Giáo Phục Thân Sĩ

Chương 34

Khám Thanh lau mặt, quay đầu nhìn về phía quầy bar.

Không khí yên tĩnh vài giây, chỉ có tiếng bóng va vào tường rồi rơi xuống đất nảy lên theo quy luật.

Cuối cùng khám Thanh vẫn không nhịn được.

Ông “khà" một tiếng, đột ngột quay đầu lại. Vì động tác quá mạnh, chiếc ghế đẩu kêu lên thảm thiết, suýt nữa hất ông ta xuống đất.

Khám Thanh không để ý nhiều như vậy, ông ta vịn vào mép quầy bar và nói: "Trên đời này có rất nhiều loài hoa cỏ đẹp đẽ mà cậu đều không thích sao? Không nói đâu xa, chỉ cần với ngoại hình của cậu, chỉ cần ngày mai cậu hé miệng nói muốn có bạn gái thôi thì những người hưởng ứng có thể xếp hàng từ dưới tầng quán cà phê internet đến tận cổng trường các cậu——Nhưng cậu nhất quyết phải treo cổ trên cái cây này sao?"

"……"

"Tôi lải nhải nãy giờ rồi, cậu cho tôi chút phản ứng đi."

"Vυ't ——"

Quả bóng tennis rơi vào lòng bàn tay, lần này không bị ném ra ngoài nữa. Tạ Lê để nó lăn một vòng trong lòng bàn tay, đặt sang một bên, còn mình thì ngồi thẳng dậy.

"Ừm."

"……"

"……"

Chờ mãi không thấy gì, Khám Thanh suýt nữa thì tức nghẹn, “Cậu ừ cái gì?"

"Anh hỏi gì ở câu cuối cùng?"

"Hả? Câu cuối cùng? Ồ, tôi hỏi cậu có nhất quyết phải treo cổ trên cái cây này không?"

Lần này Tạ Lê ngẩng đầu nhìn ông ta, lười biếng.

"Tôi nói, ừm."

Khám Thanh: "…………"

Khám Thanh giơ ngón tay cái ra với hắn, “Xem như cậu lợi hại."

Sau khi sự xấu hổ này qua đi, Khám Thanh vẫn không nhịn được quay đầu lại, "Vậy thì tình hình của cái cây của cậu thế nào? Cậu ta chắc là còn chưa lớn hơn cậu phải không? Sao lại nợ nần, còn có thể chọc phải đám côn đồ đòi nợ?"

Tạ Lê suy nghĩ một chút, "Cha cậu ấy là một người nghiện rượu, nợ nần bên ngoài."

"Thế mẹ cậu ta đâu?"

"Không biết."

"……" Khám Thanh quay đầu liếc hắn, "Cậu đáng đời ế."

Tạ Lê khẽ chậc một tiếng, ngả vào ghế sofa.

Gác tay lên nhìn trần nhà một lúc, Tạ Lê đột nhiên hỏi: "Làm thế nào để kiếm tiền nhanh?"

Khám Thanh cảnh giác: "Làm sao vậy? Cậu không định nhảy việc chứ? Làm việc cho tôi kiếm tiền đủ nhanh rồi, gần đây sẽ không có quán cà phê internet nào trả lương cao hơn tôi đâu!"

Tạ Lê, "Tôi không nói đến chỗ này của anh."

"Ồ, vậy thì tốt. Nhưng mà cậu cũng không thiếu tiền, quà tặng mà mấy cô gái tặng cậu đủ để tôi mua thêm vài cô lễ tân rồi.”

"Vứt đi."

"... Mấy người không phải ai cũng thẳng thắn như vậy chứ? Làm lãng phí quà của các cô gái như vậy!”

"Chậc."

"Lần trước tôi nói sẽ gửi những món quà đó về nhà cho cậu, cậu có cho tôi địa chỉ bưu điện thật không?"

"Ừ."

"……" Khám Thanh quay đầu, đánh giá Tạ Lê từ trên xuống dưới. "Vậy thì cậu còn hỏi tôi cách kiếm tiền sao?"

Tạ Lê liếc ông ta, "Hai vấn đề này có liên quan gì đến nhau?"

"Đừng có giả ngu với tôi. Khu cậu ở là khu phong cảnh đắt nhất thành phố Q, khu dân cư cậu ở lại là khu đất vàng đắt đỏ nhất trong khu đó——Ném một viên gạch từ trên lầu xuống, có lẽ trong số mười người bị đập trúng thì chín người rưỡi là người trong giới tài chính——Sống được ở đó thì cậu sẽ thiếu tiền tiêu sao?"

"……"

Ánh mắt Tạ Lê có chút dao động, sau đó hắn cười một cách hờ hững.

"Đó là nhà của ba mẹ tôi, không phải của tôi."

Chương 18

"Ha ha." Khám Thanh cười lạnh, "Tôi đã nói rồi, lúc cậu đến đây xin việc, tôi đã ngửi thấy mùi trên người cậu khác với dân thường như chúng tôi.”

"...... Mùi gì?"

"Mùi của một cậu ấm không biết mùi đời mà còn chạy ra ngoài chơi cải trang vi hành."

"Cút đi." Tạ Lê cười mắng, tiện tay ném một quả bóng tennis.

Khám Thanh dùng hành động để chứng minh câu nói "kẻ béo linh hoạt", ông ta nhẹ nhàng né tránh.

Sau đó ông ta mới nghiêm túc hơn một chút.

"Vậy thì cậu kiếm tiền nhanh để làm gì, bản thân anh lại không tiêu tiền--" Giọng nói của Khám Thanh đột ngột dừng lại, vài giây sau ông ta trợn tròn mắt quay đầu lại, “Cậu không định trả nợ cho tên bạn học nhỏ, bạn nhỏ đó chứ?"

Tạ Lê khẽ nheo mắt, một lúc sau lười biếng đáp một tiếng, "Ừ."

"Anh bạn họ Tạ, cậu điên rồi à?"

Khám Thanh nhảy xuống ghế đẩu——Cũng khó cho ông ta với thân hình như vậy mà vẫn phải làm động tác "nhảy" này——Ông ta sải bước đến trước ghế sofa.

"Hai người nếu thực sự bắt đầu hẹn hò rồi mà cậu muốn thay bạn trai trả tiền thì tôi cũng không nói gì nữa, nhưng hai người còn chưa biết có đến được với nhau không, tôi nghe cậu nói rằng người ta rất bình thường, rất đẹp trai, rất tươi sáng, rất được hoan nghênh, một chàng trai trẻ như vậy——Tại sao lại không biết suy nghĩ mà muốn yêu đương với cậu chứ?

Khám Thanh nói một hơi xong thì mặt đỏ bừng, thở hổn hển rồi nói tiếp, “Nếu cậu ta đã không hẹn hò với cậu, và hai người mới được xếp vào cùng lớp được một tuần, thứ cho tôi nói thẳng, chưa biết người ta có coi cậu là bạn hay không——Vậy thì cậu trả nợ cho người ta là trả cái gì?"

Sau khi Khám Thanh nói xong, căn phòng yên tĩnh trong một thời gian dài. Ông ta có chút cảm động, nghĩ rằng những lời này của mình cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng giáo huấn hậu bối, nhưng sự cảm động này chưa kịp kéo dài mười giây thì Khám Thanh nghe thấy Tạ Lê cười một cách lười biếng.

"Anh còn lắm mồm hơn cả bà tôi nữa. Lần sau tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau, hai người chắc chắn sẽ có nhiều tiếng nói chung.”

"……" Khám Thanh tức đến nỗi suýt thì nghẹt thở. "Những lời tôi vừa nói cậu không nghe lọt một câu nào phải không?"

"Cũng không hẳn."

Tạ Lê ngồi một lúc, đứng dậy khỏi ghế sofa, tiện tay cầm chiếc áo khoác trên lưng ghế khoác lên vai.

Hắn cúi người, nhấc một tấm danh thϊếp từ góc bàn lên.

Chữ viết trên danh thϊếp rất cẩu thả.

Tạ Lê lướt mắt nhìn, vo tròn lại, nhét vào túi áo khoác.

"Trước đây tôi chưa nói với anh, cậu ấy có một đặc điểm."

Khám Thanh liếc nhìn hắn, "Đặc điểm gì?"

“Cậu ấy không thích nợ ân tình."

"Cho nên?"

"Cho nên." Tạ Lê đột nhiên cười, khi quay đầu lại, đôi mắt đen láy đó đứng dưới ánh đèn cũng không lọt vào được một chút ánh sáng nào. "Nếu tôi trả món nợ này thay cậu ấy, thì cậu ấy sẽ không từ chối nếu tôi nói muốn lên giường với cậu ấy."

"……”