Xuyên Nhanh: Cô Vợ Cực Phẩm

Chương 4: Lâm Khê Từ Chối!

nhóm dịch: bánh bao

Chờ cô sinh con trai, ỷ vào có con trai bắt đầu làm loạn, nhất định phải đi theo Tạ Khải Minh, miễn cho anh ở bên ngoài nuôi vợ nhỏ.

Năm 77, cô muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, kết quả là với điểm số rất thấp rơi khỏi bảng xếp hạng, năm 78 tiếp tục thi, tất nhiên cũng không thành công.

Mà em gái cô lại thi đậu đại học, còn luôn khoe khoang trước mặt cô, thậm chí lộ ra dáng vẻ đắc ý chỉ cần cô ta nguyện ý ngoắc ngón tay, thì Tạ Khải Minh sẽ trở thành thần dưới váy của cô ta.

Nguyên chủ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ có chút thất thường, cảm thấy mình chỗ nào cũng không sánh bằng em gái cùng cha khác mẹ, bị mẹ kế, tình địch chê cười.

Cô lại nghi ngờ Tạ Khải Minh ở bên ngoài nuôi phụ nữ.

Chờ phụ nữ đi làm nhiều hơn, cô lại cảm thấy mình ở nhà nuôi con, anh ở bên ngoài tiêu dao vui sướиɠ, mình đúng là thật sự chịu thiệt, vì thế đầu óc cô nóng lên muốn tìm cho mình một tình nhân.

Làm như vậy, Tạ Khải Minh rốt cuộc cũng chịu không nổi muốn ly hôn với cô, cô lại lấy cái chết uy hϊếp, cuối cùng lại để mình rời đi trong tư thái vô cùng uất ức.

Mà Tạ Khải Minh sau khi thoát khỏi trói buộc của cô, con đường làm quan bay lên trời, cuối cùng trở thành tư lệnh đại quân khu.

Lâm Khê trở thành trò cười mà người khác âm thầm bàn tán, trở thành vết nhơ mà Tạ Khải Minh tuyệt đối không đề cập tới, cũng trở thành tâm ma của nam chính, cản trở rất nhiều sự phát triển của cuộc đời anh.

Cốt truyện kiểu này, Lâm Khê cũng không muốn bước tiếp.

Lâm Khê tuy rằng nghe A Phiêu nói một số chuyện trước đó, cũng tiếp nhận cốt truyện sau đó, nhưng bởi vì vừa mới xuyên tới còn chưa hoàn toàn dung hợp, ký ức vốn dĩ của cô đối với nguyên bản không rõ ràng.

Ba ngày trước khi cô xuyên tới, nguyên chủ vừa vặn cũng bị say nắng phát sốt cao, không khác tình huống của cô. Mấy ngày nay cô càng khiêm tốn nhất có thể, mượn bệnh tật lặng lẽ hiểu rõ hoàn cảnh.

Tốt xấu gì cũng nhận ra toàn bộ người nhà bà ngoại, chỉ là trí nhớ của nguyên chủ vẫn mơ hồ không rõ, xem ra cần chậm rãi thích ứng mới có thể khôi phục.

Ở nhà bị người ta dùng hoặc ánh mắt thương hại hoặc khinh bỉ nhìn chằm chằm, Lâm Khê chịu không nổi, cho nên cơm không ăn cô liền chạy xuống sông giặt quần áo, chủ yếu là suy nghĩ mọi chuyện.

Người trước A Phiêu bỏ chạy, cô thử mấy lần cũng không bay ra ngoài nữa, chỉ có thể tạm thời ở chỗ này.