Giáo Phục Thân Sĩ

Chương 10

“Mà nè, hôm nay cậu Tạ sao thế? Đanh mặt suốt buổi tối, ai làm cậu không vui à? Nãy giờ nhiều khách nữ trong café net của chúng ta chạy tới gặng hỏi anh có phải quỵt tiền lương của cậu không đấy.”

“Không có gì.”

“Không có gì á? Anh bảo cậu này, cậu đừng thấy anh…”

Tạ Lê liếc sang.

Ông chú trung niên hắng giọng đầy gượng gạo, “Cậu đừng thấy anh đẹp trai phong độ, suốt ngày cười hềnh hệch mà nhầm, thực ra anh trải đời nhiều lắm đấy. Nên cậu có phiền não hay rung động gì trong tuổi thanh xuân thì cứ nhờ anh đây tư vấn. Bỏ lỡ là hết cơ hội đấy nhé.”

Tạ Lê biếng nhác xoay người về.

Ông chú trung niên khựng lại vài giây, sau đó không nhịn được nữa nghểnh cổ sang, “Cậu Tạ này, thỏa mãn sự tò mò của anh với, nể tình anh trả lương cho cậu nhé?”

Tạ Lê vẫn làm thinh.

Ông chú trung niên bỏ cuộc, thở dài ngồi thẳng người lại.

Tạ Lê vờn lon nước trong tay, im lặng hồi lâu mới nhếch mép cười, mắt tối lại.

“Cũng không có gì. Chỉ là người tôi để ý bị người khác tỏ tình thôi.”

Ông chú trung niên sửng sốt, quay đầu lại.

“Hơn nữa theo lời cậu ấy có vẻ không chỉ một lần.”

Ông chú trung niên ngây người vài giây, cuối cùng cũng tìm về giọng nói của mình, “Ồ, hèm, e hèm, thì ra là vậy. Có gì đâu, điều này chứng tỏ người cậu để ý rất đẹp hoặc tính cách rất có sức hút.”

Tạ Lê dừng động tác xoay lon nước.

Nhớ đến đuôi mắt trắng nõn nhuốm sắc đỏ trong gương vào lần đầu gặp mặt, hắn híp mắt. “… Ừm, đúng là đẹp thật.”

“Vậy còn sợ gì nữa? Trường cậu còn thằng con trai nào đẹp trai hơn thông minh hơn cậu đâu? Những kẻ cạnh tranh kia đảm bảo không bằng cậu được.”

“…”

Tạ Lê nhíu mày, đặt lon nước trong tay lên bàn khiến nó phát ra tiếng “cạch”.

“Người cạnh tranh là nữ, sao mà so được?”

Ông chú: “…”

Ông chú đơ ra hồi lâu, cười gượng: “Hầy, cô bé cậu để ý cũng thật là, thật là có sức hút nhỉ.”

“Ai nói người tôi để ý là con gái?”

“???”

Ông chú kinh ngạc đến nỗi hai lỗ mũi phình to, hoàn hồn lại hít sâu vài lần mới bàng hoàng quan sát kỹ Tạ Lê, “Cậu cậu cậu cậu hồi đầu năm tới phỏng vấn đâu có nói cậu là đồng tính!”

“Lúc đó không phải.”

“???”

“Vả lại tôi không hứng thú với cả người đồng giới lẫn khác giới, chỉ hứng thú với cậu ấy thôi.”

“… ‘thôi’ cái mốc xì!”

Ông chú trung niên thở hổn hển tận mấy phút mới điều hòa lại được.

Bình tĩnh rồi, ông chú trung niên ghé người sang với tia hy vọng cuối cùng.

“Cậu Tạ này, tôi thấy với tính cách của cậu, à không, với phản ứng của cậu thì chắc trước đây chưa từng hẹn hò với cô gái nào, sao lại biết mình để ý cậu nhóc kia? Không chừng là ảo giác thôi?”

“Ảo giác?”

Tạ Lê cười nhạo.

Lần nữa nhớ đến đuôi mắt ửng đỏ trong gương lần đó, nhớ đến cổ tay bị mình nắm lấy ban sáng, nhớ đến đôi môi màu nhạt hé mở trước mắt vào giờ tan học.

Tạ Lê vô thức chà xát bụng ngón tay, trầm giọng cười.

“Tất nhiên không phải.”

“Cậu chắc chắn vậy sao??”

“Vì tôi muốn làm cậu ấy khóc.”

Tạ Lê cười khẽ.

“Tốt nhất là khóc dưới người tôi.”

“… Đm! Cậu câm mồm, ông còn muốn làm trai thẳng!”

“Anh Duệ?”



“Anh Duệ!”

Vai Úc Duệ bị vỗ một cái, cậu hoàn hồn liếc sang thì thấy Kiều Thịnh Vũ đang đi từ phía sau đến với vẻ mặt khó hiểu, “Đưa bài tập cho tôi, cảm ơn nhé!”

“Ừm, đừng khách sáo.”

“Mà ban nãy cậu đang nghĩ gì nhập tâm vậy? Tôi đứng phía sau gọi vài tiếng mà không phản ứng.”

“Không có gì.” Úc Duệ bước vài bước, ngập ngừng giây lát mới bắt chuyện: “Cậu quen Diệp Mộc Mộc không?”

“Diệp Mộc Mộc?” Kiều Thịnh Vũ sửng sốt một lúc mới hiểu ra, “À à, lúc tôi về lấy cặp có nghe các bạn trong lớp kể, hôm nay cô ấy chặn cửa tỏ tình với cậu à?”

Úc Duệ bất đắc dĩ, “Không tính là vậy.”

“Anh trai Diệp Mộc Mộc hay chơi bời ngoài trường, đúng là hơi khó nhằn, nhưng nếu anh Duệ lo lần sau cô ấy uy hϊếp thì cứ giao cho tôi, tôi ra mặt nói chuyện giúp cậu.” Kiều Thịnh Vũ vỗ ngực bồm bộp.

“Mình giải quyết được chuyện của Diệp Mộc Mộc.”

“Vậy cậu đang rầu rĩ chuyện gì?”