Trong sự chờ đợi của Đường Nghiên Tâm, rốt cuộc đồng đội cũng có hành động, đầu tiên là Tiêu Hữu Phàm lăn xuống từ cầu thang, may mắn là anh ta bảo vệ đầu của mình theo bản năng, thể chất lại tốt hơn so với con người bình thường, mới không trực tiếp trở thành người có sức chiến đấu nhưng vô dụng. Lộ Tầm Nhất khá hơn một chút, có Tiêu Hữu Phàm làm đệm lưng, lập tức có thể đứng dậy, thuận tiện kéo đồng đội lên.
Nhìn tình huống của hai người họ, khẳng định là gặp chuyện rồi.
Quả nhiên, người xuất hiện tiếp theo trong tầng hầm là quản gia.
Có vẻ như tạm thời không qua đây được, Đường Nghiên Tâm không dám để BOSS biến lại thành màn sương đen, cũng không dám để ông ta phát hiện bản thân không có biện pháp làm gì ông ta, cho nên chỉ có thể dùng khuôn mặt này tay đấm chân đá, giống như một nhân vật phản diện bạo lực tiêu chuẩn, đặc biệt tàn nhẫn nói: “Oa, không thể động đậy luôn! Vừa mới không phải đặc biệt nói có thể sao?…Hiện tại tôi sẽ từ từ mở l*иg ngực của ông rồi khoét trái tim của ông ra.”
Trên thực tế, hoàn toàn là phô trương thanh thế.
BOSS khổ sở vì trong miệng đều là cỏ trừ tà, toàn thân run lên không thể nói chuyện…Nếu không nhất định sẽ cười nhạo cô! Em gái nhỏ, em muốn dùng khuôn mặt này đóng vai phản diện ít nhất phải diễn cho giống một chút chứ!
Lộ Tầm Nhất cũng nhìn ra tình thế khó khăn bên này, cắn răng hỏi Tiêu Hữu Phàm: “Tôi có thể tin tưởng cậu không?”
Tiêu Hữu Phàm điên cuồng lắc đầu: “…Không thể không thể, thật sự không thể!”
“Được, tôi hiểu rồi.” Lộ Tầm Nhất nhỏ giọng nói: “Đợi tôi xông lên, lúc nó tấn công bụng tôi, tôi sẽ giữ chặt tay nó, cũng dùng năng lực thiên phú, ông ta sẽ ngất đi một lúc. Cậu lập tức lấy cỏ trừ tà nhét vào trong miệng ông ta, cơ hội chỉ có một lần!”
Nói xong, không cho Tiêu Hữu Phàm cơ hội phản ứng liền lao lên. Nghĩ đến những gì Đường Nghiên Tâm đã nói trước đó, gϊếŧ chết BOSS là có thể cứu nhiều mạng người vô tội, nghĩ đến khốn cảnh lúc này của cô gái nhỏ…Anh dâng lên một sự dũng cảm không sợ chết, làm động tác của quản gia chậm nửa nhịp, là một vong linh thích dùng đôi tay dị dạng để mổ bụng người, chỉ cần chậm một chút cũng đủ cho Lộ Tầm Nhất chộp lấy tay ông ta.
May mắn là anh không bị thương nặng, theo suy đoán ban đầu của Lộ Tầm Nhất, trong trường hợp xấu nhất, bụng anh sẽ bị thủng một cái lỗ.
Tiêu Hữu Phàm vừa hét “Tôi không được, tôi sợ, tôi làm không được”, vừa nhét chính xác cỏ trừ tà vào miệng quản gia, còn dùng một con dao gọt hoa quả dính đầy nước cỏ trừ tà đâm thẳng vào cổ họng của ông ta.
Như thế mà nó vẫn còn động đậy được.
Hai người hợp lực bẻ cổ nó, rồi chạy đến bên cạnh Đường Nghiên Tâm.
Đường Nghiên Tâm: năng lực của dao xương đã tiến hóa, nếu không phải có năng lực tùy ý điều khiển sợi tơ, hai người họ liều lĩnh xông vào như vậy đã chết luôn rồi.
Lúc bò trong mật đạo, kế hoạch tác chiến đã được vạch sẵn. Lộ Tầm Nhất lấy ra một con dao dính đầy nước cỏ trừ tà, một dao đâm xuống…Nhưng chuyện lúng túng đã xảy ra! Không đâm vào được một chút nào.
Tiêu Hữu Phàm kinh hãi: “Nên nói thế nào đây! Không hổ là BOSS vong linh!”
Đường Nghiên Tâm nhịn không được đá anh ta một cái.
Thúc đẩy chí khí của kẻ thù!
Dù thế nào đi nữa, cao dao sắc bén này không thể xuyên thủng ngực của BOSS.
…Xem ra chỉ có thể công kích vào lúc phòng tuyến tâm lý của BOSS suy yếu, khi đó hắn sẽ dốc toàn tâm toàn lực chống lại ba người, đúng thật như tường đồng vách sắt(铜墙铁壁). Đường Nghiên Tâm hít một hơi, hâm mộ nói: “Không hổ là BOSS vong linh.” Có nhà có đất, có cấp dưới bảo vệ an toàn, hành trình sao trời biển rộng, sự nghiệp đầy hứa hẹn!
Tiêu Hữu Phàm lặng lẽ liếc cô một cái: chỉ có quan châu mới được phép đốt lửa, dân thường không được phép thắp đèn!*
*只准州官放火, 不准百姓点灯咯!chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn; làm quan tha hồ hoành hành, làm cho dân không chút tự do; cả vυ' lấp miệng em
Đường Nghiên Tâm chỉ có thể tận lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, cũng may mấy câu hỏi lúc nào cũng đâm tim: “Ngài ma quỷ, xin hỏi ngài – ngài không thể hoàn toàn ăn thịt người triệu hồi ngài, phải cùng ông ta tồn tại, là một loại trải nghiệm gì?”
BOSS vô cùng kỳ quái tự hỏi tại sao cô biết bí mật của mình, nhưng vẫn không nhịn được cãi lại.
“Một ngày nào đó tao sẽ tiêu hóa hoàn toàn nó, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Đường Nghiên Tâm: “Xin hỏi, cảm giác thế nào khi bị buộc phải ân cần niềm nở biểu đạt ái mộ với một người phụ nữ loài người để sống sót, để thoát khỏi lâu đài đã giam cầm ông hàng trăm năm, nhưng lại bị cự tuyệt?”
Sắc mặt BOSS thay đổi, lúc đầu là đỏ lên, sau đó là xanh. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, sợ Đường Nghiên Tâm đã thủng mấy lỗ trên người.
Cố tình miệng người này như súng máy liên thanh, bùm bụp bắn không ngừng.
“Xin hỏi, ông thậm chí không thể kiểm soát cơ thể của mình, phần lớn thời gian phải tuân theo thói quen làm việc nghỉ ngơi của con người. Điều này có khiến ông nhớ đến cuộc sống bi thảm của mình khi còn là một con quỷ nhỏ yếu đuối không?”
BOSS thật sự cảm thấy đứa con gái loài người trước mặt quả thật là tác phẩm đáng ghét nhất của đấng Tạo hóa, hiện tại hắn đã thay đổi suy nghĩ, mấy cô gái nhỏ loài người rõ ràng đáng ghét hơn nhiều.
Nhưng cho dù như vậy, toàn thân hắn giống như trong nháy mắt cuộn sóng lên, nhưng cũng không hoàn toàn đánh mất lý trí. Hắn cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận của mình, khuôn mặt thậm chí còn bởi vậy mà nhăn nhó.
Tính cách của vị BOSS này thật đặc biệt – là một kẻ cẩn thận không dễ bị chọc giận, hơn nữa còn rất kiệm lời.
Đợi đến lúc dùng hết cỏ trừ tà, đợi hắn lấy lại tự do, hắn sẽ rút linh hồn ba người, đặc biệt là linh hồn của cô nhóc loài người, không tra tấn đủ một trăm năm hắn tuyệt không để cho linh hồn của tên đáng ghét này tiêu tan.
Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng khóc của trẻ con – vẻ mặt của BOSS hoàn toàn sụp đổ.
Bà Mapel đột nhiên xuất hiện, ai cũng không nhận ra bà ta tới. Mỹ nhân tóc vàng này đứng ở cửa, ôn nhu nhìn ba người bọn họ, chỉ khi nhìn BOSS, ánh mắt mới tràn đầy ý hận.
Ngay cả tiếng khóc của đứa trẻ cũng vang lên vào thời điểm thích hợp, bà ta khẳng định không chỉ đến đây xem.
“Bowen nhỏ…”
Đây là lần đầu tiên bà ta mở miệng nói chuyện.
Một hư ảnh xuất hiện trong cơ thể BOSS, bộ dáng mơ hồ của một người đàn ông vươn tay về phía bà Mapel, rơi nước mắt nói: “Mapel thân ái, thật xin lỗi.”
“Không phải tất cả là lỗi của anh…”
Bà Mapel dẫn theo một chú chó săn mồi vàng oai vệ với một đứa nhỏ vô hình trên tay, bà đưa bàn tay vẫy Bowen: “Em phải đi rồi! Anh muốn đi với em không?”
Ma quỷ hét lên chói tai: “Không…”
Mồ hôi Lộ Tầm Nhất nhễ nhại, con dao dần dần đâm vào cơ thể BOSS.
Ảo ảnh dần đến gần bà Mapel, rất khó để tách khỏi cơ thể của ma quỷ, mỗi bước đi linh hồn của ông ta sẽ trở nên nhạt dần. Càng đến gần Mapel, cơ thể ông ta cũng dần thu nhỏ lại, cuối cùng khi nắm được tay của Mapel, ông ta đã biến thành một cậu bé chưa đầy một mét. Chỉ còn lại một ảo ảnh rất mờ nhạt, như thể nó sẽ tan biến ngay khi có cơn gió thổi qua.
Biết kết cục đã không thể thay đổi, ma quỷ rít lên một tiếng vươn hai tay ra! Hận ý của nó đối với Đường Nghiên Tâm cũng mạnh mẽ như tình yêu của Bowen dành cho Mapel, cho nên khi Bowen đi về phía Mapel, con quỷ không để ý đến con dao đã cắm vào cơ thể, điên cuồng lao vào Đường Nghiên Tâm, mở to miệng…
Cuối cùng nó cũng nghe được.
“Tôi có thể cảm nhận được mong muốn mãnh liệt của ông! Tuy rằng ông không thể ăn tôi, nhưng tôi gần như có thể ăn ông…So ra, điều ước của ông đã thành hiện thực. Không cần phải mang hận làm gì! Điều đó sẽ rất đau khổ và khó chịu.”
Nó cảm thấy bản thân mình hẳn là sẽ bị tức chết.
Bà Mapel cười dịu dàng, ấm áp như ánh mặt trời.
“Cảm ơn ngài!”
Câu này là nói với Đường Nghiên Tâm.
Con chó tha mồi vàng sủa hai tiếng, như thể nói lời từ biệt với cô. Lúc này, dường như có ánh sáng mặt trời chiếu vào trong tầng hầm tối tăm, mấy người Mapel dần biến mất trong không trung. Người phụ nữ dịu dàng này đã chống lại việc trở thành vong linh, không muốn khuất phục trước sự thống trị của ma quỷ, khó khăn sống sót sau khi mất gia đình, hy vọng linh hồn của người thân và bạn bè sẽ được giải thoát hoàn toàn, cũng nỗ lực vì điều đó.
Cuối cùng bà ta đã thắng.
Tiêu Hữu Phàm: “Trái tim vong linh phải làm sao bây giờ?”
Đường Nghiên Tâm: “Tùy các anh! Lấy được thì cất đi đừng để tôi nhìn thấy…”
Ngay cả khi chấp niệm của cô là trở thành nữ vương vũ trụ, việc có được trái tim vong linh trở thành BOSS chính là bước đầu tiên trong hành trình!
Lộ Tầm Nhất lấy hai buff trị liệu cho mình với đồng đội, thở hổn hển nói: “Vừa rồi có thể gϊếŧ được quản gia, ít nhiều cũng nhờ có em, em nghiền nát nó đi! Nếu năng lực của em được nâng cao, thì thể chất sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Nếu Lộ Tầm Nhất chủ động muốn trái tim vong linh thì thứ này có ở trong tay mình thì bản thân cũng không lấy được. Nhưng Lộ Tầm Nhất đã thản nhiên từ bỏ trái tim vong linh, Tiêu Hữu Phàm cũng cảm thấy đuối lý.
Mạo hiểm là Lộ Tầm Nhất và Đường Nghiên Tâm, từ quan điểm tình cảm đến cống hiến, trái tim vong linh này không đến lượt anh ta.
Tiêu Hữu Phàm đau lòng từ chối.
“Anh Lộ, anh là vυ' em, nâng cao năng lực thiên phú của anh quan trọng hơn. Anh là ô dù của đội!”
Lộ Tầm Nhất: “Nghe tôi!”
Tâm trạng đóng gói của Đường Nghiên Tâm bị hai người phá hoại.
“Cố ý đẩy tới đẩy lui để kích sự tham lam của em phải không? Phải cả đám hấp thụ mới vui vẻ phải không? Các anh mỗi người một nửa không phải được rồi sao.”
Lộ Tầm Nhất: “…”
Tiêu Hữu Phàm: “…”
……….
Lúc tới bến xe, còn có thể nhìn thấy đèn hậu của xe bus đi trước.
Đường Nghiên Tâm ngồi xếp bằng trên ghế dài, ném một chiếc bánh bao nhỏ màu đen vào miệng, vết thương trên người đã lành hẳn nhưng quần áo thì rách tả tơi. Cái này dù sao cũng không thể lấy năng lượng phục hồi, áo khoác của Tiêu Hữu Phàm sạch sẽ hơn, đưa cho cô mặc vào.
Sau khi đi lên xe bus, Tiêu Hữu Phàm mới nhận ra – bọn họ quá lợi hại! Không biến thành với người bên trong khu vực vong linh…Phi phi phi, là ma quỷ.
Trước khi gặp được BOSS vong linh, nếu có người hỏi anh anh ta về kế hoạch tương lai, anh ta nhất định sẽ trả lời: tránh xa Đường Nghiên Tâm.
Hiện tại nếu có người hỏi lại anh ta, anh ta sẽ trả lời: tôi gặp được một đội ngũ thần tiên, tôi muốn trở thành đội viên đủ tư cách! Đây là mục tiêu nhân sinh của tôi, tôi có linh cảm bản thân đang ở trên chuyến tàu có thể đi thẳng đến đích!
Nói một cách tình cảm, điều đó có nghĩa là nhiệt huyết biến mất nhiều năm của anh ta một lần nữa bốc cháy lên.
Sau khi quyết định thành lập đội với hai người, trở thành một thành viên của đội, thái độ của Tiêu Hữu Phàm đã thay đổi rất nhiều, anh ta bắt đầu chủ động tìm hiểu đồng đội của mình, ví dụ như tò mò vì sao Lộ Tầm Nhất lại lôi kéo cánh tay bà cô nhỏ rồi ấn cô ngồi xuống ghế.
Lộ Tầm Nhất che trán cười khổ: “Không thể để cho em ấy nói chuyện với tài xế được, nếu không tài xế sẽ ném chúng ta xuống đường.”
Tuy rằng bà cô nói chuyện làm người ta nghẹn lời, nhưng ngài lái xe đối với kẻ có tiền vẫn không tệ.
Tiêu Hữu Phàm xoa ngón trỏ với ngón cái vào nhau: “Không đến mức đâu!”
Lộ Tầm Nhất: “Vì tinh tệ, có lẽ sẽ ném chúng ta gần hơn một chút.”
Tiêu Hữu Phàm: “…”
Đường Nghiên Tâm tức giận nằm xuống bàn nhỏ, không chịu nói chuyện với hai người.
Tính tình Lộ Tầm Nhất đặc biệt tốt nên bèn khuyên cô, phương án tài chính không tiêu tiền đã bị lãng quên bằng cách nhượng đất và đền bù trong một thời gian. Vẫn không dỗ được người, anh chỉ có thể tìm cách khác.
“Tiểu Tiêu, ném cho tôi một bản phân tích số liệu…”
Đường Nghiên Tâm hứng thú ngồi dậy.
Tiêu Hữu Phàm phát hiện, sau khi rời khỏi khu vực bà cô nhỏ liền thả lỏng toàn bộ. Có vẻ giống một đứa trẻ con thật sự!