Tiếng bạt tai chát chúa vang lên.
Mặt Úc Duệ bị đánh nghiêng hẳn sang một bên, cặp kính không gọng trượt xuống sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn nhanh chóng ửng màu đỏ chói mắt.
Cổ họng thoảng mùi tanh ngọt.
Bấy giờ người bên ngoài cũng sững sờ, vừa hoàn hồn bèn lập tức kéo lại Úc Tùng Sinh, “Ông Úc này, ông say tới mụ mị rồi à? Sao lại đánh con trai mình chứ!”
Người nọ không dám tiếp xúc với hai bố con nhà này nữa, vừa dìu vừa kéo Úc Tùng Sinh lên chiếc giường trong phòng ngủ chính rồi vội vã ra ngoài.
Hắn gắng gượng nói vài câu an ủi Úc Duệ mới rời đi.
Cửa đóng lại.
Úc Duệ đứng lặng tại chỗ hồi lâu mới nâng tay chỉnh lại mắt kính của mình.
Cậu xoay người đi thẳng vào phòng, không hề quay đầu lại.
Đề ôn chỉ mới làm được phân nửa. Dưới ngọn đèn sáng là những dòng chữ mờ.
Úc Duệ cầm bút ngồi trước bàn. Sau khi làm thêm hai câu trắc nghiệm, ngòi bút chợt khựng lại, vẽ nên một lằn mực nhạt trên giấy.
Rồi bút được đặt lại lên bàn.
Thiếu niên ngồi đó, chậm rãi tựa lên lưng ghế gỗ.
Hồi lâu sau, cậu cười một tiếng thật khẽ.
Có lẽ bởi ánh đèn hơi chói, cười được một lúc, Úc Duệ nâng tay đặt lên hai mắt mình.
Tiếp đến là bóng tối đặc quánh.
Cửa sổ đang mở, làn gió oi bức cuối hè lùa vào phòng.
Trong sự oi bức ấy, Úc Duệ nhìn trần nhà, run lên một cái thật khẽ.
Sáng hôm sau, tận khi Úc Duệ và Úc Lê ăn sáng xong, gã đàn ông trong phòng ngủ chính vẫn chưa dậy.
Úc Duệ quá quen rồi, chỉ xem người nọ như không khí. Hai anh em chuẩn bị cặp sách, ra cửa. Xuống lầu, họ tình cờ gặp đôi vợ chồng già hàng xóm sống cùng tầng.
“Cháu chào bà, cháu chào ông.” Úc Lê xách cặp của mình, ngoan ngoãn chào hỏi hai ông bà cụ vừa tản bộ về.
“Tiểu Lê à? Đang đi học với anh trai sao?”
“Vâng ạ.”
“Tiểu Lê càng lớn càng đáng yêu…”
Úc Duệ cũng chào hỏi hai cụ. Sau khi chào tạm biệt, Úc Duệ và Úc Lê ra khỏi chung cư. Bên kia, giọng nói chứa tiếng thở dài của bà lão hơi lãng tai vọng đến.
“Ôi, đúng là hai đứa bé ngoan, sao lại gặp phải người bố rượu chè kia chứ? Úc Lê nhỏ được anh trai chăm sóc còn đỡ. Úc Duệ đang tuổi ăn tuổi lớn mà, tôi nghe Tiểu Sầm tòa bên cạnh nói một tuần nó làm gia sư dạy thêm cho tận hai, ba nhà, phải tranh thủ học bài nữa, sao chống đỡ nổi đây.”
“Được rồi được rồi, đâu phải con cháu nhà bà, bà bớt nói vài câu đi.”
“Ông già chết tiệt, tôi đang xót cho hai đứa bé đáng thương thôi mà? Tuổi còn nhỏ vậy, người bố kia đúng là tạo nghiệt…”
Úc Duệ và Úc Lê ra ngoài, tiếng nói sau lưng cũng nhỏ dần rồi biến mất.
Mặt Úc Duệ vẫn ôn hòa tựa như không nghe thấy gì, Úc Lê lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn men theo bàn tay đang nắm tay mình.
“Anh ơi.”
“Ừ, sao thế?”
Cô bé im lặng vài giây lại lắc đầu, cúi gằm mặt, “Không có gì.”
Biểu cảm của Úc Duệ thoáng thay đổi. Vài giây sau, cậu khẽ thở dài đi vòng đến trước mặt Úc Lê, ngồi xổm xuống. Úc Duệ chỉnh lại chiếc khăn quàng đỏ trước ngực Úc Lê, sau đó ngước đôi mắt đầy trìu mến nhìn cô bé đang bất an.
“Tiểu Lê, cụ Trương có ý tốt, nhưng em không cần suy nghĩ về nó. Anh từng nói sẽ bảo vệ em, em còn nhớ chứ?”
“Nhưng em… Úc Lê cũng muốn bảo vệ anh.”
Úc Duệ cười nâng tay xoa đầu Úc Lê, “Ừm, anh mong lắm. Nhưng Tiểu Lê của chúng ta phải trưởng thành trước đã.”
“Em sẽ làm tốt!”
“Ừm.”
Sau khi đưa Úc Lê đến trường tiểu học Đinh Thủy gần nhà, Úc Duệ mới đạp xe đến trường. Đức Tái cách Đinh Thủy không xa, nhưng qua lại cũng mất ít thời gian. Thế nên khi Úc Duệ đặt chân vào trường, tiết tự học sáng đã bắt đầu gần mười phút.
Thầy chủ nhiệm Điền Học Khiêm tận tụy với công việc, ngày đầu khai giảng đã đứng ngoài cửa lớp bắt học sinh đến muộn.
Úc Duệ lên cầu thang trông thấy Điền Học Khiêm đứng trước cửa, bước chân trở nên chậm hơn.
“Thầy Điền, em…”
“Thầy Tất có nói với thầy em không kịp giờ tự học sáng, thầy hiểu, em vào đi.”
Thầy Tất trong lời Điền Học Khiêm là chủ nhiệm lớp Mười của Úc Duệ – Tất Tùng Lương, thầy ấy cũng có biết về hoàn cảnh nhà Úc Duệ.
“Cảm ơn thầy.”