Sau giờ ngọ ấm áp, hầu hạ Hoàng Thượng xong Tiến Trung trở về phòng lấy giấy bút ra bắt đầu viết viết vẽ vẽ. Từ khi nào mà hắn dưỡng thành thói quen này? Tiến Trung nghĩ, có lẽ là thời điểm hắn và Yến Uyển còn trẻ.
Khi đó nàng ấy rất hiếu thắng, vì Hoàng Thượng ngại nàng thô thiển nàng liền ngày ngày nổ lực học tập, Côn Khúc, đánh đàn vẽ tranh nàng đều học nhưng nàng dụng tâm nhất vẫn là viết chữ. Vì gia đạo sa sút, Yến Uyển đọc sách không tốt, sau này Hoàng Thượng từng nói nàng viết không bằng Hoàng hậu, nàng liền luyện viết, không chỉ nàng luyện mà còn kéo hắn cùng luyện.
Tiến Trung nhớ rõ khi đó nàng làm nũng với hắn, "Tiến Trung à~, ngươi bồi ta viết đi, ta từ nhỏ không thích đọc sách nhưng Hoàng Thượng không thích chữ viết nữ nhân khó coi, còn nói ta không bằng Hoàng Hậu, ta nhất định phải chăm chỉ luyện tập để Hoàng Thượng nhìn ta bằng con mắt khác"
Hắn bất đắc dĩ cười nói, "Chủ nhân của ta ơi, người luyện thì luyện kéo nô tài làm gì. Nhà nô tài nghèo, không có đọc nhiều thơ từ, hiện tại nhận biết mấy chữ này là do hầu hạ Hoàng Thượng nên bị Dục Hồ cô cô ép học mà thôi"
Yến Uyển lắc lắc cánh tay Tiến Trung, "Nhưng một mình ta luyện thì rất nhàn chán đó nếu có người cùng ta viết thì ta sẽ thấy buồn ngủ"
Bị nàng nói như vậy, trong lòng hắn mềm nhũn ra.
"Được được được nô tài bồi người viết, Lệnh chủ tử sau này kỹ năng viết có tiến bộ thì có một phần công lao của nô tài nha"
Được đáp ứng Yến Uyển mỉm cười hôn lên má Tiến Trung một cái.
Tuy bắt đầu hai người đều không nguyện ý đọc sách viết chữ nhưng theo thời gian lâu liền trở thành thói quen. Bởi vì Tiến Trung không thể ở bên Yến Uyển quá lâu cho nên thường xuyên trở về nơi ở của hắn mà luyện, hôm sau sẽ đưa nàng xem, cứ qua lại như vậy trình độ của hai người cũng cao lên không ít.
Yến Uyển thích thơ từ của Nạp Lan Dung Nhược, sẽ thường cảm thán thế gian nữ nhân, nào ai không hy vọng một đời một một kiếp đâu nhưng phần lớn nam tử không tán đồng quan điểm này. Tiến Trung nghe nàng cảm thán, cười lớn, "Nô tài không biết người khác thế nào, dù sao thì đời này nô tài chỉ có mình Yến Uyển, đến chết trong tâm cũng chỉ có người mà thôi"
Nàng nghe hắn nói thế, mặt đỏ lên,"Đây chính là tự ngươi nói, ta sẽ ghi nhớ cả đời, khi nằm trong quan tài vẫn nhớ"
Một lời thành sấm, đôi mắt Tiến Trung ướŧ áŧ, nàng đi rồi, nàng rời xa nhân thế một tháng rồi.
Liên tiếp sinh con, lại chấp chưởng sự vụ lục cung, tuy nắm quyền, thánh sủng cũng sâu nhưng khiến thân nàng mệt mỏi. Một tháng trước, bệnh tim đập nhanh của nàng tái phát, thống khổ không thể ngủ say được các thái y đều bó tay. Hoàng Thượng mỗi ngày sẽ đến thăm nàng một chút, sau đó liền rời đi xử lý công việc, Tiến Trung thường lấy cớ thay Hoàng Thượng chiếu cố Hoàng quý phi mà ở lại.
Hắn nhớ trước khi chết nàng có nói với hắn.
"Cả đời ta đều tính là trôi chảy, cẩm y ngọc thực, con cái thành đàn nhưng điều ta tiếc nhất là ngày mưa đêm đó ta không đáp ứng cùng người đối thực. Nếu ta không trở thành phi tử, cả đời này ta chỉ có một mình ngươi, Tiến Trung ngươi có trách ta không?"
Tiến Trung cố nén nước mắt, "Không trách, là nô tài muốn thành toàn cho người hơn nữa chúng ta như vậy không phải tốt rồi sao. Mấy chục năm qua, nhìn người được sủng ái, nhìn người sinh con đẻ cái, nô tài thật sự vui mừng, thật sự không có trách người mà"
Yến Uyển an tâm mỉm cười, "Tiến Trung ta sắp đi rồi, ngươi phải bình an mà tiếp tục sống. Kiếp sau, hai ta không cần tiến cung, ta sẽ ngây ngốc trong nhà chờ ngươi đến cưới ta, nghèo cũng được, giàu cũng thế, cả đời ta sẽ chỉ có một mình Tiến Trung ngươi"
Nói xong Yến Uyển liền nhắm mắt lại.
Tiến Trung cố nén bi thương xử lý thật tốt tang lễ của Yến Uyển, rồi lập tức ngã bệnh. Hoàng Thượng cho hắn dưỡng bệnh, cũng phái người hầu hạ hắn.
Chỉ riêng hắn biết, bệnh này sẽ không khỏi.
Ngày nàng chết, hắn liền trộm độc được, trong cung tự sát là tội lớn, hắn chậm rãi chết thì Hoàng Thượng mới không truy cứu. Tuy hắn đáp ứng nàng sống tốt nhưng đường hoàng tuyền làm sao hắn để nàng một mình cô đơn được. Yến Uyển của hắn thật ra rất nhát gan, gặp chuyện nhỏ cũng muốn hắn đến giúp.
Tiến Trung nhìn bút mực trên bàn, trong đầu hồi tưởng đến Yến Uyển thường hay nói câu, "Đánh cuộc thư tiêu đến bát trà hương, lúc ấy chỉ nói là tầm thường"
Khi đó hắn không hiểu vì nàng khi nàng nói lại mang chút phiền muộn, hiện tại rốt cuộc cũng đã hiểu. Tiến Trung sờ trên tay là vòng bạch ngọc, nhẹ nhàng nói, "Yến Uyển không cần sợ, ta sẽ nhanh tìm người"
Một tháng sau, Tiến Trung chết trong lúc nằm ngủ. Trong tay hắn nắm chặt một túi tiền, bên trong là một chết vòng bạch ngọc. Tiểu thái giám biết là vật yêu thích của hắn, liền đem túi tiền theo Tiến Trung an táng.
..............
Đôi lời từ Đường:
- Vậy là xong đồng nhân rồi ạ, biết bản thân còn nhiều khuyết điểm trong câu cú nhưng mình cũng rất vui vì đã hoàn thành một bộ đàng hoàng (trước đó mình cũng từng edit nhưng nghỉ ngang vì lười).
- Bộ này có tận 4 phiên ngoại, mình không edit 3 phiên ngoại kia vì nó cũng xoay quanh đời sống hằng ngày của Tiến Trung và Yến Uyển mà thôi. Riêng phiên ngoại cuối quá sâu đậm nên mình edit ạ.
- Lời cuối, cám ơn mọi người đã theo dõi nhaaaaaaaaaaa.