Lam Nguyệt và Doãn Kì Tân cùng nhau ở Hoa Quốc ngây người hai ngày thì cùng nhau thu dọn đồ đạc nhanh chóng trở về Điền Quốc.
Do thời gian gần đây hai người Lam Doãn cực kì thân quen nên Doãn Kì Tân tự nhiên như ruồi mà bò vào phòng họ Lam quấy nhiễu. Bản thân y cũng lười quản, trực tiếp mặc kệ.
Sáng nay cũng vậy, mới bảy giờ hơn Doãn Kì Tân đã đạp cửa xông vào kêu người kia dậy. Lam Nguyệt gắt ngủ, đột nhiên bị đánh thức, hận không thể một nhát bổ đôi tên vô ý thức kia.
Doãn Kì Tân ngồi bên mép giường, nói
"Tám giờ bay rồi, còn không mau dậy? Cậu tính ngủ đến mai luôn đấy à?"
"Dậy đây, dậy đây" y làu bàu ngồi dậy.
Do mới ngủ dậy không tránh khỏi việc quần áo có chút lộn xộn, lộ qua xương quai xanh tinh xảo, hai điểm đỏ trước ngực lấp ló như ẩn như hiện, Doãn Kì Tân đưa tay lên che mắt, hắn sợ nhìn nữa sẽ có chuyện.
Lam Nguyệt căn bản không biết gì hết, đưa cho tay lên cào cào mái tóc như ổ quạ, xốc chăn đứng dậy. Bộ đồ ngủ xộc xệch, do y vươn tay lên mà áo bị kéo lên lộ qua vòng eo nhỏ dẻo dai, nhìn tới đây, ai kia hít một ngụm khí lạnh.
Hai mươi phút sau, hai người an an ổn ổn lên xe đi tới sân bay.
....
Sau 15 tiếng ngồi trên máy bay, bọn họ đã đắp xuống sân bay ở N thị.
Tiết trời oi bức cộng thêm cái việc chen lấn này làm y suýt chút nữa không giữ được mà nổi điên lên. Giời ạ, mấy người có biết nóng lắm không?
Doãn Kì Tân đứng bên cạnh vuốt vuốt lông của ai kia, nhẹ nhàng dỗ dành
"Một chút nữa là xong rồi, xong rồi tớ đưa cậu đi ăn lẩu nhé?"
"Giữ lời!"
"Ừ, giữ lời" hắn cười ấm áp.
Lam Nguyệt nhíu nhíu này, hình như y vừa nhìn thấy cánh của Doãn Kì Tân thì phải?
Đợi gần mười lăm phút sau, cuối cùng họ cũng có thể thoát ra khỏi biển người kia. Lam Nguyệt thì khỏe rồi, y chẳng phải kéo hành lý hay tay xách nách mang cái gì cả, toàn bộ đều do một tay họ Doãn kia làm tất.
Y đảo mắt một cái là có thể thấy được Lam Thế Bảo đang đứng dựa lưng vào tường nghịch điện thoại. Nhân vật chính mà, luôn luôn là tâm điểm chú ý, như hạc đứng giữa bầy gà vậy.
Y chạy tới, vỗ vào vai Lam Thế Bảo một cái, hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy y thì tắt điện thoại đút vào túi quần. Còn tính mở miệng hỏi hành lý đâu để hắn xách cho thì Doãn Kì Tân đột nhiên xuất hiện. Hai cặp mắt va phải nhau.
Lam Nguyệt : đây là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết, vừa gặp đã yêu? À mà, họ gặp nhau ba lần rồi thì phải.
Lam Thế Bảo híp mắt lại, nhìn Doãn Kì Tân rồi hỏi
"Ca, tên này bám đuôi anh đấy à?"
"Không có, cậu ấy là bạn, sao lại hỏi vậy?" em trai, em ăn nói với vợ em kiểu gì vậy?
"Lam thiếu"
Doãn Kì Tân thân thiện vươn tay ra ý muốn bắt tay làm quen, dù gì người ta cũng là em vợ mình, lấy lòng một chút cũng không sao. Lam Thế Bảo thì khác, lạnh lùng liếc mắt một cái rồi lại rơi vào người Lam Nguyệt, một câu cũng lười nói.
Đây là cái tình huống gì nữa đây?
Lam Nguyệt biết bản thân xuyên qua đã làm đảo lộn trật tự vốn có của câu chuyện, tìm ra cái quá khứ khiến nam phụ chết thảm, tình cờ vạch trần sở thích giả gái của boss "nữ phụ", chẳng lẽ làm đảo lộn cả tuyến tình cảm của nhân vật chính rồi sao?
Lam Thế Bảo thấy y đứng ngốc ở đó thì vươn tay kéo y về phía chiếc xe BMW gần đó, mở cửa đẩy y vào trong rồi chốt hết tất cả các cửa lại. Bản thân thì xoay người đi tới trước mặt Doãn Kì Tân đoạt lấy vali của y rồi trừng hắn một cái, lạnh lùng rời đi.
Doãn Kì Tân đứng ở đó nhếch môi cười lạnh, hắn không nghĩ tới cậu em vợ này lại có ý đồ không tốt với người kia nha.
....
Sau khi bị đẩy vào xe, y tức đến nỗi suýt chút nữa đập cửa kính ra ngoài rồi. Mắt thấy Lam Thế Bảo đã ngồi vào ghế lái, y mới đạp một phát vào lưng ghế hắn, mắng to
"Phát điên cái gì đấy? Hắn là bạn tôi, cậu có tư cách gì mà nổi điên với hắn? Dù gì hắn cũng là...."
"Cốp"
"Con mẹ nó, cậu bị điên à?"
"Nói đủ chưa hả? Anh suốt ngày chỉ biết đến người khác, lúc nào cũng chỉ hướng tới người khác, sao anh chưa bao giờ nhìn đến tôi, quan tâm cảm xúc của tôi như vậy? Anh quan tâm một tên bạn giường hơn cả người đã luôn đơn phương anh mười mấy năm. Anh biết tôi đau lắm không hả? Chỗ này này, nó đau lắm, đau tới gỉ máu, nó luôn đau đớn khi thấy anh tay trong tay với tên bạn giường kia" vừa nói hắn vừa lấy tay đấm vào ngực trái, hốc mặt đỏ ửng, sống mũi cay sè.
Lam Nguyệt im lặng, hai mắt màu lam nhìn vào đôi con người sâu thẳm kia, y không biết nên làm gì. Y chưa từng thấy bộ dạng chật vật này của hắn, trông rất đáng thương.
Y vươn tay mở cửa, trước khi bước ra ngoài y bỏ lại một câu
"Lam Thế Bảo, cậu suy nghĩ cho kĩ, rốt cuộc là yêu hay chỉ là hứng thú? Cái từ đơn phương của cậu, tôi không dám nghe."
***