Không biết từ lúc nào, quả bóng tennis được lấy ra từ túi quần bị bàn tay thon dài của chàng trai dùng sức bóp mạnh, phát ra tiếng động nhẹ, méo mó biến dạng.
Trước đêm tối hôm kia trong quán bar, Tạ Lê tưởng rằng mình đã nếm thử hương vị đó thì có thể lấp đầy phần nào vực thẳm vô đáy của du͙© vọиɠ. Nhưng khi thực sự nếm thử, hắn mới phát hiện ra mình đã sai lầm đến mức nào——Người ở gần đến nỗi chạm vào mà không thể chạm tay có thể khiến người ta phát điên, nhưng nếu nếm thử một chút rồi lại kéo giãn khoảng cách——Sự khao khát được trải nghiệm lại vị ấy, vốn đã từng trải qua, gần như có thể xé toạc cả người hắn ra.
Hắn biết rằng ánh mắt mình nhìn Úc Duệ nhất định giống như một người lữ hành đi bộ đường dài trong sa mạc, hoặc là một kẻ nghiện ngập hung dữ đáng sợ.
Hắn sẽ phát điên vì khao khát bệnh hoạn đối với Úc Duệ sao? Rõ ràng là nên cách ly nhưng tại sao lại không nhịn được mà ngửi mùi của người đó và từng bước đến gần?
"Anh Tạ Lê!"
Cô bé phía trước quay đầu lại gọi hắn.
Anh trai cô cao lớn đứng bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng cũng dừng lại chờ đợi.
Lông mày, đôi mắt, mũi, đôi môi, vai, lưng, eo, chân, từng tấc từng tấc thậm chí cả độ cong của góc áo đều giống như là những gì hắn thích nhất.
"……"
Tạ Lê cất quả bóng tennis vào túi quần, đi tới.
Nếu hôm nay hắn cần một bản di chúc hoặc bia mộ, thì chỉ cần viết bốn chữ là đủ——
"Chết vì Úc Duệ.”
Thứ Hai buổi sáng là lễ chào cờ theo thông lệ, Úc Duệ không chỉ là lớp trưởng của lớp hành chính 3 và lớp 10, mà còn là đại diện học sinh phát biểu dưới quốc kỳ mỗi năm học.
Vì lý do này, cậu không thể đến muộn, chỉ có thể đưa Úc Lê đến trường tiểu học Đinh Thủy trước khi có học sinh đến.
Để Úc Lê một mình đợi trước cổng trường chưa mở cửa, Úc Duệ rất không yên tâm.
Nhưng thời gian có hạn, cậu còn phải dành thời gian trên đường, nên sau khi ở bên một lúc, Úc Duệ bất đắc dĩ phải chuẩn bị rời đi.
Tạ Lê vẫn luôn dựa vào chiếc xe đạp dừng lại, ngồi nghiêng dưới gốc cây, đứng dậy, "Tôi ở đây với cô bé, cậu đi trước đi."
Úc Duệ bất ngờ quay lại, "... Cậu sẽ đến muộn."
"Cậu thấy tôi giống người sợ đến muộn không?" Tạ Lê cười.
Úc Duệ do dự.
"Đi đi, lớp trưởng, hàng nghìn học sinh vẫn đang chờ cậu truyền cảm hứng dưới lá cờ đỏ."
Tạ Lê đi thẳng tới, vòng tay qua eo Úc Duệ, ấn người lên yên xe đạp.
Úc Duệ hoàn hồn lại thì vô thức nhíu mày.
Cậu không quen tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng hành động vừa rồi của Tạ Lê dường như chỉ là thúc giục cậu rời đi——Tất nhiên là có ý tốt, cậu không thể vì chuyện này mà trách đối phương xâm phạm khoảng cách cậu thường giữ với mọi người.
Úc Duệ cố gắng tự nhiên gạt bàn tay vẫn còn chống bên hông mình, ấn vào yên sau xe đạp, "Tôi biết rồi. Cậu thực sự không sao chứ?"
"Ừ." Ánh mắt Tạ Lê trở nên sâu thẳm. Hắn đứng thẳng người, bình tĩnh buông tay. "Đi đi."
"...... Cảm ơn.”
Thời gian thực sự không còn nhiều, Úc Duệ vội vàng tạm biệt Úc Lê rồi đạp xe rời đi.
Cho đến khi bóng lưng của Úc Duệ biến mất khỏi tầm mắt, Tạ Lê mới có chút luyến tiếc thu hồi ánh mắt.