*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố tỏ ra mạnh mẽ nói xong những lời đó, chờ Xuân Thiền trở về nói đã đem phu nhân đưa ra hoàng cung, Yến Uyển rốt cuộc nhịn không được mà khóc lớn. Đó là người thân của nàng, vì họ mà nàng vào cung làm cung nữ, ngày thường đều gửi tiền về nhà, thành phi tử cũng thường xuyên đem các loại lễ vật về nhà cho ngạch nương. Cho dù như vậy, cũng không đổi được một câu nhẹ nhàng từ ngạch nương. Nay nàng có tiểu công chúa rồi, từ nay về sau chỉ có tiểu công chúa mới là người nhà của nàng, ngạch nương cùng đệ đệ nàng đã tận nghĩa rồi.
Xuân Thiền thấy nàng khóc, vội vàng nói, chủ tử thời gian ở cữ không được khóc nếu không sẽ ảnh hưởng đến đôi mắt, nô tỳ đã đưa phu nhân ra ngoài, về sau không bao giờ phiền đến người nữa. Tiến Trung công công ở ngoài đợi một đêm, bây giờ đã đi báo tin vui cho Hoàng Thượng, trước khi đi còn dặn nô tỳ hầu hạ người uống canh gà, người uống mấy ngụm đi.
Yến Uyển đang khổ sở, lại nghe Tiến Trung chờ cả một đêm bên ngoài, trong lòng tràn đầy cảm động. Ngày hôm qua Hoàng Thượng chỉ đến xem một cái rồi đi, vậy mà Tiến Trung vì lo lắng cho nàng mà canh gác một đêm, sao hắn ngốc đến như vậy?
Yến Uyển nghe lời uống canh gà, cảm giác thân mình có chút mệt, lại nằm xuống ngủ tiếp. Tiến Trung mỉm cười báo Hoàng Thượng tin hỉ, Hoàng Thượng vừa mất Thập Tam a ca, trong lòng khổ sở nay nghe Yến Uyển bình an sinh con, vừa vui mừng lại vừa thấy may mắn, mặc kệ là công chúa hay a ca chỉ cần bình an là tốt rồi. Vì thế lại ban thưởng rất nhiều trân bảo cho Vĩnh Thọ Cung, Tiến Trung nhớ thương Yến Uyển mang theo bảo vật nhanh chóng tới Vĩnh Thọ cung. Tới rồi mới biết nàng vẫn còn ngủ, hắn nhẹ nhàng bước vào tẩm điện, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của nàng.
Tuy nói là đợi cả một đêm nhưng Tiến Trung không thấy vất vả, hắn không thể giúp cái gì nghe Yến Uyển vẫn luôn kêu đau, tâm của hắn cũng đau theo. Hắn biết nàng luôn muốn có con, hiện tại đã được như ước nguyện, hắn thật sự vì nàng mà vui mừng. Cả đời này hắn không thể có con nhưng không sao, hắn sẽ đem con của Yến Uyển mà yêu thương như con ruột, chỉ cần Yến Uyển thích thì đó là thứ mà hắn thích.
Yến Uyển ngủ chốc lát thì cảm thấy khát nước, mơ mơ màng màng nói muốn uống nước. Tiến Trung nghe xong liền chạy đi lấy nước ấm, đỡ nàng ngồi dậy giúp nàng uống nước. Uống nước xong, nàng trợn mắt khi thấy Tiến Trung hầu hạ, vui mừng hỏi, "Sao ngươi lại ở đây, ta nghe nói ngươi ở bên ngoài cả một đêm nhất định mệt muốn chết, sao còn không đi nghỉ đi?"
Tiến Trung vuốt tóc Yến Uyển nói, "Nô tài một chút cũng không mệt, Lệnh chủ tử cực khổ rồi, người có thấy không khỏe chỗ nào không để nô tài gọi thái y"
Yến Uyển nghe thấy Tiến Trung nói như vậy, lại cảm động, lại là ngọt ngào tuy ngạch nương không yêu thương, Hoàng Thượng cũng không coi trọng nàng nhưng Tiến Trung lại xem nàng là bảo bối, thì ra Vệ Yến Uyển không phải không có nơi nương tựa.
Nhìn Tiến Trung một lúc, nàng gọi nhũ mẫu ẫm tiểu công chúa vào. Tiểu công chúa vẫn còn ngủ, Yến Uyển cho nhũ mẫu đi ăn cơm đi, sau đó ôm hài tử đến bên Tiến Trung, "Tiến Trung ngươi ôm hài tử đi, đây là con của ta"
Tiến Trung vừa mừng vừa sợ, thật cẩn thận ẫm tiểu công chúa, hài tử trong vòng tay mềm mại làm hắn cũng vui theo. Yến Uyển nhìn bộ dáng của hắn như vậy, nghĩ như thế nào cũng giống như một nhà ba người. Tuy Hoàng Thượng không thường đến nhưng có hắn thường xuyên đến đây cũng không tồi, hắn nhất định sẽ yêu thương tiểu công chúa.
Hắn ôm chốc lát thì đứng dậy đi trở về, ruốc cuộc đi lâu như vậy sợ sư phụ nhìn ra manh mối. Yến Uyển ôm tiểu công chúa nghĩ, từ nay về sau ngạch nương sẽ vì con mà trở nên mạnh mẽ, vì con che mưa chắc gió, tuyệt đối không làm con chịu cực khổ như ngạch nương.