Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 19: Nếu ta không thể, thiên hạ không ai có thể.

Bộ Tích Hoan xoay người, gió đêm khiến tay áo tản ra như hoa, ống tay áo tung bay phấp phới thêm vài phần sắc bén.

Hắc y nhân nhìn thẳng Mộ Thanh, nữ tử này không có nội lực, sao có thể nghe thấy thuật truyền âm mật của hắn?

“Ngữ điệu môi.” Mộ Thanh lãnh đạm mở miệng, nhấc chân đi ra ngoài cửa phòng.

Bộ Tích Hoan dựa vào cạnh cửa nhìn nàng, hắc y nhân quỳ gối dưới bậc thang bất động. Mộ Thanh đi ra ngoài vườn, mới nhớ ra không biết đường, lúc này mới quay lại nói với Bộ Tích Hoan: “Ngươi, dẫn đường.”

Ánh mắt hắc y nhân bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, dù quỳ bất động trên mặt đất, nhưng dường như chỉ cần đợi lệnh là có thể lập tức ra tay đoạt tính mạng nàng!

Bộ Tích Hoan đứng dưới mái hiên, ánh trăng chiếu lên cẩm bào, tay áo đã mất đi vẻ sắc bén, lười nhác như mây, “Phủ Thứ Sử có ngỗ tác.”

“Ngỗ tác của phủ Thứ Sử khám nghiệm tử thi hiếm khi không phạm sai lầm, ngươi định trông cậy vào hắn để giúp ngươi khám nghiệm xác chết kia, suy đoán ra đặc thù hung thủ?” Mộ Thanh hừ lạnh một tiếng, khẽ chế giễu.

Nếu như ngỗ tác phủ Thứ Sử có năng lực, khi thành Biện Hà xảy ra đại án năm đó cần gì đến huyện Cổ Thủy mời cha trợ giúp? Nhưng lời này Mộ Thanh không nói ra. Hiện tại nàng cải trang giả dạng, cho dù đối phương có thể nhận ra nàng là nữ tử, nhưng chưa chắc đã biết thân phận của nàng. Cái chết của cha có liên quan đến Thứ Sử Trần Hữu Lương, đêm nay nàng bị vây trong phủ Thứ Sử, nếu để lộ thân phận sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường.

“Ồ?” Bộ Tích Hoan nhớn mi, nghiêng đầu miễn cưỡng nhìn nàng, “Ngươi có thể?”

“Nếu ta không thể, thiên hạ không ai có thể.” Gió đêm khẽ thổi, thiếu niên đứng thẳng, rõ ràng là bộ dạng tầm thường, lại khiến người ta bỗng nhiên có cảm giác như trúc xanh mọc trong vườn hải đường, thanh trác tuyệt vời.

Bộ Tích Hoan nhìn nàng, hồi lâu không nói chuyện. Sau một lúc, khóe miệng khẽ nhếch, cười.

Nụ cười này, khiến cả vườn hoa hồng thất sắc, chỉ còn lại một người đứng trên hành lang dưới ánh trăng, hải đường say gió, gió say người kia.

“Được!” Bộ Tích Hoan bước xuống bậc thang, bước chân đi tới, đi qua Mộ Thanh về phía ngoài viện, giống như thật sự muốn dẫn đường cho nàng, “Để xem một chút bản lĩnh của ngươi.”

*

Đêm đã khuya, trước nha môn của phủ Thứ Sử, một gian phòng công đốt nến sáng rực.

Người chết là một văn thư trong phủ Thứ Sử, ban đêm ở trong phòng sửa sang lại công văn, khi gã sai vặt đưa trà vào thì phát hiện ra người đã chết.

Thời điểm Mộ Thanh đi vào, trong phòng hoàn toàn bình thường, không có tình trạng lộn xộn, chỉ có cửa phòng mở ra, ngoài cửa có bốn người.

Bốn người, không có ai là quan sai của phủ thứ sử.

Một gã công tử mặc cẩm bào cầm quạt là đáng đáng chú ý nhất, Mộ Thanh cảm thấy người này đáng chú ý không phải là bởi vì khuôn mặt tuấn tú của hắn, mà bởi vì trên mặt đất trong phòng có người chết, trong gió tỏa ra vị máu tanh, ba người còn lại đều mang vẻ mặt nghiêm túc trầm trọng, chỉ có hắn vẫn phe phẩy quạt trắng giống như xem một màn phong hoa tuyết nguyệt.

Mộ Thanh nhăn mi, trên mặt phủ một tầng sương lạnh. Một mạng người, chẳng qua chỉ là một tuồng kịch trong mắt bọn họ, tâm địa của giới quý tộc sĩ tộc đúng là con đao sắc bén nhất.

Đáy mắt Mộ Thanh cũng mang theo ánh đao, không muốn để ý đến hắn, ánh mắt quét về phía sau, thấy một nữ tử áo xanh kính cẩn đứng thẳng, gió thổi qua phất phơ góc váy, trong bóng đêm giống như hoa sen đang nở, lại có vẻ dịu dàng đặc biệt.

Mộ Thanh cả kinh, là nàng?

Nữ tử dụng độc kia!

Nữ tử này không phải là nha hoàn của phủ Thứ Sử sao? Sao lúc này lại trang điểm như thị nữ?

“Công tử.” Lúc này, có người lên tiếng, đánh gãy những ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng Mộ Thanh.

Mộ Thanh theo tiếng nói nhìn lại, bắt gặp một nam tử trung niên cao gầy đang bước nhanh tới, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi quay sang thi lễ, kính cẩn với Bộ Tích Hoan.

Người này mặc áo trắng kiểu dáng bình thường, khuôn mặt gầy gò, rất có khí chất lo nước thương dân của đám văn nhân, một thân thường phục, không nhận được thân phận.

“Trong phòng thế nào rồi?” Bộ Tích Hoan hỏi.

“Người đã chết.” Văn nhân kia ngắn gọn đáp, liếc mắt Mộ Thanh, cân nhắc một chút rồi tiến lên từng bước, thu mắt nói khẽ với Bộ Tích Hoan, “Công văn vẫn chưa mất.”

Mộ Thanh không nghe rõ, nhưng lại có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của hắn, chỉ là tâm tư lúc này của nàng không đặt vào lời nói của hắn. Vì sao người này nhìn nàng, trong mắt có thần sắc phức tạp? Hay là nhận ra nàng?

Dựa vào khí độ tuổi tác của người này, rất giống như bình thường cha hay kể lại, chẳng lẽ. . .

Bàn tay của Mộ Thanh phút chốc nắm chặt thành quyền, máu nóng ở những đầu ngón tay giống như đóng băng lại, móng tay lạnh lẽo đâm vào lòng bàn tay, khẽ đau. Người kia cách nàng chỉ có ba bước chân, chỉ cần nàng tiến lên, đem đao đặt ở trên cổ hắn, có thể hỏi xem hắn có phải là Trần Hữu Lương hay không, cha có phải do hắn độc chết hay không. Nếu đúng, nàng sẽ làm thịt thanh thiên mua danh chuộc tiếng này, vì cha báo thù!

Nhưng, Mộ Thanh khẽ nâng mắt lên, ánh mắt đảo qua nữ tử dụng độc cùng hắc y nhân ở phía trước, đánh giá độ khả thi của việc bắt cóc kẻ kia, rồi lại cụp mắt.

Ánh trăng dừng lại trên người thiếu niên, đơn bạc cô lạnh, rồi hắn bỗng nhiên nhấc chân, bước lên bậc thang.

Chuyện không thể vội vàng, phải chầm chậm đợi, tìm thời cơ.

“Là ai phát hiện ra thi thể?” Mộ Thanh vẫn chưa vội vào cửa, chỉ đứng ở trên bậc thang hỏi.

Một gã sai vặt đứng phía sau văn nhân bước ra, trước khi trả lời liếc mắt nhìn văn nhân kia một cái, đư ợc sự cho phép, lúc này mới đáp: “Khi tiểu nhân đưa nước trà đến, phát hiện ra Vương đại nhân đã chết ở trong phòng rồi.”

“Bao lâu rồi?”

“Không lâu, hai khắc trước (khoảng 30p).”

“Khi ngươi phát hiện ra xác chết đã bẩm báo những ai, sau đó còn ai tiến vào phòng hay không?”

“Tiểu nhân chạy đi bẩm báo cho Thứ Sử đại nhân, Thứ Sử đại nhân lệnh cho tiểu nhân quay trở về canh giữ, ngoại trừ tiểu nhân, không còn ai tiến vào phòng nữa.”

Không ai biết Mộ Thanh hỏi những lời này có dụng ý gì, Ngụy Trác Chi đứng trong sân phe phẩy cây quạt, mãn nhãn hứng thú. Hắn còn nghĩ rằng, hỏi những thứ này chỉ là vài câu hỏi có lệ của đám quan sai, ngỗ tác chỉ phụ trách khám nghiệm tử thi.

Ngỗ tác đúng là chỉ phụ trách khám nghiệm tử thi, nhưng pháp y thì không phải.

Địa vị của ngỗ tác thấp kém, nếu án mạng có xảy ra, thăm dò hiện trường và tìm chứng cứ xác định hung thủ đều là chuyện của bộ khoái, ngỗ tác chỉ đảm đương trách nhiệm khám nghiệm xác chết. Tức là tiến hành nghiệm xem, xác định rõ nguyên nhân cùng thời gian tử vong, suy đoán khả năng tự sát hay là bị gϊếŧ, trừ những thứ đó ra thì không còn gì hết.

Nhưng công tác của pháp y hiện đại lại nặng hơn nhiều, ngoại trừ những công việc kể trên, còn phải suy đoán nhận định hung khí, kiểm nghiệm xem xét vật chứng, phân tích thủ đoạn cùng quá trình phạm tội, lợi dụng y học, giải phẫu học, bệnh lý học, dược lý học, độc vật học, vật chứng học, thậm chí là nhân loại học, côn trùng học … hết thảy những lý luận khoa học cùng kỹ thuật, để cung cấp chứng cớ cho vụ án.

Chứng cớ càng đầy đủ, thân phận, phạm vi tập trung của hung phạm càng nhanh càng chuẩn, phá án mới không phải đi đường vòng.

Bởi vậy, ngỗ tác tuy là sơ hình của pháp y, nhưng những trình độ chuyên nghiệp bậc này lại không thể so sánh.

Mộ Thanh hỏi ai tiến vào phòng là muốn dự đoán tình huống hiện trường bị phá hỏng, cũng để chuẩn bị cho quá trình suy luận lát nữa. Nàng cũng không kỳ quái chuyện ngoại trừ gã sai vặt không có tiến vào phòng nữa, mấy năm nay nàng cố ý truyền đạt cho cha ý thức bảo hộ hiện trường. Cha thường xuyên đến thành Biện Hà khám nghiệm tử thi, tự nhiên cũng theo thói quen yêu cầu như vậy, lâu ngày, phủ Thứ Sử gặp án mạng cũng thành thói quen không cho tạp vụ tiến vào trong phòng.

Thứ Sử phủ hại cha, lại còn dựa theo yêu cầu phá án của người.

Mộ Thanh xoay người đi vào trong nhà, dáng lưng thẳng tắp, trong bóng đêm trào phúng vô tận.

Trong phòng bố trí đơn giản, chỉ có một chồng công văn chất đống, một cái bàn gỗ để công tác, góc phòng kê một tháp gỗ nhỏ, sau tháp sau có cửa sổ, cửa sổ đóng. Người chết ngã dựa vào giá sách, đầu phía đông chân phía tây, mặt ngẩng lên trên, quần áo nửa người nhuộm đầy máu, có ba vết thương ở gáy, trước ngực, bụng, hiện trường có vết máu phun tung toé, bước đầu phỏng đoán là có dấu vết đánh nhau.

Liếc mắt qua hiện trường, tình trạng sơ qua nàng đã nắm được, bỗng nhiên Mộ Thanh nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân tiến vào. Nàng xoay người, thấy Bộ Tích Hoan đang đi lên, bộ dạng kia là muốn tiến vào trong phòng.

“Đứng lại!” Mộ Thanh mặt trầm xuống, lạnh giọng quát, “Muốn xem thì đứng ngoài cửa, không được phá hỏng hiện trường!”

Tâm tình Mộ Thanh không tốt, văn nhân trong viện kia rất có thể là Trần Hữu Lương, cách hắn như vậy gần, nhưng nàng lại không có khả năng bắt cóc hắn, còn phải kiên nhẫn ở chỗ này khám nghiệm tử thi, chờ thời cơ. Những chuyện này đã lấy đi toàn bộ tính nhẫn nại của nàng, nàng không muốn nhẫn nại với bất cứ kẻ nào nữa.

Bộ Tích Hoan bị nàng bất thình lình quát, bước chân hốt nhiên dừng lại, thật sự đứng ở ngoài cửa. Ánh trăng chiếu xuống bóng dáng tao nhã ung dung của nam tử, cẩm bào tản ra, cuốn theo xuân phong thu nguyệt tú sắc nhân gian, lại duy trì tư thế dừng đột ngột nên vài phần buồn cười.

“Đứng sang một bên đi! Chắn ánh sáng!” Cô gái giả trang thiếu niên, lạnh lùng vung tay áo, ống tay áo giặt đến trắng bệch so với tay áo như mây như hoa của nam tử đứng ngoài cửa còn có khí thế hơn vài lần.

Phụt!

Trong viện, Ngụy Trác Chi bỗng nhiên bật cười.

Ánh mắt hắc y nhân lạnh như băng, trường kiếm bên hông kiềm chế xúc động muốn bật ra.

Ánh mắt văn nhân phức tạp nhìn Mộ Thanh.

Gã sai vặt kéo kéo khóe miệng, run rẩy. Hắn không nhìn lầm chứ? Chủ nhân vừa bị khiển trách? Xong rồi xong rồi, sẽ có người chết rất thảm.

Mộ Thanh phất tay áo xoay người, Bộ Tích Hoan nhìn bóng lưng nàng, con ngươi nặng nề khϊếp người, nhìn trong chốc lát, nhưng không nói gì, thật sự đứng sang một bên.

Mộ Thanh xoay người lại, “Lập tức chuẩn bị cho ta ba thứ: Áo khoác, khẩu trang, bao tay. Mặt khác, ta cần một người giúp ta ghi lại những điều khám nghiệm được.”

Áo khoác cùng bao tay đều là những thứ khi khám nghiệm tử thi phải mặc, tuy chỉ là vải thông thường, hiệu quả phòng hộ rất kém, nhưng mặc vẫn hơn không mặc.

Theo Mộ Thanh phân phó, ba thứ này rất nhanh được đưa đến.

Hắc y nhân đem ghế dựa đến, Bộ Tích Hoan ngồi ở cửa, những người còn lại đứng ở trong sân.

Gã sai vặt cầm giấy bút đến, chờ ở cửa.

Chờ, Mộ Thanh khám nghiệm tử thi.