Ánh trăng phủ mặt sông, phù hương quyện trong gió, thuyền hoa ở xa xa, trên bờ có người.
Người nọ khoanh tay mà đứng, gió tây thổi ngược tay áo, dáng người mờ ảo trong sương. Nam tử nhìn mặt sông, trên mặt sông có hai chiếc bao tay trắng thuần.
Một bóng người nhảy xuống chân đê, đi đến bên cạnh nam tử, cũng nhìn mặt sông, cười nói: “Đúng là bội phục cô nương này, khi đó ra tay bắt giữ Trần Hữu Lương mà vẫn có thể dấu vôi phấn trong người, ngay cả ta cũng không nhìn ra!”
Ngày ấy trên quan đạo của huyện Cổ Thủy gặp nàng, hắn cảm thấy nàng là một nữ tử bình tĩnh quả cảm tâm tư kín đáo, tối nay xem nàng làm việc, quả thực đúng vậy là như vậy.
“Thế nhưng nhảy sông thoát thân, nàng không có việc gì chứ?” Ngụy Trác Chi nhìn mặt sông, tháng sáu Biện Hà tuy đã vào hạ, nhưng nước sông ban đêm vẫn có chút lạnh.
“Kỹ năng bơi của nàng không tệ.” Bộ Tích Hoan liếc mắt nhìn bờ sông, chắc chắn.
Theo như tâm tư làm việc của nữ tử này, nơi đây không phải địa phương nàng tùy ý lựa chọn. Tối nay nàng tự tiến cử tra án, hắn biết chắc chắn nàng không thật tình, chỉ là chậm rãi đợi thời cơ thoát khỏi phủ Thứ Sử. Từ khi bắt đầu phát hiện ra dấu chân của hung thủ, nàng đã cân nhắc đến chuyện đào thoát. Theo như tình tiết vụ án, thản nhiên loại bỏ đi hai người bên cạnh hắn, công khai muốn mượn phấn vôi để trợ giúp chạy trốn.
Trách hắn, coi thường nàng.
Nữ tử ẩn nhẫn chu toàn bậc này, sao có thể tùy ý chọn một chỗ ẩn thân?
Bờ sông cành liễu rủ rậm rạp, nàng chọn nơi này thứ nhất là không muốn khiến người khác chú ý, thứ hai là tính toán đến khả năng khi gặp nạn có thể nhảy sông thoát thân, như thế tất nhiên kỹ năng bơi không tệ.
“Lúc trước. . . là ta nhìn nhầm.” Bộ Tích Hoan nhìn về phía Ngụy Trác Chi, nở nụ cười.
Nụ cười kia, như hồng trần nhân gian, che lấp phong hoa.
“Nữ tử này, có chút thú vị.” Nam tử nhìn sương mù giăng giăng trên mặt sông, hứng thú lại nổi lên, nhìn một lát, đột nhiên nói, “Đi tìm nàng!”
Hơn mười bóng đen đang quỳ trên bờ, nghe thấy nhưng vẫn không động, Ngụy Trác Chi quay đầu, thấy những bóng đen này nghiêm nghị cúi đầu, tóc đen phơ phất, sắc mặt đã biến thành đen tím, chưa đến nửa khắc nữa có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử. Hắn quay lại nhìn về phía nam tử đang nhìn mặt sông, ánh mắt thêm sâu, công lực của hắn quả nhiên là tịnh tiến, cùng lúc trói nhiều người như vậy, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
“Thực không hiểu nổi ngươi, hiện tại cố sức đi tìm nàng, thế tội gì khi ở trong phủ Thứ Sử lại để nàng chạy mất?” Ngụy Trác Chi lắc đầu, tâm tư của người này đúng là sâu không đoán được.
Bộ Tích Hoan xoay người, tay áo hoa dưới ánh trăng như múa, hơn mười bóng đen trên bờ sông được thả lỏng, sắc mặt cũng trở lại bình thường. Chỉ thấy nam tử bước đi trên đê, sương mù dần che đi bóng người, chỉ còn giọng nói.
“Đường nhân gian khó đi, mối thù sâu nặng nhất thường khó báo, thật muốn nhìn xem, nàng đi như thế nào.”
*
Khi Mộ Thanh ló đầu lên, đỉnh đầu là cầu đá uốn cong.
Sông Khúc Thủy bốn phía thông suốt, nước sông trong thành phần lớn đều tương thông với dòng này, nàng lặn một hồi, không biết phương hướng, cũng không biết đã tới đâu rồi. Chỉ nhìn cầu đá thấp, nghĩ là dẫn đến ngõ ngỏ nào đấy.
Tiếng ếch kêu vang trong đêm, ngõ nhỏ vừa sâu lại yên tĩnh, Mộ Thanh nấp ở dưới cầu đá, chưa vội lên bờ.
Phong cách làm việc của nam tử thần bí trong phủ Thứ Sử khiến nàng đoán không ra, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Tối nay trong phủ Thứ Sử, khi hắn thả nàng rời đi, nàng đã biết hắn không thật tâm.
Nam tử kia đeo mặt nạ, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn thấy được động tác của hắn. Khi đó hắn ngồi dưới tàng cây, nhìn có vẻ để ý đến nàng, nhưng lại làm một động tác —— tay đặt dưới cằm, ngón trỏ dựng thẳng lên, đặt ở trên mặt.
Đây là điển hình của động tác suy nghĩ.
Mặc dù nàng không biết hắn suy nghĩ cái gì, nhưng biết hắn thả nàng đi nhất định có mục đích.
Dùng Trần Hữu Lương để ra khỏi phủ Thứ Sử, nàng không hề dám khinh thường bất cẩn, nàng bắt giữ là Thứ Sử Biện Châu, chắc chắn nam tử kia sẽ không để nàng tùy ý gϊếŧ hắn, trừ phi Trần Hữu Lương vô dụng với hắn. Cho nên nàng kết luận, tối nay chắc chắn sẽ có truy binh, cho nên lựa chọn ẩn thân ở bờ sông. Nàng lớn lên ở Giang Nam, không phải lớn lên như những tiểu nữ tử của nhà bình thường khác, mà từ nhỏ đã theo cha đi hết thôn này đến làng kia để khám nghiệm tử thi, leo núi, bơi lội nàng đều có bản lĩnh. Sông Khúc Thủy rộng lớn, đêm sâu nước thâm, ẩn thân tốt mà thoát thân cũng dễ.
Mộ Thanhkhông biết đã bơi bao lâu, trên đường vài lần ngoi lên hít thở đều vô cùng cẩn thận, lúc này đến dưới cầu đá, cũng có thể tránh né một lúc.
Mộ Thanh bơi đến gần cây cột cầu, mặt đá ẩm ướt trơn trượt lạnh như băng, nàng cúi đầu tránh ở trong bóng tối, đáy mắt một mảnh thanh lãnh.
Cha quả thật là do Trần Hữu Lương độc chết. . .
Trần Hữu Lương nhất quyết không chịu tiết lộ ra thủ phạm sau màn, đúng là khiến nàng không ngờ. Nàng vốn tưởng rằng, nếu cha uống độc rượu của Trần Hữu Lương mà chết, người ra lệnh cho hắn gϊếŧ cha chính là Nguyên Long đế, không ngờ thủ phạm trong lời nói của hắn lại có thể là một kẻ khác.
Trần Hữu Lương đã bị đám hắc y nhân kia cứu trở về phủ Thứ Sử, tối nay hắn bị kinh sợ như vậy, trong phủ Thứ Sử lại vừa xảy ra án mạng, hiện tại chắc chắn giới nghiêm trong ngoài, muốn trà trộn vào đó lần nữa là quá khó khăn. Nhưng hắn từng nói, khi cha mất đã phái tổng cộng ba nhóm người đến Cổ Thủy báo tang, nghĩ nàng đến thành Biện Hà là do nhận được tin tức. Nàng nhìn ra được, lời nói đó của hắn là thật, tức là nói chuyện này hắn bị kẻ dưới giấu diếm?
Ban sai trong nha môn khi làm việc xong luôn phải báo cáo kết quả công tác với quan trên, nhưng những kẻ đó lại dám nói dối chuyện này, hay bọn họ không phải là người của Trần Hữu Lương?
Nếu thế thì là người của ai?
Nàng không nghĩ những kẻ này không đến huyện Cổ Thủy báo tang là do tham tiền muốn độc chiếm chỗ ngân lượng kia. Trong nha môn, công sai tham tiền không ít, nhưng quay về vẫn phải báo cáo kết quả công tác, những kẻ đó cùng lắm thì chỉ tham chút bạc, còn vẫn phải có trách nhiệm báo tang. Khi nàng còn ở huyện Cổ Thủy từng biết chuyện quan sai đến nhà báo tang nhưng không chịu đưa ra ngân lượng. Quan sai của thành Biện Hà cũng có thể tham lam chút bạc đó nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy năm nay cha thường xuyên đến thành Biện Hà nghiệm thi, đối xử với kẻ khác đều hàm hậu thành thật, có lẽ không kết oán thù gì với đám quan sai, khả năng những người này nhân cơ hội trả thù cha là không lớn. Như vậy việc này là do có kẻ bày mưu đặt kế? Kẻ đứng sau bày mưu đặt kế này có oán thù gì với cha, cùng với thủ phạm chủ mưu gϊếŧ cha có can hệ gì hay không?
Nếu như tìm được đám quan sai bị Trần Hữu Lương phái đến huyện Cổ Thủy báo tang ít nhất có thể tra ra kẻ đứng sau bày mưu đặt kế! Nếu tiếp tục điều tra, nhất định có thể tìm được thủ phạm gϊếŧ cha!
Trước mắt, đây là manh mối rõ ràng nhất, nhưng mọi chuyện không dễ làm.
Phủ Thứ Sử sắp tới nhất định sẽ giới nghiêm, khó tiếp cận. Có điều đêm nay khi Trần Hữu Lương nghe được chuyện đám công sai không đến báo tang, sắc mặt rất khó coi, chắc chắn đã biết những người này không phải là người một nhà. Đêm nay trở về, hắn không thể để thế lực khác ở trong phủ của mình, hiển nhiên sẽ ra tay xử trí những người này. Nếu như hắn cân nhắc thấu đáo, có lẽ sẽ đoán ra nàng sẽ lần theo những kẻ này để điều tra hung thủ. Sau đó đặt sẵn cơ sở ngầm bên cạnh những kẻ này, để tìm được nàng!
Trần Hữu Lương có chút hổ thẹn trước cái chết của cha, cho dù tìm được nàng cũng chưa chắc đã gây khó dễ, nhưng nam tử thần bí kia thì nàng không dám cam đoan. Người này rất có hứng thú với khả năng quan sát vi biểu tình của nàng, còn có ý tứ mời chào nàng. Nàng không muốn để bất cứ kẻ nào sử dụng, chỉ muốn tìm ra được thủ phạm gϊếŧ cha, vì cha báo thù, cho nên nàng không thể tự mình vào cửa để người ta nhốt lại.
Như vậy, nên xuống tay từ nơi nào đây?
Mộ Thanh cúi mắt, nước sông lành lạnh thấm vào da thịt, nàng dõi mắt nhìn về nơi xa, thấy ánh trăng ngày càng nhạt, qua một canh giờ nữa, trời sẽ sáng tỏ.
Ở trong nước hồi lâu, Mộ Thanh cũng cảm thấy lạnh, tự biết nếu không lên bờ sẽ nhiễm bệnh, trốn ở đây hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động khác trên bờ, Mộ Thanh cân nhắc một chút, sau đó lần theo cầu đá mò lên bờ.
Trước mắt hiện ra hai cái ngõ nhỏ, nối tiếp cầu đá ngắn ngủi, hai ngõ nhỏ nàng đều không biết dẫn đi đâu, không biết nên đi cái nào.
Mộ Thanh không do dự, xoay người quẹo vào ngõ nhỏ gần nhất. Nàng chẳng muốn mất công đi qua cầu đá, đến ngõ nhỏ đối diện, vừa mới từ trong nước đi ra, thể lực vẫn còn suy yếu, có thể bớt chút đường phải đi là đỡ tiêu hao một chút thể lực.
Ngõ nhỏ quá ngắn, vài chục bước đã ra khỏi, trước mắt lại rộng rãi sáng choang.
Phía trước là một hàng liễu bao quanh một tòa phủ đệ rộng lớn, ánh trăng đã nhạt, không thấy rõ dáng vẻ, chỉ thấy hình dáng hoa mỹ, phía trước cửa treo một chuỗi đèn cung đình, chiếu rọi năm chữ to trên biển.
Cung vua mỹ nhân tư!