Nam Chính Thỉnh Tránh Ra

Chương 6: Nhà

Biệt thự Lam gia

Căn biệt thự theo phong cách Châu Âu cổ kính, màu trắng thanh lịch, con đường dẫn vào biệt thự lát nền sỏi đá, hai bên trồng nhiều cẩm tú cầu màu băng tuyệt đẹp, chính dưới sân là đài phun nước tuyệt đẹp. Tuyết rơi trắng xóa cả lối đi, vươn trên những cánh hoa cẩm tú nhỏ xinh.

Lam Nguyệt kéo tay hai người kia chạy thật nhanh vào trong, nói thật thì mười năm trước y đối với nơi này chỉ gọi là nhìn qua thôi, kí ức về nó cũng khá mờ nhạt, hiện tại bây giờ thì y có thể đường đường chính chính sống ở đây. Ân, nơi này thực đẹp.

Hai người kia đang vui vẻ khi được y nắm tay thì cảm thấy người kia dừng lại. Nhìn vào y, nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn kia, phảng phất vẻ áy náy. Họ nhìn người thương như vậy liền đau lòng. Để xua tan cái không khí mất tự nhiên này, Lam Thế Bảo giả vờ cười nguy hiểm, kề mặt y, gian xảo nói

" Ai, sao vậy, anh ba? Chẳng lẽ anh không muốn về mà lại muốn đi sao? "

Y bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà không tỏ ra giận dữ, mặt lạnh quanh năm nay lại nhếch môi khinh bỉ nhìn em trai nhà mình.

Vừa bước vào phòng khách, y lập tức nghe tiếng mắng mỏ chua xót

" Xú tiểu tử, ngươi...hức...còn về...đây sao? Tại sao không...hức...ở lại đó luôn...đi, ngươi...đi liền quên...hức... những người...ở nhà ô ô ô " sáng nay biết tin y về, lại còn vừa xuống sân bay khiến tâm bà đã một mảng nhộn nhạo.

Y đau xót chạy tới chỗ bà ấy ngồi, quỳ xuống gục đầu trên đùi bà, tay vuốt ve bàn tay gầy, chua xót nói

" Mẹ, đều là con không tốt, con xin lỗi người, con xin lỗi vì đã không về thăm người, con từ giờ sẽ ở đây không đi đâu nữa, con hứa đấy người đừng khóc nữa mà."

Hai người kia sau khi bị ăn bơ nặng thì bắt đầu gây sự chú ý. Lam Thần Vũ đẩy nhẹ gọng kính, ôn nhu nói

" Mẹ, người nên để A Nguyệt nghỉ ngơi, em ấy vừa đi xa về mà "

Lam Thế Bảo nghe vậy liền bất mãn, giả bộ nhu nhu cái trán nhẵn của mình, buồn rầu nói

" Ai, mẹ à người đây là chỉ quan tâm mỗi anh ba sao? Con cũng đi đường rất mệt a, người cũng quan tâm con một chút đi chứ "

Bà Lam nghe vậy liền bĩu môi không nói tiếp tục ngắm nghía tiểu bảo bối của mình. Ông Lam nghe con trai mình nói liền vươn tay ôm eo vợ mặc kệ con trai đang được mẹ ôm ấp, trừng mắt nhìn con trai út của mình, gắt gỏng

" Nhóc con, ngươi chẳng phải ba tháng trước mới trở về sao? Nay còn nũng nịu cái gì, anh ngươi là mười năm mới thèm bò về nhà, ai như ngươi cứ hễ chút liền chạy về nhà quậy phá chứ! "

Y âm thầm giật giật khóe miệng, mười năm không thèm bò về nhà? Ba à, người nói thế không đúng nha, công việc của con rất bận rộn đó.

Bị vạch trần tội lỗi Thế Bảo liền xụ mặt xuống kéo vali về phòng. Bà Lam cũng vuốt nhẹ mái tóc của y nhẹ giọng nói.

" Bảo bối, con cũng mệt rồi, mau về phòng đi"

Y gật đầu, đứng dậy kéo vali về phòng. Vừa kịp đứng lên liền đứng ngây ra ở đó, mà khoan y đâu biết phòng của thằng nhóc nguyên chủ ở đâu mà về bây giờ. Mắt thấy anh hai có ý đi lên phòng, y nhảy lên người anh, đu đu

" Anh hai, lên phòng "

" Được rồi" Lam Thần Vũ cười ôn nhu, sốc y lên, bảo bối sao lại gầy như vậy?

....

Vừa về phòng, Lam Nguyệt vô cùng hài lòng với căn phòng này của mình. Căn phòng có tông màu nâu sữa nhẹ nhàng, ở chính giữa phòng là chiếc giường kingsize màu nâu chocolate tràn ngập thú nhồi bông đáng yêu. Y vui sướиɠ nhảy vào chiếc giường mềm mại, thật ra y là người vô cùng thích thú nhồi bông, do một vài lí do mà kiếp trước mà y phải trì hoãn niềm đam mê.

Kiếp trước y có một con gấu nhỏ, nó theo y từ khi y được nhặt ở cô nhi viện, đến khi y trưởng thành thì con gấu đó được y đặt trên một chiếc tủ kính. Chà nếu mọi người biết vị chủ tịch lạnh lùng của một công ti lớn lại bị cuồng thú nhồi bông thì rất nực cười.

Nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ, trong mơ y thấy một cảnh tượng vô cùng mơ hồ, đó là thấy ba người chơi vô cùng vui vẻ trên một khu vườn nhỏ rồi cảnh tượng đó thay đổi mọi thứ tràn ngập trong máu có một hài tử đang khóc ôm chặt chân một nữ nhân. Rồi thấy hài tử kia nằm trong vũng máu đỏ thẫm. Mọi thứ thật mờ nhạt, y không thấy rõ dung mạo của họ. Bất giác y gọi lớn

" Ly Ly, Vũ Vũ "

Anh trai họ Lam bước vào phòng y muốn gọi y dậy dùng cơm trưa thì nghe thấy y kêu hai cái tên kia liền sững lại.

Hắn lập tức chạy thật nhanh xuống lầu. Mọi người ở phòng khách thấy hắn vội vàng như vậy thì thấy lạ, bình thường phong thái của hắn rất điềm tĩnh sao hôm nay lại... Thần Vũ ngồi xuống ghế, hấp tấp nói

" Mẹ, vừa rồi Nguyệt Nguyệt có gọi cô Ly và chú Triệu"

Cả nhà liền im lặng, bà Lam hớp một ngụm trà, lo lắng hỏi

" Con là nghe thằng bé nói vậy sao? Không được, thằng bé mãi mới thoát khỏi cái bóng ma đó, không thể để nó nhớ lại. "

Lam Thế Bảo lập tức rời vào trầm mặc, hắn không muốn người kia một lần nữa rơi vào đau khổ, hắn muốn y luôn vui vẻ chứ không muốn y đau khổ. Lam Thần Vũ cũng không suy nghĩ khác hắn là bao. Chắc bởi họ là có cùng chung một người thương. Ông Lam mới nhẹ nhàng cất giọng

" Thôi đừng bàn chuyện này nữa, không kẻo A Nguyệt sẽ nghe thấy đấy "

Trong nhà này ai chẳng biết đứa con ông yêu thương nhất chính là Lam Nguyệt, tuy không chính mình sinh ra nhưng ông vẫn coi y như con ruột.

" Oáp~~mọi người đang nói chuyện gì mà không cho con biết à? "

Y từ cầu thang lười biếng đi xuống, trên người chỉ độc bộ đồ ngủ màu trắng mỏng manh.

Bà Tô thấy vậy liền liếc hai đứa con trai của mình hàm ý " Còn ngây ra đó, mau đỡ con dâu bé bỏng của ta xuống dùng cơm " rồi ôm tay chồng mình vào phòng ăn. Nhận được tín hiệu cho phép, em trai họ Lam đi tới trước nắm tay phải y kéo đi, anh trai họ Lam cũng đâu vừa, nắm lấy tay trái y rồi trừng mắt nhìn em mình.

Y bị kéo đi còn mặc kệ mắt nhắm mắt mở miệng ngoáp một cái. Ngồi vào bàn ăn, hai ông bà Lam liền trướng mắt khi nhìn xung quanh hai đứa con mình toàn trái tim hường phấn bay ngập tràn.

Cả bốn người đều tranh dành nhau gắp thức ăn cho bảo bối. Người ngoài nhìn vào chắc chắn đang nghĩ họ đang tranh sủng nhưng là thật đó, họ thực sự đang tranh sủng.

Thế là bữa ăn trưa của nhà họ Lam xảy ra êm đẹp như thế đó.