Giáo Phục Thân Sĩ

Chương 31

Cuối cùng cũng nhìn thấy phản ứng bỡ ngỡ phù hợp với lứa tuổi của chàng thiếu niên sớm gánh vác trách nhiệm này, nữ chủ nhà không nhịn được bật cười.

Sau đó, Úc Duệ lại ngồi với gia đình bốn người một lúc nữa mới đứng dậy rời đi.

Vào cuối tuần, Úc Lê luôn được Úc Duệ sắp xếp ở một phòng tự học trong thành phố. Hôm nay vì kết thúc lớp học thêm sớm, nên bây giờ vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ Úc Duệ đến đón cô.

Úc Duệ bước ra khỏi khu dân cư này thì dừng lại, cúi đầu nhìn chiếc phong bì đang cầm trên tay.

Thành tích cậu xuất sắc, tính tình ôn hòa, có tiếng tốt trong việc dạy kèm, trong năm nay cũng dần có thể tiết kiệm được một khoản tiền ngoài tiền sinh hoạt gia đình và học phí hiện tại.

Tài khoản tiết kiệm được cậu và Úc Lê đùa gọi là "tài khoản tương lai". Đó là một thẻ ngân hàng hạng I mà Úc Duệ đã mở sau khi đủ 16 tuổi vào năm nay, số tiền trong thẻ là để chuẩn bị cho học phí và tiền sinh hoạt của cậu và Tiểu Lê sau này.

Học phí của hai phần ba học kỳ không phải là một khoản tiền nhỏ, độ dày của số tiền trong phong bì cũng khá đáng kể. Nếu sau này có thể thuận lợi tìm được một công việc dạy kèm mới thì số tiền này vốn có thể gửi vào "tài khoản tương lai" của cậu.

Nhưng bây giờ...

Úc Duệ bỏ chiếc phong bì đựng tiền vào lại trong cặp, lấy ra một tấm thẻ từ túi ngoài cùng.

Trên đó viết nguệch ngoạc một dãy địa chỉ và một họ "Chiêm".

Tấm thẻ là do những tên côn đồ đòi nợ chặn cửa ban ngày đưa cho cậu. Người trên tấm thẻ tất nhiên là chủ nợ của người cha say rượu của cậu.

Úc Duệ không biểu cảm cụp mắt xuống, lướt nhìn địa chỉ trên tấm thẻ.

Thiếu niên dưới ánh đèn đường hơi nhíu mày, khuôn mặt nghiêng căng lên những đường nét sắc bén, đôi môi cũng mím thành đường cong sắc nhọn. Không giống với sự ôn hòa, thoải mái ban ngày, lúc này trong mắt thiếu niên có sự lạnh lẽo như băng tuyết.

Nhưng lại sâu hơn, mệt mỏi hơn.

Nhìn hai giây ghi nhớ địa chỉ, Úc Duệ đút tấm thẻ vào lại túi quần.

Cậu đeo cặp lên vai, quay người rời đi.

Khi Khám Thanh đẩy cửa bước vào, ông nghe thấy một tiếng “bịch" trong phòng tối.

Khám Thanh đột nhiên dừng bước, cảnh giác ngẩng đầu lên:

"Ai?"

Trong phòng không có tiếng đáp lại một lúc lâu, sau đó lại có tiếng "bịch" một cái.

Khám Thanh cầm lấy một cây gậy đánh golf bên cạnh cửa, bật đèn "vèo" một cái, giơ gậy đánh golf lên định xông tới. Ông mới bước được một bước thì đã nhìn rõ người trong phòng.

"... Chết tiệt, tôi còn tưởng có trộm vào nhà."

Khám Thanh buông gậy đánh golf xuống, thở phào nhẹ nhõm. Ông vỗ vỗ cái bụng phệ bước vào phòng, vừa định ngồi phịch xuống ghế sofa thì một quả bóng tennis "voong" một cái bay qua tai ông.

"Bịch."

Tiếng động quen thuộc vang lên trên tường, quả bóng rơi xuống đất nảy lên, bị chàng trai đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa một cách lười biếng giơ tay lên, bắt lấy trong lòng bàn tay.

Sau đó lại ném ra ngoài một lần nữa.