Edit + Beta: Basic Needs
………..
Lương Kiệt không ở lại đồn cảnh sát quá lâu, bởi vì bằng chứng cáo buộc anh mãi mà chẳng đủ. Dù cho cuối cùng Lương Kiệt đã thông báo cho họ rằng tiền của mình dùng để mua Hộp Bí Ẩn và giao nộp điện thoại của mình.
Nhưng cửa hàng đã bị bỏ đi, tìm không ra. Từ thông tin đơn đặt hàng của anh xác nhận được giao dịch Hộp Bí Ẩn với giá trên trời, nhưng đến lúc họ liên hệ với công ty APP mua sắm, bên kia lại chẳng thể tìm thấy sự tồn tại cửa hàng này, càng không cần nói tới có một vụ giao dịch lớn như thế.
“Hộp Bí Ẩn đâu?”
“Ở nhà.”
Họ tìm thấy rất nhiều hộp màu đen trong nhà của Lương Kiệt.
“Bên trong là cái gì?”
“Sĩ quan, đây là hộp thẻ bí ẩn, bên trong ngoài việc có thẻ thì còn có cái gì nữa? Anh có muốn xem thẻ không? Tôi có nó trong túi này.”
Lương Kiệt lấy ra vài lá bài khỏi túi, toàn là những lá bài trống và con dao nhỏ bình thường.
Khi Lương Kiệt nói là thẻ bài, đám người Triệu Lượng cũng đã cảm thấy sự tình sắp hỏng rồi. Đến khi nhìn thấy Lương Kiệt thật sự lấy thẻ ra, họ càng cảm thấy là thế.
“Vì sao ông cụ Tưởng cho anh 2 ức?” Triệu Lượng nhìn cho có mấy tấm thẻ này, anh ta chỉ cảm thấy chúng được làm rất tinh xảo.
“Bởi vì ông ấy muốn thẻ của tôi chứ sao. Sĩ quan, anh chưa bao giờ chơi nó khi còn nhỏ sao? Để sưu tầm thẻ mà mua một hộp mì giòn, chỉ cần thẻ không cần mì. Vì yêu thích thẻ cầu thủ ngôi sao, ở trên mạng có mấy vụ đấu giá trên trời cũng không ít đâu. Ông cụ lớn tuổi như vậy mà tiền thì có nhiều, sống không mang đến chết chả mang theo được. Nhìn thấy thẻ mình thích, không phải ông ấy sẽ vung tiền như rác à?”
“Về phần tôi? Không phải chuyện của tôi càng dễ hiểu hơn à? Ánh sáng trong cuộc sống của tôi đã biến mất, tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Trả thù bằng cách phát tiết tiêu xài, được không?”
Những gì anh nói có vẻ hợp lý, nhưng trên thực tế lại có rất nhiều lỗ hổng.
Ngay sau đó, cái chết của cặp vợ chồng đã có một diễn biến mới. Người nông dân già ngất xỉu tỉnh dậy, thông báo cho họ rằng trên cây cột điện bên ngoài cái chòi rách có giấu một camera giám sát ẩn. Một vài năm trước vì có người mãi lén phá cây trà của ông ta khiến ông ta cố tình giấu nó ở đây để bắt thủ phạm.
Thông qua máy giám sát, họ phát hiện ra kẻ gϊếŧ cặp vợ chồng và ngay lập tức bắt đầu điều tra và lùng bắt; hung thủ sa lưới nhanh chóng. Họ phát hiện đám người này là tụi phạm tội liên hoàn, hai vụ gϊếŧ người gần đây ở phía đông thành phố toàn do bọn chúng gây ra.
Triệu Lượng lại phát hiện ra manh mối: “Mấy cậu một mực gây án ở phía đông thành phố, sao lần này lại chạy đến phía tây xa như vậy?”
Chủ mưu: “Không biết, tôi chán quá, muốn tìm chỗ cho vui.”
“Làm sao cậu biết ai đó sẽ đi qua con đường này?” Bọn chúng phục kích ở đó trong hai giờ, kiên nhẫn như vậy chỉ đơn giản là để thử vận may của chúng?
“Trực giác chứ sao.”
Hết thảy đến cuối chỉ làm cho bí ẩn ban đầu thêm vài phần bí ẩn.
Lương Kiệt đứng dậy rời khỏi đồn cảnh sát. Anh đi vào dưới ánh mặt trời, vừa đi vừa không kìm nổi nụ cười, trông có vẻ kỳ dị trong ánh sáng.
...
Tưởng Như Yên mang theo chồng và con trai con gái vội vã trở về từ thành phố N. Bà không dừng lại thở dốc mà lao thẳng tới bệnh viện. Kế đó bà phát hiện ông cụ Tưởng mà người ta nói sắp chết, người mà hôm nay sẽ vào phòng phẫu thuật và có thể không còn ra được làm bà trở về gặp lần cuối, không ở trong phòng bệnh.
Bà thấy hoảng loạn về tinh thần thoáng trong nháy mắt. Chẳng lẽ mình tới muộn và người ấy đã vào phòng phẫu thuật rồi? Nếu như ông không chịu được, thế là mình sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa sao?
Ông cụ Tưởng khi còn trẻ chỉ lo dốc sức làm việc, là một người cuồng công việc, hoàn toàn chẳng màng đến gia đình. Ngày mẹ bệnh qua đời, ông ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn không kịp trở về. Trong nhà có hai anh trai, một thì đoản mệnh một thì không có tương lai, không phải hoàn toàn không liên quan tới sự vắng mặt của ông trong thời thơ ấu của họ. Cho nên bà tốt nghiệp đại học xong là vùi đầu dốc sức làm việc ngay, không dựa vào ông dù là một xu, một năm nhiều lắm gặp ông cũng chỉ một lần. Đến khi bà kết hôn rồi thì càng ít quay về, đồng thời khinh thường kế thừa đế chế của ông.
Trước đây cảm thấy bà không muốn người bố này cũng không có gì, nhưng thực sự vào ngày này, một nỗi buồn và đau đớn mãnh liệt vẫn nổ tung trong trái tim bà.
Từ nay về sau, bà là một đứa trẻ mồ côi không có bố và không có mẹ.
Đang đắm chìm trong đau đớn, người chồng kéo cánh tay của bà: “Mình này, bác sĩ nói, bố mình đã được xuất viện rồi.”
Tưởng Như Yên hoảng hốt: “Vậy mà chấm dứt rồi, ngay cả thi thể cũng mang về rồi ư?”
“... Không, phải nói là xuất viện chứ không phẫu thuật.”
Tưởng Như Yên:??
Tưởng rằng mình bị lừa để quay về, Tưởng Như Yên hùng hổ chạy về biệt thự họ Tưởng.
“Thưa cô...”
Tưởng Như Yên xông vào phòng khách, nhìn thấy bố mình ngồi ngay phòng ăn ăn sáng trước, trên bàn bày đầy món ăn sáng Trung Quốc rực rỡ muôn màu, hơi nóng bốc lên, mùi thơm phiêu phiêu. Ông cụ ăn mặc thoải mái, ăn uống rất ngon miệng, nhìn thế nào cũng chỉ thấy tinh thần quắc thước.
Có thể ăn có thể uống có thể ăn mặc, làm gì người sắp chết có được cái dạng này!
“Được đấy!” Tưởng Như Yên khẳng định mình đã bị lừa bèn cả giận bảo: “Lão già thối, tôi nói cho ông biết ông lừa tôi trở về rồi, tôi chẳng thừa kế của cải của ông đâu!”
Ông cụ Tưởng đã nhận được tin tức bà chạy về từ sớm, trong lòng ông vui vẻ còn trên mặt thì lại có bộ dạng khó ở: “Con nghĩ hay đấy, ông đây còn có thể làm thêm 500 năm nữa, không cần con kế thừa.”
Tưởng Như Yên tức giận xoay người muốn rời đi thì bị chồng con ngăn lại.
Một gia đình bốn người ngồi trên bàn ăn sáng.
Nữ sinh đến gần anh trai thì thầm: “Tuyệt quá rồi, ông ngoại không sao, anh có thể vội chạy về tổ chức sinh nhật cho chị Viện.”
Cậu bé gật đầu.
Ông Tưởng: “Bố không có lừa con, chẳng qua có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”
“Có chuyện gì? Ông Thọ làm phúc, cho ông thêm tuổi thọ à?” Tưởng Như Yên cà khịa.
Tính cách Tưởng Như Yên giống ông cụ Tưởng nhất, trước kia hai người gặp mặt là thường xuyên cãi nhau. Song, rốt cuộc ông cụ Tưởng đã đi một lần trên đường tử thần, biết có một số lời nên nói cho tốt, cần gì tranh nhau một hơi ầm ĩ.
“Bị con nói đúng rồi.”
Tưởng Như Yên trợn trắng mắt, vùi đầu ăn cơm. Thấy tinh thần của ông như vậy thoạt trông ít nhất còn có thể sống đến 90 tuổi khiến trong lòng bà vui vẻ thật. Bà chuẩn bị đợi lát nữa sẽ rời đi, bà bận rộn công việc là thế, nào ở không mà làm bậy với ông ấy.
Ông Tưởng không có ý định giấu con gái mình bèn lấy ra cái Gương Hiển Thị Tuổi Thọ bên cạnh: “Con nhìn đi, đây là một trong những bảo bối của bố. Đây là một tấm gương tuổi thọ, chiếu vào mặt là sẽ hiển thị tuổi thọ của một người...
Đầu tiên mặt kính chiếu vào chính ông thì hiển thị trên đó 1 năm và 29 ngày, đó là kết quả của việc ông mua thẻ Hộp Bí Ẩn điên cuồng. Gương xoay chuyển, quay hướng về phía Tưởng Như Yên.
Tưởng Như Yên ngẩng đầu lên, nhìn thấy tấm gương này thì ngỡ ngàng rồi nhíu mày.
Ông Tưởng quay gương lại, con số trên đó vẫn chưa biến mất.
[2 ngày và 8 giờ]
“Ông muốn đùa giỡn với tôi như vậy à?” Tưởng Như Yên không quá vui vẻ, điều này cũng làm người ta ghét lắm.
Nhưng mà sắc mặt ông cụ Tưởng lại biến đổi kinh khủng, một lần nữa đưa nó quay vào Tưởng Như Yên, con số không sai.
Lúc này cháu gái bên cạnh tò mò sáp lại gần nhìn gương: “Nguyên lý gì đây? Sao có thể chiếu ra cảnh vật mà không chiếu ra mặt con?”
Con số của Tưởng Như Yên biến mất, đổi thành số của cháu gái.
[2 ngày và 11 giờ]
“Bố!” Tưởng Như Yên ném đũa xuống.
Ông cụ Tưởng lại không để ý tới bà, sắc mặt khó coi đưa gương về phía cháu ngoại.
[2 ngày]
Quay vào con rể.
[2 ngày và 19 giờ]
“Tại sao lại như vậy…” Ông cụ sững sờ, phớt lờ con gái đang tức giận mà hỏi nghiêm túc: “Tí nữa các con sẽ đi đâu?”
“Trở về thành phố N!” Tưởng Như Yên giận dữ trả lời.
“Không được về đó!” Ông cụ nói ngay, “Ba ngày này các con không được đi đâu hết, ở cùng một chỗ ngây người với bố!”
Một gia đình bốn người biến mất sạch, chắc chắn vì tai nạn máy bay… Không đúng, nếu đó là một vụ tai nạn máy bay, về cơ bản chẳng ai sống nổi. Thậm chí đường hàng không từ thành phố P đến thành phố N còn không có vùng biển để đệm. Đó có thể là khi họ đến thành phố N rồi đi cùng nhau gặp tai nạn xe hơi, hoặc động đất, hay là nhà sụp đổ... Quên đi, đừng nghĩ tới mấy cái này, dù sao tụi nó không thể quay trở lại!
Tưởng Như Yên sửng sốt, bà rất bất ngờ bởi vì ông cụ thoạt nhìn nghiêm túc khôn cùng, chẳng như đang đùa giỡn dẫu chỉ một chút.
“Bố?”
Ông cụ Tưởng hít sâu một hơi, đứng lên: “Hai vợ chồng các con đi theo bố một chút.”
Cha mẹ đi theo ông ngoại lên lầu, hai đứa trẻ nhìn nhau bên dưới.
...
Thủ đô, Tòa nhà Quốc hội.
Ôn Nhược Ngôn hấp tấp chạy tới, trong hội trường, ánh mắt bất an của ai nấy tụ tập hết trên người anh. Trong thời gian này, anh luôn luôn mang lại tin xấu, nay lại vội vàng để cho họ đến họp, chỉ sợ sẽ mang lại tin tức càng tồi tệ hơn.
Ôn Nhược Ngôn bước lên bục: “Một tuần trước, chúng tôi đã ra lệnh cho Chính quyền Địa phương ở một số thành phố như thành phố N, J, K xung quanh thành phố M đưa ra các số liệu thống kê và báo cáo về cái chết do tai nạn hàng ngày. Cho đến ngày hôm qua, tất cả các số liệu vô cùng bình thường, nhưng chỉ sáng nay, tai nạn tử vong ở các thành phố này đã vượt quá tổng số tai nạn xảy ra trong tháng này! Không có tai nạn xe hơi lớn, không có tai nạn máy bay, không có động đất và thiên tai khác. Ngay tại một số thị trấn gần thành phố M nhất, một buổi sáng đã có 500 người đã chết vì tai nạn!”
Ôn Nhược Ngôn hít sâu một hơi: “Thành phố M sáng nay có số người chết đã vượt quá 10,000.”
Điều đáng sợ nhất đã xảy ra.
Những gì xảy ra trong thành phố M thật sự làm người ta khó hiểu, các nhà khoa học làm sao cũng chẳng tìm ra lý do. Họ chỉ có thể suy đoán rằng một số loại năng lượng nào đó sẽ khuếch tán xung quanh thay vì chỉ dừng lại ở thành phố M, và tốc độ khuếch tán ngày càng nhanh hơn. Chỉ sợ càng phát triển, nó sẽ lan rộng ra cả nước, thậm chí trên toàn thế giới. Tốc độ thoát hiểm của con người không thể theo kịp tốc độ khuếch tán này.
“Đối với việc có nên công khai chuyện này hay không, tôi e là không cần bao lâu nữa là chẳng cần chúng ta quyết định.”
Người dân trong thành phố M đã bắt đầu tìm thấy manh mối.
Việc kinh doanh nhà tang lễ tốt đến mức phải xếp hàng lấy số. Gọi điện thoại tới muốn hỏa táng thi thể, cái gì? Số chờ tới tận một tháng sau? Mẹ kiếp, thành phố M nóng là thế, xác chết trong nhà sẽ có giòi đó được chưa? Gọi cho một chỗ khác, gì cơ? Vậy mà cũng phải xếp hàng bốc số, người ta xếp tới hai tháng sau rồi? Anh có bị bệnh không!
Việc kinh doanh nhà tang lễ đã tốt hơn một tháng, lúc đầu ông chủ còn vui vẻ chứ giờ đây đã kinh hồn bạt vía. Sao mà chết nhiều người như vậy? Một ngày 24 giờ, lò thiêu chưa từng được ngừng, vừa đốt xong một cái là có một cái xác khác đẩy vô. Toàn bộ là cái chết ngoài ý muốn, đủ loại tai nạn. Đời này ông ta chưa từng thấy qua cách chết đa dạng nhường này.
Bởi vì nhiều người không lấy số chờ trong danh sách được nên cứ chậm chạp không thể hỏa táng xác chết, mùi hôi thối dần dà tràn ngập thành phố P trong một thời gian.
[Mẹ ơi, gần đây thành phố M có chuyện gì thế, sao đi tới đâu cũng ngửi thấy mùi lạ? Tôi mắc ói quá.]
[Đúng... Mùi gì á, có phải cống thoát nước thành phố Bị nổ không?]
[... Những người làm việc tại nhà tang lễ nói chắc như đinh đóng cột rằng đó là mùi sau khi xác chết bắt đầu phân hủy.]
[Ui, đúng thật là mùi thối của xác chết đó. Trong khu phố của tôi có 6 thi thể, mấy bạn dám tin không? Tôi cũng không biết tính sao nữa, họ không đặt lịch được nhà tang lễ nào hết mà lại chẳng thể để cho người ta ném ra đường lớn. Quá khó để làm lắm, ông trời ơi!]
[Cảm giác của tui sai à? Sao tui cứ thấy như chỗ nào cũng làm tang sự hết? Quá khủng khϊếp…]
[Đừng nói là chúng ta bị kéo vào thế giới truyện sống còn nha?]
[Đọc tiểu thuyết cũng thấy nhiều như thế.]
Tiếng bàn tán trên mạng ngày càng nhiều và càng xem người dân thành phố M càng sợ hãi. Chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện ra thực sự có ai đó làm tang lễ khắp nơi, chỗ nào cũng có người chết do tai nạn.
...
Giang Tinh Chước cũng phát hiện ra sự gia tăng đột ngột trong tỷ lệ tử vong do tai nạn ở một số thành phố xung quanh thành phố M.
Nó lan rộng từ thành phố M? Con quái vật khổng lồ chiếm thành phố M đưa tới chuyện này sao? Rốt cuộc nó là cái gì? Kể từ khi thành phố M sẽ lây lan cho những thành phố khác, như vậy chuyện lan rộng đến cả nước và thậm chí là cả thế giới chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ngay cả Chúa Tể như Tần Lãm Nguyệt còn e ngại, thậm chí ngay từ đầu còn trốn đi theo phản xạ, chưa kể ngay cả chạy đi mà chẳng dám lặn mất. Cô ả có một hệ thống Chúa Tể, có năng lượng tiêu cực của mấy thế giới, cơ hồ gần như được gọi là một Á Thần. Có thể làm cho Á Thần sợ hãi như vậy, thứ này có thể nghiền nát sự tồn tại của cô là chắc. Một sinh linh như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ lại là… là một vị Chân Thần thực sự?
Một vị thần mang lại cái chết, chẳng lẽ lại là Tử Thần trong truyền thuyết sao?
Giang Tinh Chước nghĩ tới đây thì phát hiện Tần Lãm Nguyệt có hành động.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Là Thần của Cái Chết, không phải Tử Thần*, là nam chính nhỏ bé đáng yêu của chúng ta gây ra.
Cậu Giang đi viết phần sau đây~
*Tử Thần ở đây ý tác giả là dạng Tử Thần đáng sợ như trong manga Bleach hay là Death Note (Shinigami) ấy. Còn Thần của Cái Chết là dạng đẹp trai sáng loáng như thần thoại Hy Lạp hay thần thoại Bắc Âu. (theo lời editor)
Chương 62: Dự báo
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Lương Kiệt không ở lại đồn cảnh sát quá lâu, bởi vì bằng chứng cáo buộc anh mãi mà chẳng đủ. Dù cho cuối cùng Lương Kiệt đã thông báo cho họ rằng tiền của mình dùng để mua Hộp Bí Ẩn và giao nộp điện thoại của mình.
Nhưng cửa hàng đã bị bỏ đi, tìm không ra. Từ thông tin đơn đặt hàng của anh xác nhận được giao dịch Hộp Bí Ẩn với giá trên trời, nhưng đến lúc họ liên hệ với công ty APP mua sắm, bên kia lại chẳng thể tìm thấy sự tồn tại cửa hàng này, càng không cần nói tới có một vụ giao dịch lớn như thế.
“Hộp Bí Ẩn đâu?”
“Ở nhà.”
Họ tìm thấy rất nhiều hộp màu đen trong nhà của Lương Kiệt.
“Bên trong là cái gì?”
“Sĩ quan, đây là hộp thẻ bí ẩn, bên trong ngoài việc có thẻ thì còn có cái gì nữa? Anh có muốn xem thẻ không? Tôi có nó trong túi này.”
Lương Kiệt lấy ra vài lá bài khỏi túi, toàn là những lá bài trống và con dao nhỏ bình thường.
Khi Lương Kiệt nói là thẻ bài, đám người Triệu Lượng cũng đã cảm thấy sự tình sắp hỏng rồi. Đến khi nhìn thấy Lương Kiệt thật sự lấy thẻ ra, họ càng cảm thấy là thế.
“Vì sao ông cụ Tưởng cho anh 2 ức?” Triệu Lượng nhìn cho có mấy tấm thẻ này, anh ta chỉ cảm thấy chúng được làm rất tinh xảo.
“Bởi vì ông ấy muốn thẻ của tôi chứ sao. Sĩ quan, anh chưa bao giờ chơi nó khi còn nhỏ sao? Để sưu tầm thẻ mà mua một hộp mì giòn, chỉ cần thẻ không cần mì. Vì yêu thích thẻ cầu thủ ngôi sao, ở trên mạng có mấy vụ đấu giá trên trời cũng không ít đâu. Ông cụ lớn tuổi như vậy mà tiền thì có nhiều, sống không mang đến chết chả mang theo được. Nhìn thấy thẻ mình thích, không phải ông ấy sẽ vung tiền như rác à?”
“Về phần tôi? Không phải chuyện của tôi càng dễ hiểu hơn à? Ánh sáng trong cuộc sống của tôi đã biến mất, tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Trả thù bằng cách phát tiết tiêu xài, được không?”
Những gì anh nói có vẻ hợp lý, nhưng trên thực tế lại có rất nhiều lỗ hổng.
Ngay sau đó, cái chết của cặp vợ chồng đã có một diễn biến mới. Người nông dân già ngất xỉu tỉnh dậy, thông báo cho họ rằng trên cây cột điện bên ngoài cái chòi rách có giấu một camera giám sát ẩn. Một vài năm trước vì có người mãi lén phá cây trà của ông ta khiến ông ta cố tình giấu nó ở đây để bắt thủ phạm.
Thông qua máy giám sát, họ phát hiện ra kẻ gϊếŧ cặp vợ chồng và ngay lập tức bắt đầu điều tra và lùng bắt; hung thủ sa lưới nhanh chóng. Họ phát hiện đám người này là tụi phạm tội liên hoàn, hai vụ gϊếŧ người gần đây ở phía đông thành phố toàn do bọn chúng gây ra.
Triệu Lượng lại phát hiện ra manh mối: “Mấy cậu một mực gây án ở phía đông thành phố, sao lần này lại chạy đến phía tây xa như vậy?”
Chủ mưu: “Không biết, tôi chán quá, muốn tìm chỗ cho vui.”
“Làm sao cậu biết ai đó sẽ đi qua con đường này?” Bọn chúng phục kích ở đó trong hai giờ, kiên nhẫn như vậy chỉ đơn giản là để thử vận may của chúng?
“Trực giác chứ sao.”
Hết thảy đến cuối chỉ làm cho bí ẩn ban đầu thêm vài phần bí ẩn.
Lương Kiệt đứng dậy rời khỏi đồn cảnh sát. Anh đi vào dưới ánh mặt trời, vừa đi vừa không kìm nổi nụ cười, trông có vẻ kỳ dị trong ánh sáng.
...
Tưởng Như Yên mang theo chồng và con trai con gái vội vã trở về từ thành phố N. Bà không dừng lại thở dốc mà lao thẳng tới bệnh viện. Kế đó bà phát hiện ông cụ Tưởng mà người ta nói sắp chết, người mà hôm nay sẽ vào phòng phẫu thuật và có thể không còn ra được làm bà trở về gặp lần cuối, không ở trong phòng bệnh.
Bà thấy hoảng loạn về tinh thần thoáng trong nháy mắt. Chẳng lẽ mình tới muộn và người ấy đã vào phòng phẫu thuật rồi? Nếu như ông không chịu được, thế là mình sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa sao?
Ông cụ Tưởng khi còn trẻ chỉ lo dốc sức làm việc, là một người cuồng công việc, hoàn toàn chẳng màng đến gia đình. Ngày mẹ bệnh qua đời, ông ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn không kịp trở về. Trong nhà có hai anh trai, một thì đoản mệnh một thì không có tương lai, không phải hoàn toàn không liên quan tới sự vắng mặt của ông trong thời thơ ấu của họ. Cho nên bà tốt nghiệp đại học xong là vùi đầu dốc sức làm việc ngay, không dựa vào ông dù là một xu, một năm nhiều lắm gặp ông cũng chỉ một lần. Đến khi bà kết hôn rồi thì càng ít quay về, đồng thời khinh thường kế thừa đế chế của ông.
Trước đây cảm thấy bà không muốn người bố này cũng không có gì, nhưng thực sự vào ngày này, một nỗi buồn và đau đớn mãnh liệt vẫn nổ tung trong trái tim bà.
Từ nay về sau, bà là một đứa trẻ mồ côi không có bố và không có mẹ.
Đang đắm chìm trong đau đớn, người chồng kéo cánh tay của bà: “Mình này, bác sĩ nói, bố mình đã được xuất viện rồi.”
Tưởng Như Yên hoảng hốt: “Vậy mà chấm dứt rồi, ngay cả thi thể cũng mang về rồi ư?”
“... Không, phải nói là xuất viện chứ không phẫu thuật.”
Tưởng Như Yên:??
Tưởng rằng mình bị lừa để quay về, Tưởng Như Yên hùng hổ chạy về biệt thự họ Tưởng.
“Thưa cô...”
Tưởng Như Yên xông vào phòng khách, nhìn thấy bố mình ngồi ngay phòng ăn ăn sáng trước, trên bàn bày đầy món ăn sáng Trung Quốc rực rỡ muôn màu, hơi nóng bốc lên, mùi thơm phiêu phiêu. Ông cụ ăn mặc thoải mái, ăn uống rất ngon miệng, nhìn thế nào cũng chỉ thấy tinh thần quắc thước.
Có thể ăn có thể uống có thể ăn mặc, làm gì người sắp chết có được cái dạng này!
“Được đấy!” Tưởng Như Yên khẳng định mình đã bị lừa bèn cả giận bảo: “Lão già thối, tôi nói cho ông biết ông lừa tôi trở về rồi, tôi chẳng thừa kế của cải của ông đâu!”
Ông cụ Tưởng đã nhận được tin tức bà chạy về từ sớm, trong lòng ông vui vẻ còn trên mặt thì lại có bộ dạng khó ở: “Con nghĩ hay đấy, ông đây còn có thể làm thêm 500 năm nữa, không cần con kế thừa.”
Tưởng Như Yên tức giận xoay người muốn rời đi thì bị chồng con ngăn lại.
Một gia đình bốn người ngồi trên bàn ăn sáng.
Nữ sinh đến gần anh trai thì thầm: “Tuyệt quá rồi, ông ngoại không sao, anh có thể vội chạy về tổ chức sinh nhật cho chị Viện.”
Cậu bé gật đầu.
Ông Tưởng: “Bố không có lừa con, chẳng qua có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”
“Có chuyện gì? Ông Thọ làm phúc, cho ông thêm tuổi thọ à?” Tưởng Như Yên cà khịa.
Tính cách Tưởng Như Yên giống ông cụ Tưởng nhất, trước kia hai người gặp mặt là thường xuyên cãi nhau. Song, rốt cuộc ông cụ Tưởng đã đi một lần trên đường tử thần, biết có một số lời nên nói cho tốt, cần gì tranh nhau một hơi ầm ĩ.
“Bị con nói đúng rồi.”
Tưởng Như Yên trợn trắng mắt, vùi đầu ăn cơm. Thấy tinh thần của ông như vậy thoạt trông ít nhất còn có thể sống đến 90 tuổi khiến trong lòng bà vui vẻ thật. Bà chuẩn bị đợi lát nữa sẽ rời đi, bà bận rộn công việc là thế, nào ở không mà làm bậy với ông ấy.
Ông Tưởng không có ý định giấu con gái mình bèn lấy ra cái Gương Hiển Thị Tuổi Thọ bên cạnh: “Con nhìn đi, đây là một trong những bảo bối của bố. Đây là một tấm gương tuổi thọ, chiếu vào mặt là sẽ hiển thị tuổi thọ của một người...
Đầu tiên mặt kính chiếu vào chính ông thì hiển thị trên đó 1 năm và 29 ngày, đó là kết quả của việc ông mua thẻ Hộp Bí Ẩn điên cuồng. Gương xoay chuyển, quay hướng về phía Tưởng Như Yên.
Tưởng Như Yên ngẩng đầu lên, nhìn thấy tấm gương này thì ngỡ ngàng rồi nhíu mày.
Ông Tưởng quay gương lại, con số trên đó vẫn chưa biến mất.
[2 ngày và 8 giờ]
“Ông muốn đùa giỡn với tôi như vậy à?” Tưởng Như Yên không quá vui vẻ, điều này cũng làm người ta ghét lắm.
Nhưng mà sắc mặt ông cụ Tưởng lại biến đổi kinh khủng, một lần nữa đưa nó quay vào Tưởng Như Yên, con số không sai.
Lúc này cháu gái bên cạnh tò mò sáp lại gần nhìn gương: “Nguyên lý gì đây? Sao có thể chiếu ra cảnh vật mà không chiếu ra mặt con?”
Con số của Tưởng Như Yên biến mất, đổi thành số của cháu gái.
[2 ngày và 11 giờ]
“Bố!” Tưởng Như Yên ném đũa xuống.
Ông cụ Tưởng lại không để ý tới bà, sắc mặt khó coi đưa gương về phía cháu ngoại.
[2 ngày]
Quay vào con rể.
[2 ngày và 19 giờ]
“Tại sao lại như vậy…” Ông cụ sững sờ, phớt lờ con gái đang tức giận mà hỏi nghiêm túc: “Tí nữa các con sẽ đi đâu?”
“Trở về thành phố N!” Tưởng Như Yên giận dữ trả lời.
“Không được về đó!” Ông cụ nói ngay, “Ba ngày này các con không được đi đâu hết, ở cùng một chỗ ngây người với bố!”
Một gia đình bốn người biến mất sạch, chắc chắn vì tai nạn máy bay… Không đúng, nếu đó là một vụ tai nạn máy bay, về cơ bản chẳng ai sống nổi. Thậm chí đường hàng không từ thành phố P đến thành phố N còn không có vùng biển để đệm. Đó có thể là khi họ đến thành phố N rồi đi cùng nhau gặp tai nạn xe hơi, hoặc động đất, hay là nhà sụp đổ... Quên đi, đừng nghĩ tới mấy cái này, dù sao tụi nó không thể quay trở lại!
Tưởng Như Yên sửng sốt, bà rất bất ngờ bởi vì ông cụ thoạt nhìn nghiêm túc khôn cùng, chẳng như đang đùa giỡn dẫu chỉ một chút.
“Bố?”
Ông cụ Tưởng hít sâu một hơi, đứng lên: “Hai vợ chồng các con đi theo bố một chút.”
Cha mẹ đi theo ông ngoại lên lầu, hai đứa trẻ nhìn nhau bên dưới.
...
Thủ đô, Tòa nhà Quốc hội.
Ôn Nhược Ngôn hấp tấp chạy tới, trong hội trường, ánh mắt bất an của ai nấy tụ tập hết trên người anh. Trong thời gian này, anh luôn luôn mang lại tin xấu, nay lại vội vàng để cho họ đến họp, chỉ sợ sẽ mang lại tin tức càng tồi tệ hơn.
Ôn Nhược Ngôn bước lên bục: “Một tuần trước, chúng tôi đã ra lệnh cho Chính quyền Địa phương ở một số thành phố như thành phố N, J, K xung quanh thành phố M đưa ra các số liệu thống kê và báo cáo về cái chết do tai nạn hàng ngày. Cho đến ngày hôm qua, tất cả các số liệu vô cùng bình thường, nhưng chỉ sáng nay, tai nạn tử vong ở các thành phố này đã vượt quá tổng số tai nạn xảy ra trong tháng này! Không có tai nạn xe hơi lớn, không có tai nạn máy bay, không có động đất và thiên tai khác. Ngay tại một số thị trấn gần thành phố M nhất, một buổi sáng đã có 500 người đã chết vì tai nạn!”
Ôn Nhược Ngôn hít sâu một hơi: “Thành phố M sáng nay có số người chết đã vượt quá 10,000.”
Điều đáng sợ nhất đã xảy ra.
Những gì xảy ra trong thành phố M thật sự làm người ta khó hiểu, các nhà khoa học làm sao cũng chẳng tìm ra lý do. Họ chỉ có thể suy đoán rằng một số loại năng lượng nào đó sẽ khuếch tán xung quanh thay vì chỉ dừng lại ở thành phố M, và tốc độ khuếch tán ngày càng nhanh hơn. Chỉ sợ càng phát triển, nó sẽ lan rộng ra cả nước, thậm chí trên toàn thế giới. Tốc độ thoát hiểm của con người không thể theo kịp tốc độ khuếch tán này.
“Đối với việc có nên công khai chuyện này hay không, tôi e là không cần bao lâu nữa là chẳng cần chúng ta quyết định.”
Người dân trong thành phố M đã bắt đầu tìm thấy manh mối.
Việc kinh doanh nhà tang lễ tốt đến mức phải xếp hàng lấy số. Gọi điện thoại tới muốn hỏa táng thi thể, cái gì? Số chờ tới tận một tháng sau? Mẹ kiếp, thành phố M nóng là thế, xác chết trong nhà sẽ có giòi đó được chưa? Gọi cho một chỗ khác, gì cơ? Vậy mà cũng phải xếp hàng bốc số, người ta xếp tới hai tháng sau rồi? Anh có bị bệnh không!
Việc kinh doanh nhà tang lễ đã tốt hơn một tháng, lúc đầu ông chủ còn vui vẻ chứ giờ đây đã kinh hồn bạt vía. Sao mà chết nhiều người như vậy? Một ngày 24 giờ, lò thiêu chưa từng được ngừng, vừa đốt xong một cái là có một cái xác khác đẩy vô. Toàn bộ là cái chết ngoài ý muốn, đủ loại tai nạn. Đời này ông ta chưa từng thấy qua cách chết đa dạng nhường này.
Bởi vì nhiều người không lấy số chờ trong danh sách được nên cứ chậm chạp không thể hỏa táng xác chết, mùi hôi thối dần dà tràn ngập thành phố P trong một thời gian.
[Mẹ ơi, gần đây thành phố M có chuyện gì thế, sao đi tới đâu cũng ngửi thấy mùi lạ? Tôi mắc ói quá.]
[Đúng... Mùi gì á, có phải cống thoát nước thành phố Bị nổ không?]
[... Những người làm việc tại nhà tang lễ nói chắc như đinh đóng cột rằng đó là mùi sau khi xác chết bắt đầu phân hủy.]
[Ui, đúng thật là mùi thối của xác chết đó. Trong khu phố của tôi có 6 thi thể, mấy bạn dám tin không? Tôi cũng không biết tính sao nữa, họ không đặt lịch được nhà tang lễ nào hết mà lại chẳng thể để cho người ta ném ra đường lớn. Quá khó để làm lắm, ông trời ơi!]
[Cảm giác của tui sai à? Sao tui cứ thấy như chỗ nào cũng làm tang sự hết? Quá khủng khϊếp…]
[Đừng nói là chúng ta bị kéo vào thế giới truyện sống còn nha?]
[Đọc tiểu thuyết cũng thấy nhiều như thế.]
Tiếng bàn tán trên mạng ngày càng nhiều và càng xem người dân thành phố M càng sợ hãi. Chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện ra thực sự có ai đó làm tang lễ khắp nơi, chỗ nào cũng có người chết do tai nạn.
...
Giang Tinh Chước cũng phát hiện ra sự gia tăng đột ngột trong tỷ lệ tử vong do tai nạn ở một số thành phố xung quanh thành phố M.
Nó lan rộng từ thành phố M? Con quái vật khổng lồ chiếm thành phố M đưa tới chuyện này sao? Rốt cuộc nó là cái gì? Kể từ khi thành phố M sẽ lây lan cho những thành phố khác, như vậy chuyện lan rộng đến cả nước và thậm chí là cả thế giới chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ngay cả Chúa Tể như Tần Lãm Nguyệt còn e ngại, thậm chí ngay từ đầu còn trốn đi theo phản xạ, chưa kể ngay cả chạy đi mà chẳng dám lặn mất. Cô ả có một hệ thống Chúa Tể, có năng lượng tiêu cực của mấy thế giới, cơ hồ gần như được gọi là một Á Thần. Có thể làm cho Á Thần sợ hãi như vậy, thứ này có thể nghiền nát sự tồn tại của cô là chắc. Một sinh linh như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ lại là… là một vị Chân Thần thực sự?
Một vị thần mang lại cái chết, chẳng lẽ lại là Tử Thần trong truyền thuyết sao?
Giang Tinh Chước nghĩ tới đây thì phát hiện Tần Lãm Nguyệt có hành động.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Là Thần của Cái Chết, không phải Tử Thần*, là nam chính nhỏ bé đáng yêu của chúng ta gây ra.
Cậu Giang đi viết phần sau đây~
*Tử Thần ở đây ý tác giả là dạng Tử Thần đáng sợ như trong manga Bleach hay là Death Note (Shinigami) ấy. Còn Thần của Cái Chết là dạng đẹp trai sáng loáng như thần thoại Hy Lạp hay thần thoại Bắc Âu. (theo lời editor)