Chương 2
Tôi được triệu tới gặp vua. Tôi nhớ là, mình ghét việc ấy, ghét cái quãng đường dài tới chính điện rộng vô tận. Trước ngai vàng, tôi quỳ xuống trên đá. Có vài vị vua cho đặt thảm ở đó để những người đưa tin quỳ xuống tấu lại những tin tức dài. Cha tôi thì không thích làm thế.
“Con gái vua Tyndareus cuối cùng cũng đến tuổi kết hôn,” ông nói.
Tôi biết cái tên này. Tyndareus là vua của Sparta và sở hữu nhiều vùng đất màu mỡ nhất phía nam, những nơi mà cha tôi thèm muốn. Tôi cũng từng nghe về con gái của ông ta, được đồn thổi là người phụ nữ đẹp nhất trên khắp các vương quốc chúng tôi [1].([1] Thay vì là một quốc gia Hy Lạp thống nhất như thời hiện đại ngày nay, Hy Lạp cổ đại là một tập hợp các thanh bang ( mà trong truyện được gọi là các vương quốc), thường xảy ra xung đột để tranh gianh lanh thổ.) Người ta nói rằng Leda mẹ nàng bị chính Zeus, vua của các vị thần, trá hình một con thiên nga, cưỡng bức. Chín tháng sau, bà hạ sinh hai cặp song sinh: Clytemnestra và Castor, giọt máu của người chồng trần tục; Helen và Polydeuces, cặp thiên nga con của thần linh. Nhưng các vị thần là những bậc phụ huynh tồi có tiếng; dĩ nhiên Tyndareus nhận làm cha của cả bốn đứa trẻ.
Tôi không phản ứng gì trước tin tức của cha tôi. Những chuyện như vậy chẳng có nghĩa lí gì với tôi.
Cha tôi hắng giọng ầm ĩ trong cung điện im lìm. “Chúng ta sẽ được lợi rất nhiều khi cưới nàng ta về. Ngươi sẽ đến ra mắt cầu hôn.” Không còn ai khác trong điện, nên chỉ có mình cha nghe được hơi thở đầy kinh ngạc của tôi. Nhưng tôi đủ khôn ngoan để không bày tỏ sự phản đối. Cha tôi đã biết hết những gì tôi sẽ nói: rằng tôi mới chín tuổi, không đẹp trai, không tiền đồ, không hứng thú.
Chúng tôi khởi hành vào sáng hôm sau, hành trang trĩu nặng những sính lễ và lương thực cho chuyến đi. Lính tráng hộ tống chúng tôi khoác lên mình những bộ giáp đẹp nhất. Tôi không nhớ gì nhiều về chuyến đi này - chúng tôi đi đường bộ, xuyên qua những vùng quê chẳng để lại ấn tượng gì. Cha tôi dẫn đầu đoàn người, ra lệnh cho những viên thư lại và người đưa tin chạy đi khắp các hướng. Tôi nhìn xuống dây cương bằng da, vuốt ve lớp lông tơ trên đấy dưới ngón tay cái. Tôi không hiểu vai trò của mình ở đây là gì. Chuyện này thật không thể hiểu nổi, cũng như rất nhiều điều mà cha tôi làm. Con lừa của tôi lảo đảo, và tôi lảo đảo theo, cảm thấy vui mừng dù chỉ với chút tiêu khiển này.
Chúng tôi không phải là những ứng viên đầu tiên đến cung điện của Tyndareus. Chuồng đã đầy ắp những ngựa và la, rộn ràng người hầu kẻ hạ. Cha tôi có vẻ không hài lòng với nghi lễ tiếp đón dành cho chúng tôi: Tôi thấy ông nhíu mày, xoa tay lên bệ đá lò sưởi trong dãy phòng chúng tôi ở. Tôi mang theo từ nhà một thứ đồ chơi, con ngựa có chân linh động. Tôi nhấc một vó của nó lên, rồi nhấc vó khác, tưởng tượng rằng tôi đã cưỡi ngựa thay vì lừa. Một người lính thương hại và cho tôi mượn cặp xúc xắc. Tôi tung chúng lên sàn cho tới khi được cả hai mặt sáu cùng lúc.
Cuối cùng, một ngày nọ cha ra lệnh cho tôi tắm rửa và chải đầu. Ông bắt tôi thay hết áo tunic3 này đến áo tunic khác. Tôi vâng lời, dù bản thân chẳng thấy có gì khác biệt giữa cái màu tía điểm vàng kim và cái màu đỏ điểm vàng kim. Chẳng có cái nào che nổi cặp đầu gối lẻo khoẻo của tôi. Cha tôi trông uy vũ và nghiêm trang, bộ râu đen tuyền chăng ngang khuôn mặt. Sính lễ chúng tôi dâng cho Tyndareus đã được xếp sẵn, một cái thau thếp vàng với hoa văn chạm nổi minh hoạ câu chuyện về công chúa Danae. Zeus đã quyến rũ nàng dưới lốt một cơn mưa vàng, và nàng sinh cho ngài Perseus, vị anh hùng đã gϊếŧ quái vật Gorgon4 , đứng thứ hai chỉ sau Heracles trong hàng ngũ những anh hùng của chúng tôi. Cha đưa chiếc thau cho tôi. “Đừng có làm chúng ta mất mặt,” ông nói.
Tôi nghe thấy tiếng đại sảnh trước cả khi nhìn thấy nó, âm thanh của hàng trăm giọng nói vang vọng giữa những bức tường đá, tiếng leng keng của cốc chén và áo giáp. Người hầu đã mở tung mọi cánh cửa sổ để cố làm dịu đi những âm thanh, họ đã treo thảm thêu, đúng là nhà giàu, lên mọi bức tường. Tôi chưa bao giờ thấy có nhiều đàn ông trong một phòng như vậy. Không phải đàn ông, tôi tự sửa lời mình. Mà là vua chúa.
Chúng tôi được gọi tới gia nhập hội nghị, được xếp chỗ trên những chiếc ghế dài phủ da bò. Người hầu lui về phía sau, chìm vào trong bóng tối. Ngón tay cha siết chặt cổ áo tôi, cảnh cáo tôi đừng có ngọ nguậy.
Trong phòng thoang thoảng mùi bạo lực, khi từng ấy hoàng tử, anh hùng và vua chúa đấu đá vì một giải thưởng duy nhất, nhưng chúng tôi biết phải giả vờ văn minh như thế nào. Từng người một giới thiệu bản thân, những thanh niên trẻ tuổi ấy, khoe khoang mái tóc bóng bẩy, vòng eo thon gọn và quần áo nhuộm đắt tiền. Rất nhiều người trong số đó là con trai hay cháu trai của thần linh. Mỗi người đều có vài ba bài ca, hay nhiều hơn nữa, được viết để vinh danh chiến công của họ. Tyndareus lần lượt đón chào từng người một, tiếp nhận sính lễ chất đống ở trung tâm căn phòng. Mời từng người phát biểu và bày tỏ nguyện vọng.
Trong số họ, cha tôi lớn tuổi nhất, nếu không tính một người đàn ông tự xưng là Philoctetes khi tới lượt. “Đồng đội của Heracles,” người ngồi bên cạnh chúng tôi thì thầm, trong sự kính nể mà tôi rất hiểu. Heracles là vị anh hùng vĩ đại nhất trong số các anh hùng của chúng tôi, và Philoctetes là người thân cận nhất trong số các đồng đội của ông, người duy nhất còn tại thế. Tóc ông đã bạc, và những ngón tay thô to của ông đầy những gân, nét gân guốc khéo léo đặc trưng của một cung thủ. Và quả vậy, giây lát sau, ông giương lên cánh cung vĩ đại nhất mà tôi từng thấy, gỗ thuỷ tùng đánh bóng với tay cầm bọc da sư tử. “Cánh cung của Heracles,” Philoctetes gọi tên nó, “được trao lại cho ta khi ông hấp hối.” Ở vùng đất của chúng tôi, cung tên thường bị chế nhạo là thứ vũ khí của kẻ hèn. Nhưng không ai có thể nói điều tương tự về cánh cung này; thứ sức mạnh cần tới để kéo dây cung khiến tất cả chúng tôi cảm thấy kém cỏi.
Người tiếp theo xưng danh, mắt được trang điểm như phụ nữ. “Idomeneus, vua của đảo Crete.” Người ông ta mảnh dẻ, mái tóc dài chấm eo khi đứng dậy. Ông ta dâng tặng kim loại hiếm, dưới hình thức một chiếc rìu hai lưỡi. “Biểu tượng của dân tộc ta.” Chuyển động của ông khiến tôi nghĩ về những vũ công mà mẹ tôi yêu thích.
Và rồi đến Menelaus, con trai Atreus, ngồi cạnh ông anh trai Agamemnon khổng lồ, lưng hùm vai gấu. Tóc Menelaus mang màu đỏ đến giật mình, sắc màu của đồng tôi trong lửa. Thân hình ông ta mạnh mẽ, chắc nịch toàn cơ bắp, ngập tràn sức sống. Sính lễ ông mang tới là hàng xa xỉ, vải nhuộm tuyệt đẹp. “Tuy rằng mĩ nhân chẳng cần đến điểm trang,” ông ta nói thêm, mỉm cười. Đó là một lời khá bóng bẩy. Tôi ước gì mình cũng nói được điều gì khôn khéo như vậy. Tôi là người duy nhất dưới hai mươi tuổi ở đây, và tôi không phải là hậu duệ của thần linh. Có thể cậu con trai tóc vàng óng của Peleus sẽ đủ điều kiện tới đây, tôi thầm nghĩ. Nhưng cha cậu đã giữ cậu ở nhà.
Người nọ nối tiếp người kia, và tên họ bắt đầu nhạt nhoà đi trong trí óc tôi. Sự chú ý của tôi chuyển lên đài cao, nơi tôi lần đầu tiên để ý, có ba người phụ nữ đeo mạng che mặt ngồi cạnh Tyndareus. Tôi nhìn chăm chăm lớp trước mặt họ, như thể tôi sẽ thấy được thấp thoáng khuôn mặt của người phụ nữ đằng sau. Cha tôi muốn lấy một trong số họ về làm vợ tôi. Ba đôi bàn tay được điểm trang đẹp đẽ bằng những chiếc vòng, yên lặng đặt trên đùi. Một trong số họ cao hơn hai người còn lại. Tôi nghĩ mình thấy được một lọn tóc tối màu lấp ló dưới mép mạng che mặt của người phụ nữ ấy. Tóc Helen sáng màu, theo tôi nhớ là vậy. Nên người đó không phải Helen. Tôi chẳng còn nghe đám vua chúa trò chuyện nữa.
“Chào mừng, vua Menoitius.” Tên cha tôi được xướng lên khiến tôi giật mình. Tyndareus đang nhìn về phía chúng tôi. “Ta rất tiếc vì vợ ngài đã qua đời.”
“Vợ ta còn sống, vua Tyndareus à. Con trai ta mới là người tới đây hôm nay để cầu hôn con gái ngài.” Căn phòng lặng đi khi tôi quỳ ở đó, choáng váng bởi những khuôn mặt quay mòng mòng quanh mình.
“Con trai ngài chưa trưởng thành.” Giọng Tyndareus nghe thật xa xăm. Tôi không thể đoán được gì từ trong đó.
“Nó không cần phải trưởng thành. Ta đủ trưởng thành cho cả nó và ta.” Đó là kiểu bông đùa mà dân tộc chúng tôi ưa thích, dạn dĩ và khoe mẽ. Nhưng không ai cười cả. “Ta hiểu rồi,” Tyndareus nói.
Sàn đá ép sâu vào da thịt tôi, nhưng tôi không động đậy. Tôi đã quen phải quỳ. Đến giờ tôi mới thấy mừng vì đã được luyện tập trong chính điện của cha tôi.
Cha tôi nói tiếp, giữa bầu không khí lặng im. “Những kẻ khác đã dâng lên đồng và rượu, dầu và len. Ta mang vàng tới, và đây chỉ là một phần nhỏ trong quốc khố.” Tôi cảm nhận được tay mình trên chiếc thau vàng tuyệt đẹp, chạm lên hình bóng những nhân vật trong chuyện xưa: Zeus xuất hiện giữa ánh dương trải dài, nàng công chúa kinh ngạc, cảnh mây mưa của họ.
“Con gái ta và ta rất cảm kích vì ngài đã dâng tặng chúng ta món lễ vật đáng giá đến vậy, dù rằng từng ấy chẳng đáng kể với ngài.” Những lời xì xào, râm ran trong đám vua chúa. Có sự nhục nhã trong khoảnh khắc này mà cha tôi dường như chẳng hiểu được. Mặt tôi đỏ bừng lên vì nhục.
“Ta sẽ phong công chúa Helen làm nữ hoàng của cung điện chúng ta. Vì vợ ta, như ngài biết rõ, không trị vì được. Của cải của ta vượt xa đám trai trẻ kia, và công trạng của ta không kể cũng biết.”
“Ta tưởng người cầu hôn là con trai ngài chứ.”
Tôi ngẩng lên khi nghe thấy giọng nói lạ. Một người đàn ông trước giờ chưa lên tiếng. Anh ta là người xếp cuối hàng, thong thả ngồi trên ghế băng, mái tóc xoăn toả sáng trong ánh lửa. Có một vết sẹo vằn vện trên một bên chân của anh ta, một đường khâu vá víu lớp da nâu giòn từ gót chân lên đầu gối, vòng qua bắp chân và chạy vào bóng tối dưới gấu áo tunic. Trông như bị rạch bằng dao, tôi nghĩ, hay thứ gì đó giống như vậy, rạch từ dưới lên và để lại miệng vết thương uốn lượn, một đường cong mềm mại trái ngược với thứ bạo lực đã để lại dấu tích ấy.
Cha tôi cả giận. “Con trai Laertes, ta không nhớ là đã mời cậu phát biểu.”
Người đàn ông mỉm cười. “Có ai mời ta đâu. Ta chen ngang đấy chứ. Nhưng ngài không cần phải e ngại sự can thiệp của ta. Ta không giành được lợi ích gì từ việc ấy cả. Ta chỉ phát biểu với tư cách một kẻ đứng ngoài nhìn thôi.” Một cử động nhỏ ở trên đài thu hút ánh mắt tôi. Một trong ba người phụ nữ cho mạng đã nhúc nhích.
“Ý vị này là sao?” Cha tôi đang cau mày. “Nếu cậu ta không đến đây vì Helen, thì là vì cái gì? Hãy cho cậu ta về với núi đá và đàn dê của mình đi.”
Chân mày người đàn ông nhướn lên, nhưng anh ta không nói gì.
Thái độ của Tyndareus cũng hoà hoãn. “Nếu con trai ngài là người cầu hôn, như ngài nói, thì hãy để cậu bé tự giới thiệu.”
Đến tôi còn biết rằng đã đến lượt mình phát biểu. “Ta là Patroclus, con trai Menoitius.” Giọng tôi nghe cao vυ't, và lạo xạo vì ít khi được cất lên. “Ta tới đây để cầu hôn công chúa Helen. Cha ta là một vị vua và là hậu duệ của dòng dõi vua chúa.” Tôi không còn gì hơn để nói. Cha đã không chỉ bảo tôi cái gì; ông chưa bao giờ nghĩ rằng Tyndareus sẽ muốn tôi phát biểu. Tôi đứng lên và mang chiếc thau đến chồng sính lễ, xếp nó vào đó sao cho không rơi được. Tôi quay người và bước trở về chỗ ngồi của mình. Tôi đã không run rẩy hay vấp ngã khiến mình mất mặt, và những gì tôi nói không hề thiểu năng. Thế nhưng, mặt tôi vẫn đỏ bừng vì nhục nhã. Tôi biết mình trông như thế nào trong mắt những người đàn ông nọ.
Như chưa hề có gì xảy ra, hàng người cầu hôn lại tiếp nối. Người đàn ông đang quỳ lúc này thật khổng lồ, cao gần gấp đôi cha tôi, và lại còn vạm vỡ. Phía sau anh ta, hai người hầu khiêng một tấm khiên vĩ đại. Dường như tấm khiển đi kèm với người này như một phần của lễ phục, nó cao từ gót chân lên đến vương miện của anh ta, không một phàm nhân nào có thể nâng nó lên. Và tấm khiên chẳng phải đồ trang trí: Những vết chém và đường viền sứt mẻ là minh chứng cho những trận chiến nó đã kinh qua. Ajax, con trai Telamon, người khổng lồ xưng danh. Anh ta phát biểu ngắn gọn và thẳng thắn, tự nhận rằng mình là hậu duệ của Zeus và đưa hình thể phi thường của bản thân ra làm bằng chứng cho ơn phước truyền đời mà cụ mình ban cho. Sính lễ của anh ta là một ngọn giáo, chất gỗ dẻo dai được đẽo gọt tuyệt đẹp. Mũi giáo kim loại tôi trong lửa loé lên dưới ánh sáng của những ngọn đuốc.
Cuối cùng cũng đến lượt người đàn ông với vết sẹo. “Thế nào, con trai Laertes?” Tyndareus xoay người sang để mặt đối mặt với anh. “Một kẻ đứng ngoài bàng quan có gì để nói trong những dịp thế này?”
Người đàn ông ngả về phía sau. “Ta tò mò không biết ngài sẽ ngăn những kẻ thất bại tuyên chiến với mình như thế nào. Hoặc gây chiến với ông chồng may mắn của công chúa Helen. Ta thấy cả nửa tá đàn ông ở đây đã sẵn sàng cứa cổ nhau rồi.”
“Ngài trông có vẻ vui.”
Anh ta nhún vai. “Ta thấy sự ngớ ngẩn của nhân loại thật thú vị.”
“Con trai Laertes khinh thường chúng ta!” Người khổng lồ Ajax kêu lên, nắm tay anh ta siết lại to bằng cả đầu tôi.
“Không đời nào, thưa con trai Telamon.”
“Vậy thì thế nào, hả vua Odyssseus? Lần này thì hãy nói thật đi.” Giọng Tyndareus vẫn sáng suốt như tôi đã từng nghe.
Odysseus lại nhún vai. “Đây là một vụ cá cược nguy hiểm, bất chấp của cải và danh tiếng mà ngài thu được. Mỗi cá nhân ở đây đều xứng đáng, và họ biết điều đó. Từ chối họ không dễ dàng thế đâu.”
“Tất cả những điều này ngài đều đã chia sẻ riêng với ta.”
Cha cứng người lại bên cạnh tôi. Có âm mưu. Ông không phải là khuôn mặt giận dữ duy nhất trong đại sảnh.
“Đúng vậy. Nhưng giờ ta sẽ dâng tặng ngài một giải pháp.” Anh ta giơ tay lên, hai bàn tay trống không. “Ta không mang sính lễ tới và không có ý định lấy lòng công chúa Helen. Ta là một vị vua, như các ngài đã nói, của miền núi đá và những đàn dê. Để trả lễ cho giải pháp của ta, ta thỉnh cầu ngài phần thưởng mà ta đã đề cập.”
“Cho ta giải pháp của ngài và ngài sẽ nhận được phần thưởng ấy.” Một lần nữa, cử động nho nhỏ ấy, ở trên khán đài. Tay của một người phụ nữ khẽ nhúc nhích cạnh làn váy của người kế bên.
“Thế thì đây. Ta tin rằng chúng ta nên để công chúa Helen lựa chọn.” Odysseus ngừng một chút, để tiếng xì xào kinh ngạc nổi lên, phụ nữ vốn chẳng có tiếng nói gì trong những vấn đề kiểu này. “Làm như vậy thì không ai có thể trách ngài. Nhưng nàng phải chọn ngay bây giờ, ngay trong giây phút này, để không bị vu là đã được ngài khuyên nhủ hay chỉ bảo. Và…” Anh ta giơ một ngón tay lên. “Trước khi nàng chọn, mỗi người ở đây phải tuyên thệ: ủng hộ lựa chọn của công chúa Helen, và bảo vệ chồng nàng khỏi tất cả những ai muốn cướp nàng ấy đi.”
Tôi cảm nhận được sự thấp thỏm trong phòng. Một lời thề ư? Và về một vấn đề kì quặc như việc một người phụ nữ chọn chồng. Cánh đàn ông đầy nghi hoặc.
“Được thôi,” Tyndareus, với nét mặt khó dò, quay sang những người phụ nữ che mặt. “Helen, con có chấp nhận đề nghị này không?”
Giọng nàng nhỏ nhẹ và dễ thương, vang vọng đến khắp các ngõ ngách trong đại sảnh. “Dạ có.” Đó là tất cả những gì nàng nói, nhưng tôi cảm thấy một cơn run rẩy lan toả trong đám người xung quanh mình. Dù chỉ là một đứa trẻ tôi cũng cảm nhận được, và tôi kinh ngạc trước quyền lực của người phụ nữ này, dù đeo mạng nhưng vẫn có thể khiến cả căn phòng rung động. Chúng tôi chợt nhớ ra, da nàng được đồn là phủ vàng, mắt nàng đen thẳm và sáng lấp lánh như những viên hắc diện thạch bóng loáng chúng tôi thường dùng olive để đổi lấy. Trong khoảnh khắc ấy, nàng đáng giá cả núi sính lễ ở trung tâm đại sảnh, và còn hơn thế nữa. Nàng đáng giá cả sinh mạng của chúng tôi.
Tyndareus gật đầu. “Vậy ta ra lệnh cứ làm như thế đi. Những người nguyện ý tuyên thệ sẽ thực hiện nghi lễ, ngay bây giờ.”
Tôi nghe tiếng lầm bầm, vài giọng nói có chút bực bội. Nhưng không ai rời đi. Giọng Helen, và tấm mạng che mặt, nhẹ nhàng phấp phới dưới hơi thở của nàng, đã kìm chân tất cả chúng tôi.
Một vị tư tế nhanh chóng được gọi đến, dắt con dê trắng tới bệ thờ. Ở đây, bên trong đại sảnh, dê là lựa chọn thuận tiện hơn bò, khi cắt tiết thì máu bò có thể sẽ phun tung toé lên nền đá. Con vật chết nhẹ nhàng, và vị tư tế trộn bát huyết đỏ sẫm của nó với tro cây bách lấy từ lò sưởi. Chất lỏng trong bán kêu xì xèo, âm vang trong căn phòng im ắng.
“Ngài sẽ là người đầu tiên.” Tyndareus chỉ vào Odysseus. Ngay cả một đứa bé chín tuổi cũng thấy được chuyện này hợp lí chừng nào. Odysseus đã chứng tỏ mình thông minh gấp đôi người khác. Liên minh rời rạc của chúng tôi chỉ thắng thế khi không ai được phép mạnh hơn người khác quá nhiều. Quanh phòng, tôi thấy những cái nhếch mép và sự hả hê nơi các bậc vua chúa; người ta sẽ không để anh thoát khỏi thòng lọng do chính mình thắt nút.
Khoé miệng Odysseus giương lên trong nụ cười nửa miệng. “Dĩ nhiên là vậy. Ta rất sẵn lòng.” Nhưng tôi đoán sự thực không phải như vậy. Suốt lễ hiến tế, tôi đã thấy anh ta chìm vào bóng tối, như thể để chìm vào quên lãng. Giờ anh ta đã đứng dậy, bước về phía bệ thờ.
“Nào công chúa Helen” - Odysseus ngừng lời, tay duỗi nửa chừng về phía vị tư tế - “Hãy nhớ cho, rằng ta chỉ tuyên thệ trên tinh thần đoàn kết, không phải với tư cách một người cầu hôn. Nếu nàng chọn ta thì nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân đâu” Những lời này đầy trêu chọc, và khiến tiếng cười rải rác vang lên. Chúng tôi đều biết không có khả năng một con người rực rỡ như Helen sẽ chọn vị vua của xứ Ithaca cằn cỗi.
Vị tư tế triệu từng người một tới bên lò sưởi, quệt máu và tro lên cổ tay chúng tôi, dấu vết trói buộc như thể xiềng xích. Tôi đọc lại câu chữ của lời thề với ông ta, cánh tay tôi được nâng lên cao để mọi người cùng thấy.
Khi người cuối cùng đã ngồi về chỗ, Tyndareus đứng dậy. “Giờ hãy chọn đi, con gái của ta.”
“Ngài Menelaus ạ.” Nàng trả lời không chút đắn đo, khiến tất cả chúng tôi đều giật mình. Chúng tôi đã mong đợi chút phân vân, chút lưỡng lự. Tôi quay sang nhìn người đàn ông tóc đỏ, ông ta đã đứng dậy, nụ cười vĩ đại nứt ra trên khuôn mặt. Trong niềm hân hoan vô bờ, ông ta vỗ lưng người anh trai trầm lặng. Khắp những nơi khác đều là giận dữ, thất vọng, thậm chí đau buồn. Nhưng không ai chạm đến chuôi kiếm; máu đã đông cứng trên cổ tay chúng tôi.
“Quyết định vậy đi.” Tyndareus cũng đứng dậy. “Ta rất vui mừng được chào đón người con trai thứ hai của Atreus vào gia đình ta. Ngài sẽ có được Helen của ta, cả khi người anh trai đáng kính của ngài đã nhận lấy Clytemnestra của ta.” Ông ra hiệu về phía người phụ nữ cao nhất, như thể cho phép nàng đứng dậy. Nàng không động đậy. Có lẽ nàng chưa nghe thấy.
“Thế còn thiếu nữ thứ ba kia?” Câu này thốt lên từ một người đàn ông nhỏ thó, ngồi cạnh Ajax khổng lồ. “Cháu gái ngài ấy. Ta có thể cưới nàng chăng?”
Cánh đàn ông cười rộ lên, nhẹ nhõm vì bầu không khí căng thẳng đã dịu đi đôi chút.
“Ngài chậm chân rồi, Teucer.” Odysseus nói át cả tiếng cười. “Nàng đã được hứa gả cho ta.”
Tôi không có cơ hội nghe ngóng nhiều hơn. Tay cha siết lấy vai tôi, giận dữ kéo tôi ra khỏi ghế. “Chúng ta xong việc ở đây rồi.” Chúng tôi trở về ngay đêm đó, và tôi lại leo lên lưng lừa, cả người nặng trĩu nỗi thất vọng: Tôi còn chẳng được nhìn thấy khuôn mặt huyền thoại của nàng Helen.
Cha tôi chẳng bao giờ nhắc tới chuyến đi ấy nữa, và khi đã về nhà, những sự kiện đan xen thật kì dị trong kí ức của tôi. Máu và lời thề, căn phòng đầy vua chúa: Những thứ ấy có vẻ xa xăm và nhợt nhạt, giống câu chuyện một thi nhân kể ra hơn là những sự kiện tôi đã từng trải qua. Tôi đã thật sự quỳ gối nơi đó trước mặt họ ư? Còn lời thề tôi đã lập thì sao? Chỉ nghĩ về những chuyện ấy thôi cũng đã thấy lố bịch, chúng ngớ ngẩn và hoang đường như thể một giấc mơ trong bữa tối.