Nam Chính Thỉnh Tránh Ra

Chương 3: Xuất ngoại

Y ngồi tựa vào gốc cây, đầu hơi ngửa lên, hai mắt nhắm hờ, an tĩnh tận hưởng sự thoáng mát ở nơi đây. Đột nhiên thứ gì đó như cục bông gòn nhảy vào lòng y, liên tục cọ cọ. Hé mắt ra, đập vào mắt y là một con mèo Ba Tư xinh đẹp, bộ lông trắng muốt được chăm sóc kĩ lưỡng, đôi mắt lam to tròn đang nhìn chằm chằm y như vật thể lạ, cái đuôi nhỏ đầy lông không ngừng ngoe nguẩy.

Y mắt cá chết nhìn nó, hai tay ngắn cũn vươn ra nâng mèo lên. Xoa xoa bóp bóp một hồi, y thỏa mãn vui vẻ câu môi lên cười nhẹ. Mèo nhỏ sợ hãi muốn chạy đi thì bị y nắm đuôi dốc ngược lên, lạnh lùng nói

" Mèo con, mày phải ở đây đến khi chủ nhân mày tới đã, đừng chạy lung tung"

Bị nắm tới đau đớn, mèo ta một đời kiêu ngạo giờ lại thống khổ vùng vẫy, bốn chân ngắn ngắn mềm mại bất lực khua khua trên không trung. Như thấy nó đau, y hạ tay xuống, đặt nó xuống đất nhưng tay vẫn nắm chặt lấy đuôi nó không buông.

Mèo ta gào thét : Chủ nhân mau đến cứu ta, ngày mai ta sẽ nghe lời ngươi.

Người qua đường chắc chắn sẽ cảm thấy cảnh một người một mèo kia chơi rất vui vẻ nhưng đó là nếu không thấy cái tay đang mạnh bạo nắm lấy đoạn đuôi ngắn kia.

" Con mèo của tớ có làm phiền cậu không?"

Y ngẩng đầu lên, trước mặt y là cậu bé bảy, tám tuổi gì đó, gương mặt non nớt, đôi mắt phượng màu nâu hạt dẻ to tròn trong sáng, mũi cao, môi hồng, làn da trắng tựa bạch ngọc.

Bỗng dưng nhìn đứa nhỏ kia y đột nhiên thấy có chút quen mắt, động tác nắm đuôi mèo buông lỏng ra, hơi nghĩ ngợi gì đó. À, hìnhnhư là Doãn Kì Tân. Cmn, Doãn Kì Tân??? Thụ chính như thế nào lại xuất hiện ở đây???

Trong lòng đang nổi bão thì bên ngoài y vô cùng bình thản, mắt cá chết nhìn Doãn Kì Tân. Tay đang nắm đuôi mèo cũng thả ra. Mọi động tác sau đó có chút cứng ngắc.

Bạn nhỏ Tân Tân kì thực không hiểu mình đã làm gì mà khiến tiểu màn thầu kia không thoải mái như vậy. Từ nãy Kì Tân đi dạo thì nhìn thấy đứa nhỏ này, thấy có chút thú vị liền qua đây kết giao. Trông y có vẻ không yêu thích gì mấy, ánh mắt liền nhìn tới mèo nhỏ kiêu ngạo nhà mình, cực kì lên án.

Mèo yêu đau khổ đầy mình bày tỏ : rốt cuộc mèo ta đã làm gì sao mà cả chủ nhân cũng ghét bỏ ta rồi?

Kì Tân ngồi xuống trước mặt cậu, cười cười

" Chào cậu nhé, tớ là Kì Tân, gọi tớ là Tân Tân cũng được, còn cậu?"

" Lam Nguyệt"

Lam gia? Doãn Kì Tân trầm mặc suy nghĩ, Lam gia từ khi nào lại có thêm một đứa nhỏ thứ ba này, không phải trước giờ đều mọi người đều nghe Lam gia chỉ độc nhất hai vị thiếu gia thôi mà. Suy nghĩ gì đó, hắn mới nghiêng đầu nhìn y, cười vui vẻ

" Rất vui được gặp cậu, Tiểu Nguyệt"

Y trong lòng tỏ ra vô cùng không vui, nam tử hán đại trượng phu sao có thể để người khác gọi với cái tên khó nghe như vậy. Nếu được thì chỉ có người thân trong nhà mới được kêu. Khó khăn rướn người vươn tay nhéo lấy hai má lúm đồng tiền của hắn, nói

" Nam tử hán đại trượng phu, nhũ danh không thể để người ngoài tùy tiện kêu"

Hắn tròn mắt khi nghe lời nói của tiểu màn thầu, thanh âm lạnh như băng không giấu được sự bất mãn trong đó, hương sữa ngọt ngào vờn quanh chóp mũi hắn không rời. Thấy cơ thể y hơi run rẩy, hắn đánh mắt nhìn đôi chân khó khăn quỳ trên mặt đất, chợt hiểu ra, chậm rãi cúi người thấp xuống để cho tiểu màn thầu dễ dàng nhéo thêm một lúc.

Đó là buổi đầu tiên họ gặp nhau, rồi nửa tháng trôi qua như cái chớp mắt.

...

Doãn Kì Tân chọc chọc má y, rầu rĩ nỉ non

" Cậu thực sự phải ra nước ngoài sao? Ở lại được không? "

" Không thể, tôi muốn thực hiện ước mơ"

Y lãnh đạm kéo tay hắn ra, y có chút bài xích tiếp xúc thân thể a. Nhìn thấy nét mặt Tân Tân bất mãn thấy rõ, y thở hắt ra một hơi miễn cưỡng cầm tay hắn đặt lại trên má mình.

" A Nguyệt, đi về chứ? " ca ca Lam Vũ Thần cách đó không xa nhìn thấy hành động của y, lên tiếng đập vỡ không gian toàn trái tim cánh trắng bay phấp phới.

" Vậy...tạm biệt, Tân Tân" y khó khăn đứng lên, Vũ Thần nhẹ nhàng vòng tay qua vai đỡ y đứng lên, mới đi đi được hai ba bước thì...

" A, Tiểu...Tiểu Nguyệt, đợi một chút" Kì Tân vội vã kéo tay y. Hắn móc trong túi ra một chiếc vòng cổ có đính đá sapphire xanh xinh đẹp. Nhét vào tay y nói

" Cậu phải đeo chiếc vòng này nha, có chiếc vòng này tớ mới tìm được cậu" hắn dứt lời liền hôn nhẹ vào má y rồi chạy biến. Y ngẩn ra, cảm thấy lực đạo ở tay có chút đau mới giật mình, ai, hành động không có não chút nào hết. Lão công nhà ngươi uống dấm rồi kìa.

Nếu Thần Vũ mà biết suy nghĩ của A Nguyệt nhà hắn lập tức sẽ ức tới thổ huyết mất.

.....

Sáng hôm sau, tại sân bay ở N thị, mấy người nhà họ Lam có mặt đông đủ để tạm biệt con trai bảo bối trước khi y xuất ngoại.

Mẹ Lam khóc tới đau thương đầy mình, bà cầm lấy tay y cẩn thận dặn dò

" Nguyệt Nhi con ở đó phải ăn uống đầy đủ, học đừng quá sức, phải nghe lời ông bà, có khó khăn thì hãy về với ta, nghe chưa ô ô.... "

Y đau xót nhìn bà, bà là người đầu tiên yêu thương y đến vậy, đây là lần đầu tiên y được cảm nhận tình thương gia đình, y tự nhủ phải bảo vệ gia đình này, phải bảo vệ nơi ấm áp này. Y vươn tay lau đi nước mắt, cười nhẹ

" Mẹ, con sẽ ngoan, người đừng khóc nữa con sẽ rất đau lòng "

" Hành khách từ N thị đến Hoa Quốc xin chú ý, chuyến bay mang số hiệu ZBAA179388 đang chuẩn bị cất cánh. Xin quý khách sẵn sàng cầm lấy hành lí đi cùng..." Tiếng thông báo chuyến bay chuẩn bị cất cánh đều đều vang lên.

" Mọi người ở lại cẩn thận giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ, người đừng quá thương tâm."

Nói rồi y xoay người cùng quản gia đi tới cổng soát vé, hai anh em kia ngẩn ngơ, y sẽ trở lại sớm với họ chứ?