Nam Chính Thỉnh Tránh Ra

Chương 5: Về nước

Tháng 11 ở N thị, trời tuyết rơi rất dày, lạnh tới run rẩy.

Tại sân bay N thị, giữa dòng người đông đúc nổi bật một bóng người cao gầy mười bảy tuổi thiếu niên. Thiếu niên trên người khoác chiếc áo choàng dạ* màu nâu sẫm, bên trong mặc áo len trắng cổ lọ, quần jeans đen dày, chân đi đôi giày đen đắt tiền. Thiếu niên xoa xoa hai tay vào mau áp lên má, mẹ con ơi, sao lại lạnh tới vậy?

Ngũ quan của thiếu niên tinh tế, nước da trắng ngần, chóp mũi nhỏ đỏ hồng vì lạnh, hai bầu má non mềm không ngừng được hai bàn tay thon dài xoa xoa.

*áo choàng dạ : loại áo làm bằng chất liệu vải dạ, dày và dài tới khoảng đầu gối, mấy chế cứ tưởng tượng giống cái áo blouse của bác sĩ á.

Lam Nguyệt một tay đẩy đẩy gọng kính không độ, một tay kéo xe đẩy hành lí đi ra cửa sân bay, phượng nhãn không ngừng dáo diết nhìn xung quanh, hôm nay y về nhà lại không ai tới đón sao? Thương tâm chết y rồi.

Đang ngó nghiêng mà không để ý đường, lập tức y va phải một bức tường thịt rồi ngã bẹp xuống đất. Bàn tọa vừa tiếp đất một cú đau tới chảy nước mắt, tâm trạng tụt xuống mức âm.

Vừa ngẩng đầu nhìn kẻ va phải mình thì bắt gặp một thanh niên cao gần một mét tám, ngũ quan cương nghị có chút non nớt của tuổi vị thành niên, trên người bận bộ đồ đơn giản : áo len đen, quần jeans đen, áo lông vũ xám tro, đôi giày thể thao trắng. Trông gu ăn mặc làm thanh niên này già dặn hơn vài phần. Bất quá, y căn bản không đứng đây là để xem độ trị nhan của tên này cao hay thấp nha.

Y đứng dậy, không kiêng nể mà chỉ thẳng mặt hắn, lớn tiếng nói

" Này, bộ mắt cậu bị gì à, hay cậu mất kính hả? Không nhìn thấy tôi đứng đây à. "

Do khá lớn tiếng lên thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Thấy bản thân mình hơi lố, y đưa tay đẩy đẩy gọng kính cho đỡ ngượng.

" Hử, nhóc mắng ai vậy, rõ ràng là nhóc đυ.ng phải tôi đấy. "

Lam Thế Bảo tốt tính xoa xoa đầu y nói, không quên âm thầm cà khịa chiều cao của người kia. Mỗ nam phụ nào đó đen mặt.

Chết tiệt, tên não tàn thích tự tìm ngược à?

Trong khi hai người đang cãi vã thì một nam tử đi tới, người này mỹ mạo vô song, trên người toả ra khí chất tao nhã, trên miệng giữ nụ cười nhu hòa một cách chuyên nghiệp. Bỗng nụ cười vụt tắt khi thấy cậu em trai của mình

" Thế Bảo, em đang làm gì vậy?" Lam Thần Vũ đẩy đẩy gọng kính, nheo mắt nhìn y, ừm nhìn thiếu niên kia khá quen mắt.

" Hửm? Anh hai đây sao, lâu rồi mới gặp nha " Ngôn từ ngả ngớn!

" Mới ba tháng"

" Ách..."

Y mặc kệ hai người này, phải tìm người đón rồi còn về nữa, ở đây cãi nhau tới sáng mất. Nghĩ là làm, y vươn tay, kéo kéo góc áo của anh, mặt than hỏi

" Anh gì ơi, cho hỏi anh có thấy người của Lam gia"

" Lam gia? Cậu cần tìm Lam gia có chuyện gì?" Thần Vũ nhíu mày đánh giá đứa nhóc này.

" Tôi ở nước ngoài lâu ngày không về, hiện tại trở về cũng không nhớ rõ dung mạo của họ. Lam gia là người nhà của tôi a." y thành thật trả lời.

Thế Bảo đừng sau đăm chiêu nhìn y, hai mắt chăm chăm nhìn vết bớt đỏ thẫm nổi bật trên làn da trắng nõn sau vành tai. Hắn hơi ngẩn ra, là A Nguyệt phải không?

" Mười năm mới về à?" hắn vô thức hỏi.

" Hả?" y cả kinh, tên này sao biết hay vậy?

" Đúng là như vậy"

Lam Thần Vũ cúi đầu nhìn y, quả thật thì nhìn kĩ hắn cảm thấy có chút quen thuộc, như cảm giác ở gần người nào đó, là y?

" Tên cậu là....?" hắn nghi hoặc nhìn y

" Tên tôi là Lam Nguyệt " Y khó hiểu nhìn anh, sao nhìn y như nhìn quái vật vậy.

" Thì ra là anh, thật không nghĩ tới người thất hứa năm đó đã trở về" Lam Thế Bảo cười nửa miệng nhìn y, mắt phượng lạnh lẽo liếc anh trai mình một cái.

" A Nguyệt, là bọn anh" Lam Thần Vũ từ tốn nói.

Y trố mắt nhìn họ, lâu ngày không gặp không ngờ hai thằng nhóc hồi nào lại trở thành những thiếu niên anh tuấn như vậy. Bất quá sao họ nhìn y như khủng bố vậy?

...

Sau khi lên xe, y trực tiếp bỏ mặc hai người kia mà ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp ngoài kia. Hai người họ đặc biệt buồn đời, từ khi nào bản thân thành không khí rồi?

Y như nhớ ra thứ gì đó, nhìn qua anh hai nhà mình, hỏi

" Anh hai, cái đó....ba mẹ ở nhà khỏe chứ? Họ có...buồn em không?"

Y cúi người, đan hai bàn tay vào nhau đặt trên đùi. Mười năm trước y nói sẽ bảo vệ họ, chăm sóc họ vậy mà đến mười năm sau y mới trở lại. Thở hắt ra một hơi, y thật là một đứa con bất hiếu mà.

Cảm nhận hơi ấm trên đỉnh đầu, là Lam Thế Bảo đang âu yếm vuốt mái tóc mềm của y, cười ngốc, vì sao ư? Chính là vì không bị y một chưởng liền hất ra. Hắn nhẹ giọng nói

" Anh ba, ba mẹ sẽ không buồn anh, đừng tự trách mình."

Lam Nguyệt im lặng, bất ngờ bị Lam Thế Bảo kéo vào lòng. Ban đầu hơi ngạc nhiên, rồi cũng lười bản ứng. An tĩnh nhắm mắt lại.

Lam Thần Vũ im lặng nhìn y ngủ ngon lành mà trong lòng âm thầm nổi đóa, mạnh mẽ kéo y vào lòng ôm chặt, trừng mắt lạnh lùng nhìn em trai, gương mặt kiểu như " Em trai à, người này cũng không phải của mình em đừng hành động quá phận."

Lam Thế Bảo cũng đâu vừa, cầm lấy một tay còn lại mà kéo. Chỉ là giằng co được một lúc thì nghe y hừ một tiếng, sợ y tỉnh giấc hai người mới không dám nháo nữa.