Tạ Lê thờ ơ, vẻ mặt Úc Duệ lại thay đổi. Cậu đưa túi cho Tạ Lê, không kịp giải thích đã chạy tới hỏi bà cụ gần nhất: “Bà Trương, xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Tiểu Duệ? Cuối cùng cháu cũng về rồi, mau lên trên xem thử đi! Không biết bố cháu lại nợ tiền của ai, bị mấy tên thanh niên ăn mặc như côn đồ tới tìm, mới lên lầu rồi!”
“Xin lỗi bà Trương, lại quấy rầy mọi người rồi.”
“Ôi không sao đâu, đây cũng đâu phải lỗi của mấy đứa trẻ các cháu. Phải trách thằng bố tồi tệ kia…”
Úc Duệ xin lỗi xong thì bước nhanh lên lầu.
Tạ Lê đã đoán được đại khái qua đoạn đối thoại của họ, y nhíu mày, mau chóng đuổi kịp bằng đôi chân dài của mình. “Sao vậy?”
Tuy nhịp chân hối hả nhưng vẻ mặt Úc Duệ lại không hề tỏ ra căng thẳng, có vẻ đã quá quen rồi. Nghe Tạ Lê nói thế, cậu quay đầu nhìn y, “Chuyện này không liên quan tới cậu.”
“Tôi lên cùng cậu.”
“… Được.”
Úc Duệ không có tâm trạng dây dưa với y, đành gật đầu.
Chẳng bao lâu sau cả hai đã tới trước cửa nhà Úc Duệ.
Cánh cửa sắt mở toang, vài thanh niên lưu manh dựa tường đứng bên trong, có tên ngồi trên lan can vừa cười hỉ hả vừa mắng, khiến cả tầng lầu vang vọng tiếng của họ.
Đến khi thấy Úc Duệ và Tạ Lê xuất hiện.
“Ồ, con trai ông ta về rồi.”
“Mẹ nó, cuối cùng cũng về, tao chờ mệt rồi đấy.”
“Kêu nó đền tiền tổn thất tinh thần đi.”
“Ha ha ha…”
Giữa những tiếng cười, Úc Duệ bước chậm tới chính giữa bọn họ, dừng lại.
“Chào.” Cậu thiếu niên nở nụ cười ôn hòa, “Các anh đến đây có chuyện gì?”
“Bớt giả điên đi, bọn tao không nuốt nổi thái độ này đâu. Bố mày nợ bọn tao một đống tiền, người ta nói bố nợ con trả, ông ta không trả nổi thì tới lượt thằng con như mày trả!”
“Đúng, đưa tiền đây!”
Tầm mắt Úc Duệ lướt một lượt trên người họ, sau đó rời về, cười điềm tĩnh. “Chắc Úc Tùng Sinh không mượn tiền của các anh, các anh tới đòi nợ thuê nhỉ?”
Mấy thanh niên sững ra vài giây mới phản ứng lại Úc Tùng Sinh mà Úc Duệ nói là bố cậu, tên cầm đầu cười bảo “Thú vị” rồi bước một bước huênh hoang tới trước mặt cậu.
“Dù bọn tao không phải chủ nợ, nhưng chủ nợ là bạn bọn tao. Nó cũng đồng ý bọn tao đòi nợ giúp rồi, mày đưa tiền đây, bọn tao sẽ trả giấy nợ có dấu vân tay của ba mày lại, coi như xong!”
Úc Duệ không hề bị lấn lướt bởi khí thế của họ.
Thậm chí cậu còn không để tâm thái độ ép buộc của họ, vẫn nở nụ cười tươi tắn vô hại.
“Tôi có thể xem giấy nợ không?”
“*** mẹ mày tưởng bọn tao ngu à, mang ra bị mày xé thì sao?”
“Vậy thì chụp tấm ảnh để tôi xác nhận xem.”
“…” Mấy thanh niên nhìn nhau, có người móc điện thoại ra gõ lạch tạch.
Nửa phút sau, một tấm ảnh được chụp vội xuất hiện trước mặt Úc Duệ.
Úc Duệ cụp mắt nhìn, nhếch môi.
Tên cầm đầu nổi điên, “Mày cười gì! Trả tiền đây.”
“Xin lỗi, nhưng bố cục giấy nợ này của các anh không đầy đủ, có hiệu lực pháp lý hay không còn phải mang ra tòa xem xét.”
“Mày! Giờ mày định kéo dài với bọn tao để khỏi trả số tiền này chứ gì?”
“Anh không tin lời tôi cũng được, chúng ta có thể gọi điện thoại hỏi cảnh sát.”
“Mày dám uy hϊếp tao à? Mày còn muốn sống ở đây nữa không!?”
“Tôi muốn hay không đâu phải do tôi quyết, anh cũng không quyết được. Có lẽ chủ tờ giấy nợ này sẽ quyết được. Anh đưa số điện thoại của chủ nợ cho tôi, trả bao nhiêu, trả thế nào, tự tôi bàn bạc với chủ nợ.”
“…”
Mấy tên thanh niên xụ mặt.
Bấy giờ họ mới lần lượt nhận ra, dù trước mặt họ là thiếu niên trông có vẻ trẻ trung ngây ngô, nhưng dần dà quyền chủ động đã nghiêng sang phía cậu.
Thiếu niên không nói thẳng rằng mình sẽ quỵt nợ, cũng không nhượng bộ ngay lúc này, họ bị dồn vào thế bí mà lại chẳng tài nào tìm được nguyên nhân để vung nắm đấm. Nhỡ thiếu niên vốn định trả tiền nhưng lại bị họ làm hỏng, thì sẽ như cậu nói vậy, kẻ chịu thiệt là chủ của tờ giấy nợ này.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã kiểm soát tình thế, ánh mắt mấy tên thanh niên nhìn Úc Duệ trở nên quái lạ.