Trọng Sinh Chi Tiểu Thụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 2

Nghĩ đến đây,cậu đưa tay lên che mặt mà khóc. Giọt lệ nóng hổi lăn dài trên gò má. Cậu không tài nào kìm được, thật đau.

Nếu mọi chuyện chỉ đến đấy là kết thúc hẳn là cậu sẽ an an ổn ổn đi đầu thai, chờ đón một số phận, một cuộc đời mới nhưng cớ sao lại cho cậu biết cái thế giới rốt cuộc cũng chỉ là một cuốn sách. Mà cả đời vất vả, lận đận tình duyên, đầy bi kịch của cậu lại chỉ là vài dòng ngắn ngủi viết ở đầu câu chuyện.

Tại sao cậu lại biết ư? Ngay khi Hàn Nghiên nhắm mắt buông tay, trút những hơi thở cuối cùng dưới vòng tay ấm áp của Tư Hạo thì một giọng nói vô cảm vang lên trong tâm trí cậu.

Nó nói cho cậu biết rằng đây chỉ là thế giới được thiết lập tái tạo từ một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng.Và Hàn Nghiên cũng chỉ đơn giản là một pháo hôi bé nhỏ đóng vai bạch nguyệt quang của công chính. Sau này, Tư Hạo liền ve sầu thoát xác, từ một học bá nghèo thoáng chốc đã trở thành tổng tài của một tập đoàn đứng đầu nền kinh tế của Châu á.

Khi trong tay đã có tiền tài, quyền lực, hắn liền nhớ đến thiếu niên năm xưa, người mà đã thay hắn chắn đầu xe trong một vụ tai nạn để rồi nhận kết cục thịt nát xương tan.

Nỗi nhớ ùa về mãnh liệt, khuấy đảo tâm trí Tư Hạo, trong vô thức hắn liền tuỳ tiện tìm về một thế thân của người thiếu niên kia. Nhưng nào ngờ, thần tình yêu lại se duyên kết tơ hồng cả hai. Sau bao chông gai, thử thách, Tư Hạo nhận ra hắn đã yêu tiểu thế thân sâu đậm đến nhường nào, tựa như dính vào một vũng bùn lầy không lối thoát. Cuối cùng cả hai đã đến với nhau bằng một đám cưới hoành tráng.

Còn Hàn Nghiên? Cậu trong tâm trí Tư Hạo lúc này dường như đã bị phai mờ đến cực điểm. Mỗi lần hắn nhớ đến cũng chỉ xem như một kí ức buồn, có chút tiếc thương.

“Ha…đau thật đấy. Nhưng mà dù sao đó cũng không phải là lỗi tại anh, là do tôi ngu ngốc… tất cả là do tôi …cứ một mực tin rằng nếu cố gắng từng ngày thì ắt nhận được hồi đáp.”

Giọng nói thều thào có chút run rẩy cất lên, hai tay cậu ôm mặt, người cuộn tròn mà thϊếp đi.

Thật mệt mỏi, nhưng tất cả đều đã qua rồi. Giờ cậu và hắn đều xem như kẻ xa lạ mà sống đi. Đừng dây dưa với nhau làm gì, chỉ tìm thêm tổn thương mà thôi. Đó là định mệnh, là ý trời rồi.

Một lần nữa tỉnh dậy, bên ngoài trời cũng đã chập tối. Vì ở trường có mở nổi trú, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua kiểm tra nên cậu có nghỉ thêm ở phòng y tế cũng không có việc gì.

Hàn Nghiên rời giường mà vươn vai, vạt áo bị kéo lên để lộ vùng bụng trắng nõn không chút mỡ thừa. Ngay lúc ấy, cánh cửa chợt mở ra, hai con người nhìn nhau , bầu không khí bỗng có chút ngượng ngụi.

“Cậu tỉnh rồi à, tôi đến đây là muốn nói với cậu một ...” Nam sinh kia biết điều mà quay mặt sang một bên, cất giọng nói.

Nhưng chưa xong câu đã bị Hàn Nghiên cắt ngang, cậu cúi gập người xuống mà nói “ Đàn anh, em biết hành động theo đuổi suốt một tháng qua là không đúng. Em xin lỗi và hứa từ bây giờ sẽ không bao giờ tái phạm.”

Cậu trịnh trọng nói tựa như đang thưa chuyện với một vị tiền bối trong nhà.

“Trách em còn nhỏ, hành động có chút ấu trĩ. Em cũng đã tự kiểm điểm bản thân rồi. Mong đàn anh bỏ qua.” Nói xong cậu liền lướt qua nam sinh kia quay gót rời đi.

Đến khi bóng dáng người nọ khuất dần trên hành lang, nam sinh kia mới kịp hoàn hồn. Hắn chính là Tư Hạo. Vốn dĩ nay là muốn đến nói chuyện rõ ràng với Hàn Nghiên, bảo cậu sau này không cần phải mang thức ăn vào mỗi buổi sáng nữa. Nhưng chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

Thấy Hàn Nghiên hứa như vậy, hắn cũng có chút thả lỏng. Dù sao thì ngay từ đầu hắn đã không ưa mấy thiếu gia nhà giàu như cậu. Hắn cảm thấy bản thân bị khinh thường, rất khó chịu nên dù cho người nọ không có làm gì đi nữa thì trong thâm tâm Tư Hạo đã có chút bài xích, chán ghét.

Ở trong nhà vệ sinh.

“Ha. Không ngờ lại gặp được người đó nhanh như vậy.Nhưng ngoại trừ có chút bài xích thì dường như mình không có chút cảm xúc nào khác.”

Hàn Nghiên vừa thầm thì vừa vươn tay vốc nước lên mặt. Dòng nước mát lạnh đã khiến cậu thêm phần tỉnh táo. Hình như…cậu đã không còn yêu hắn nữa…thật may mắn a.

Trong gương, xuất hiện hình ảnh một thiếu niên thanh tú có điểm ôn nhu đang hơi hơi mỉm cười. Nụ cười của sự hạnh phúc. Cậu đang lo bản thân sẽ không kìm được bình tĩnh khi cả hai gặp lại nhưng sự hờ hững, vô cảm này là gì?

Thở dài một hơi, bỗng nhiên điện thoại trong túi chợt rung lên. Hàn Nghiên tính lau khô tay rồi mới bắt máy nhưng có vẻ người ở đầu dây bên kia không nhẫn nại như cậu nghĩ.

“alo?”

Cậu hững hờ đáp, thậm chí còn không thèm nhìn tên người gọi.

“A Nghiên, mẹ nghe cô giáo nói con ngất xỉu ở trường. Hiện tại con có sao không? Đã đi khám chưa? À mà con đã ăn gì chưa đấy? Nay con về nhà một chuyến đi đừng ở nội trú được không? Mẹ kêu bác Lý qua đón con nhé?...”

Bên kia vừa nghe tiếng cậu liền buông ra một loạt câu hỏi khiến Hàn Nghiên có chút choáng váng. Nhưng chợt nhận ra giọng người phụ nữ này có điểm quen thuộc, không khỏi khiến cậu nhìn lại tên hiển thị trên màn hình.

[ Mẹ] cái từ mới thật quen thuộc làm sao.