Hai người mỗi người một hướng, Diễn Lam cầm túi nylon trống rỗng trên tay đung đưa theo từng bước chân.
Xuyên đến đây nàng không hề có bất kỳ ký ức của chủ nhân cơ thể này, tuy không giống như những gì trong tiểu thuyết mà nàng thường hay đọc gϊếŧ thời gian trong bệnh viện, tựa như có được hệ thống hoặc tiếp thu ký ức của chủ nhân cơ thể.
Mà kệ đi, có cũng được không có cũng không sao, nếu chủ nhân cơ thể này là người vô gia cư nàng đỡ phải tốn công suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải giả vờ làm người khác.
Diễn Lam càng thích là chính mình.
Dù sao cơ hội chỉ có một, nàng nhất định nắm bắt sẽ không dễ dàng buông. Tuy khởi đầu có chật vật nói đúng hơn là thảm hại nhưng cơ thể khoẻ mạnh là đủ rồi. Ít nhất bản thân có thể tự do đi lại, được ngắm nhìn xung quanh bằng chính đôi mắt của mình thay vì chỉ qua màn hình điện thoại.
Vừa buồn chán lại không mấy chân thật.
Cho đến khi gặp Văn Tín ở cuối bờ sông lúc Diễn Lam đang cố tìm xung quanh có cây trái dại để ăn lót bụng, cuộc sống của nàng đỡ phải lo lắng thêm một chút.
Văn Tín cho Diễn Lam đồ ăn còn dạy cho Diễn Lam rất nhiều thứ, chẳng hạn như làm sao có thể bôn ba ngoài xã hội cũng như việc bán hoa cũng là một tay hắn bày ra.
Ngược lại Diễn Lam sẽ chỉ hắn viết chữ, may mà nơi này chữ viết không có gì khác biệt với nơi nàng đã từng sống.
Đều là người vô gia cư, không nơi nương tựa. Hai người quan tâm chăm sóc lẫn nhau sẽ tốt hơn là chỉ có một mình.
Diễn Lam một đường suy nghĩ, lại nghĩ đến túi quần dầy cộm 100 đồng. Tuy không nhiều nhưng so với không có đồng nào của mấy ngày trước, đây là số tiền đầu tiên nàng kiếm được ở hiện tại liền hết sức hài lòng.
Nàng tủm tỉm cười nhưng không nhịn được sung sướиɠ mà phát ra vài tiếng khúc khích, lại len lén nhìn xem xung quanh thấy không có người mới đứng lại tay chống ở hai bên hông lúc này ngẩn đầu cười ha hả.
Phía xa xa ánh sáng màu xanh dương loe loé đập vào mí mắt, Diễn Lam chạy đến chỗ phát ra ánh sáng ngồi chòm hỏm xuống một tay đem cỏ lau ngã sang một bên.
Lấy được vật, Diễn Lam cầm nó hơi hướng lên cao cách khuôn mặt chừng 30 cm. Một viên đá hình vuông nhỏ cỡ hai ngón tay bây giờ nhìn gần mới biết nó không ngừng toả ra ánh sáng màu lam.
Bên trong là hàng triệu đốm ánh sáng li ti rực rỡ sắc màu liên tục chuyển động, giống hệt như dãy ngân hà mà nàng từng thấy trên mạng. Đẹp vô cùng.
Xung quanh là cỏ, lại không có người ở. Nơi này ngoài Văn Tín và nàng ra thì chẳng có ai qua lại. Hẳn là không phải ai làm rơi đúng không?
Diễn Lam ánh mắt pha chút tinh nghịch, tay nhanh chóng cho viên đá vào túi quần.
Nhặt được của rơi, nếu không biết của ai vậy…nàng tạm thời bỏ túi.
Đúng! Chỉ là giữ hộ mà thôi!
Hôm nay nhất định là ngày lành, may mắn thình lình đập vào mặt như vậy Diễn Lam rất thích, tâm trạng vui vẻ được nhân đôi.
Diễn Lam đứng dậy, chân trước chân sau nhảy tung tăng đi mua gạo nhưng lại không hề phát hiện được đôi mắt của bản thân một loé đã biến thành màu lam lại nhanh chóng trở về như ban đầu như chưa có gì xảy ra.
“Cô ơi, bán con 10 đồng gạo.” Diễn Lam cầm hai tay hai bên quai của túi nylon đưa ra phía trước.
Thường mua đồ phải trả thêm 1 đồng tiền túi, nàng không có nhiều tiền để phung phí như vậy, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Dùng nhiều lần đến khi rách Diễn Lam mới dám mua túi mới, ngày mai chắc phải một chuyến đi khu phế liệu.
Tìm được một ít đồ để đựng, tốt nhất về sau không cần dùng luôn túi. Lại tiết kiệm được kha khá tiền.
Diễn Lam trả tiền, buộc quai túi lại thật chật mới tung tăng chạy về. Vừa ra khỏi tiệm đến ngã rẻ lại đυ.ng trúng một người, cả người lảo đảo ngã về sau cái trán cảm giác được một trận đau đớn.
“Đau..đau..”
Diễn Lam hít một hơi xuýt xoa than đau, nhưng ánh mắt đầu tiên là nhìn đến túi gạo rớt dưới đất. Nàng nhanh chóng nhặt lên kiểm tra một lượt mới thở dài nhẹ nhỏm.
Còn may là không bị rách.
“Chị gì ơi chị không sao chứ?” Diễn Lam treo túi vào cánh tay, tiến tới đỡ người phụ nữ trước mặt đứng dậy.
“Không..không sao.”
Diễn Lam nghiên đầu muốn nhìn khuôn mặt, giọng nói nhè nhẹ dễ nghe vô cùng chắc hẳn người sẽ rất đẹp. Mãi không thấy người ngẩn đầu, nàng dò theo nhìn xuống dưới chân người phía trước làn da trắng nõn nhưng mắt cá chân đã bị ửng đỏ một mảng.
Trong lòng lại dâng lên áy náy, Diễn Lam lập tức ngồi xuống nhưng cũng không dám chạm vào, nàng trước kia cơ thể có yếu ớt nhưng cũng chưa bị trẹo chân bao giờ.
Kinh nghiệm tận 22 năm nằm bệnh viện có thể nhận mấy chục cái huân chương hiện tại thật sự không có gì để dùng. Đúng vô dụng!
“Em xin lỗi, nhìn đỏ như vầy chắc bị nặng lắm. Em cõng chị tới trạm y tế nha.” Diễn Lam ngẩn đâu nhìn người phụ nữ, ánh mắt kèm theo bối rối lại nhanh chóng chuyển sang kinh ngạc.