Cái này vốn không phải đang ở chế độ dưới 18 tuổi sao?
Nhưng những gì tôi đang nhìn thấy bây giờ rõ ràng là máu đỏ tươi đang chảy ra từ vết thương. Cuối cùng, những vết thương phủ đầy cát bắt đầu khiến tôi đau nhói
“Ôi, đau quá…”
Nhưng…nhưng, tại sao lại đau đớn như thế này?
Đây chỉ là một trò chơi mà, sao lại đau thế này được?
...... Nó… cứ giống như thật vậy.
Một bóng đen bao trùm lấy tôi, người đang ngồi trên đất bối rối. Đột nhiên. Ludwig đến gần tôi
"Huh."
Xấu hổ, tôi lùi lại về phía sau. Sau đó tự mình đập vào tường cuối đường, đau đến mức không lên tiếng được.
"Đừng….có lại gần đây!!"
Khi tôi đang mờ mịt và không biết nên làm gì, Ludwig quỳ xuống trước mặt nói với một giọng dịu dàng
"Để tôi chữa lành cho em đi Huyn, để cho tôi xem vết thương của em đi. Bây giờ em tin tôi được không?”
Chết tiệt, tôi không tin anh. Tôi chỉ thấy một hiện thực rằng anh rất thích giở trò. Ở bên cạnh anh mấy năm rồi tôi còn lạ gì cái tính kia của anh nữa.
Nhưng bây giờ, tỷ lệ thành công của kỹ năng quá thấp, vì vậy tôi không thể bất cẩn thử các kỹ năng khác. Khi thực hiện kỹ năng này, tóc sẽ nổi lên và một vầng hào quang lấp lánh xuất hiện xung quanh bàn tay. Sử dụng kỹ năng bày giờ có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ tên kia hơn.
Nếu một thuật sĩ và một chiến binh chiến đấu cận chiến, ai sẽ chiến thắng? Rõ ràng quá rồi.
Chết tiệt, lẽ ra mình phải chọn võ sĩ khi chọn nghề.
Tôi nhìn lướt qua tình trạng của Ludwig. Hắn cúi đầu xuống nên không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng hình như Ludwig trông hơi run. Nhưng ít nhất hắn rơi xuống từ ngựa nên vẫn còn lành lặn chán.
Trong khi đó, tình trạng của tôi thì ngày càng tồi tệ. Không chỉ những bộ phận bị thương, mà cánh tay và đùi bị va đập vì ngã cũng đau nhói rồi bầm tím. Sức chịu đựng của tôi đã giảm đến mức giới hạn rồi, và tôi đang thở gấp rõ ràng.
Rơi từ độ cao hơn chục mét mà không chết đã là một kỳ tích ở thế giới thật rồi. May mà tôi vẫn còn trong thế giới ảo. Nhưng khoan đã, thế giới ảo cũng đau đến chết đi sống lại như thế này à?
Tôi biết mình đang ở trong tình trạng cần được điều trị ngay lập tức, nhưng ngay cả việc tự mình thi triển thần chú chữa bệnh cũng không thể, vì năng lượng sắp hết, và cả tên chết tiệt đang ở trước mắt tôi nữa.
May mắn thay, cái sợi dây kì quái cách Ludwig hơn mười bước. Tôi hỏi Ludwig một cách hết sức thận trọng.
"Này, anh thực sự sẽ đối xử với tôi đấy chứ?"
“Em đã bao giờ thấy tôi nói dối chưa?” Nói ở khắp nơi rồi, đồ khốn nạn.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy hắn nói dối mà không chớp mắt.
Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Vâng, nếu hắn định gϊếŧ tôi thật, tôi sẽ cho hắn biết cái gì gọi là đồng quy vu tận.
Sau nhiều cần nhắc, tôi quyết định đặt niềm tin vào Ludwig. Trên thực tế, thể chất của tôi không tốt, vì vậy tôi phải chấp nhận lời đề nghị của hắn và tôi cũng không còn cách nào khác ngoài tin tưởng hắn.
Tôi cúi người và cắn thân chia lòng bàn tay bị thương của mình cho tên kia.
Vì một lý do nào đó, có cảm giác như miệng của Ludwig đang vẽ một vòng cung thỏa mãn.
"Bắt được em rồi."