Giữa tháng Tám, làn gió hanh khô cuối hè nô đùa cùng bầy ve đang kêu râm ran dưới tán lá. Trung học phổ thông Đức Tái tựu trường vào những ngày tiết trời cuối hè còn oi bức này.
Xếp lớp Tự nhiên và Xã hội, lớp Mười một may mắn phải đến sớm hơn khai giảng một ngày.
“Trường ác quá đi, một ngày mà cũng không cho nghỉ nốt.”
“Đm, đừng nói hôm nay thu vở bài tập nhé?”
“Mày làm xong chưa?”
“Nhảm nhí! Chẳng lẽ mày làm xong rồi à??”
“Tất nhiên.”
“… Chép của Úc Duệ hả?”
“He he, học sinh giỏi nhất khối học chung lớp, không xài uổng lắm.”
“Thằng chó này! Mỗi lần có chuyện tốt là chưa bao giờ nhớ đến tao, chờ tao với…”
Cửa trước mở ra, gió lùa vào từng ngõ ngách làm loãng đi những tiếng cười nói.
Thiếu niên mặc sơ mi trắng đeo cặp nghiêng, đeo tai nghe dây nhỏ bước từ bên ngoài vào.
Hai mắt người đang ngồi xổm trên ghế sáng lên, hò hét xông tới: “Anh Úc, thần Úc, ông nội Úc của con, cứu với! Cho mượn bài tập chép đi mà!”
Đôi chân dài dừng bước, thiếu niên sơ mi trắng vừa ngẩng đầu vừa gỡ tai nghe, dưới những sợi tóc con đen rũ trước trán, đuôi mắt cậu hơi xếch lên lên tạo ra một đường cong xinh đẹp.
“Hửm? Mình nghe không rõ.” Úc Duệ nhìn thoáng qua khuôn mặt lấy lòng của đối phương, sau khi hiểu ra thì nở nụ cười ôn hòa. “Cậu đang nói về bài tập hè à? Có bạn mượn rồi, chưa trả nữa.”
Nụ cười rạng rỡ đầy nịnh nọt của Kiều Thịnh Vũ sượng lại, vặn vẹo một lúc rồi quay đầu hô to với cả lớp: “Ai mượn vở bài tập của anh Úc mau trả cho người ta! Khai giảng tới nơi rồi, có khái niệm thời gian không hả?”
Cả lớp im ắng vài giây, một người giơ tay lên, “Ở, ở chỗ mình.”
Kiều Thịnh Vũ lắc đầu đầy bực dọc, “Mau mang tới cho người ta kìa.”
“Mình chưa…”
“Ép tôi ra tay phải không?”
“…”
Kiều Thịnh Vũ khét tiếng lưu manh trong trung học Đức Tái, ngoài giáo viên ra, chẳng ai dám làm trái lời cậu ta để tự chuốc họa vào thân cả. Người nọ tức lắm nhưng chẳng dám hó hé gì, chỉ đành ủ rũ mang vở bài tập của Úc Duệ sang trả.
Kiều Thịnh Vũ nhận lấy trước khi Úc Duệ kịp phản ứng. “Anh Úc, tôi mượn vở bài tập chép trước nhé.” Cũng chẳng chờ Úc Duệ đồng ý, Kiều Thịnh Vũ đã nhe răng quay đầu đi mất.
Úc Duệ cười dịu dàng, cũng bước về chỗ mình.
Vừa đặt cặp xuống, nữ sinh ngồi phía trước lập tức xoay người sang, hạ giọng thật khẽ.
“Kiều Thịnh Vũ thật là, mắng người khác không có khái niệm thời gian mà lại lấy vở bài tập của cậu, chắc chắn cậu ấy chưa làm xong môn nào, không biết đến bao giờ mới trả cho cậu nữa.”
“Không sao.” Úc Duệ nhét cặp vào hộc bàn, “Mình không cần gấp.”
“Cũng vì cậu dễ tính với mọi người nên Kiều Thịnh Vũ mới dám làm vậy đó.” Nữ sinh chịu thua luôn, “Đúng rồi, cậu xem danh sách xếp lớp mới chưa?”
“Chưa xem.”
“Hả? Mình tưởng lớp trưởng sẽ được xem đầu tiên chứ. Vậy chỉ đành chờ chủ nhiệm đến thôi.”
“Ừm.” Úc Duệ đáp. Dù chỉ là một thán từ, nhưng ánh mắt và biểu cảm của cậu vẫn rất chăm chú và ôn hòa. Nữ sinh ngồi phía trước bất giác đỏ mặt, lí nhí bảo “Hôm nay hơi nóng” rồi xoay người về.
Lớp học ầm ĩ thêm một lúc, tận khi thầy chủ nhiệm vào mới yên ắng lại. Thầy chủ nhiệm đứng trên bục nói vài câu hình thức, sau đó lấy một danh sách đặt lên bàn trước những ánh nhìn hoặc mong đợi hoặc bất an của các cô cậu học sinh.
“Danh sách phân ban Tự nhiên và Xã hội đã được xếp theo nguyện vọng mà các em điền trong học kỳ trước. Tình trạng năm nay cũng khá đặc biệt, à, đây là khóa đầu tiên chúng ta áp dụng hình thức “lớp di động”.”
Cả lớp im lặng vài giây rồi bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm.