diện với cậu ta, hình như vẫn giữ nguyên tư thế trước khi cậu ta rời đi. Hai chân dài bắt chéo, làn da tái nhợt, khuôn mặt không có một chút nào máu nên trông khá kỳ dị, lông mi dài và dày tạo ra một bóng đen nhỏ trong ánh sáng mờ ảo tựa như một cánh bướm mỏng manh mà yêu kiều.

Nhan Việt tự hỏi người này có phải được làm bằng giấy không.

Sắc mặt của Trịnh Huyễn Chu lúc này vô cùng tái nhợt, vượt ngoài tầm thẩm mỹ nhưng thoạt nhìn khá bất bình thường.

Y bị ốm sao?

Giống như bao nam thanh nữ tú trong trường đại học C, cậu ta ngưỡng mộ một Trình Huyễn Chu tràn đầy hăng hái khi thi đấu biện luận với người khác, hơn nữa người thanh niên trước mặt chắc chắn là một Alpha cực kỳ đẹp trai.

Con ngươi của y có màu nâu nhạt đến mức gần như trong suốt khá hiếm thấy, nếu phải mô tả thì có lẽ nó còn đẹp hơn cả viên đá hổ phách tinh khiết nhất. Tuy nhiên, khi y nhìn chằm chằm vào người khác, sẽ chỉ cho người ta một cảm giác rằng đôi mắt đẹp ấy rất vô hồn——

Giống như lúc này, cậu ta nhìn thấy Trình Huyễn Chu dùng ánh mắt vô hồn màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, hoặc nói đúng hơn là một đám người trở nên mất trí trước du͙🇨 vọиɠ nguyên thủy.

Y giống như một người đứng xem lạnh lùng, và bình tĩnh đến đáng sợ.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại s1apihd.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.