Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 40: Trực tiếp toàn cầu

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Một phái đoàn kiểm duyệt quốc tế gồm 17 người có cả nam lẫn nữ bước xuống máy bay, 10 trong số đó là Người Ngoại Cảm và 7 người thường mang âu phục và giày da.

Đây là một sự kiện lớn hiển nhiên sẽ được chiếu trực tiếp, người dân quan tâm vô cùng.

[Quào mấy người tới toàn là người cộm cáng! Ai nấy toàn là thầy Ngoại Cảm siêu cấp dữ dội!]

[Không chỉ có vậy, sau mỗi người toàn là danh môn thế gia, thoạt trông ánh mắt của bọn họ thôi là thấy mạnh ghê á.]

[Chiến tích trâu bò nhất của người đàn ông đầu trọc da đen đó là thôi miên một nhóm chiến sĩ bình thường, khiến họ cứ nghĩ mình là chiến sĩ siêu cấp. Kế đó họ chiến đấu với một đám rồng Úc cỡ nhỏ và giải quyết thành công chúng trong vòng 10 phút với 10 người lính còn sống!]

[Đù, đúng là toàn mấy chuyện hiển hách nhưng mà giờ nghĩ lại thì cũng chẳng ghê gớm tới vậy. Có Thần ban cho thẻ bài, quân đội của chúng ta không cần phải sử dụng cơ thể máu thịt của mình để ngăn chặn kiếp nạn!]

[Một đám nghễu nghện, ngồi chờ bị vả mặt đi.]

Đoàn kiểm duyệt này được đưa vào Cung điện Quốc gia, có một Bộ trưởng chiêu đãi. Cũng bởi thời gian họ đến sớm như vậy nên cần chuẩn bị sữa sáng cho khách.

Trên bàn ăn sáng, bầu không khí không tính là nghiêm trang, Bộ trưởng nói thì thầm với người mình quen trong đoàn kiểm duyệt. Chưa kể để có cái nhìn sâu sắc về mấy Người Ngoại Cảm ngoại quốc, Hướng Cầm và những người khác đã đến cung điện từ bên ngoài bức tường bằng Cánh Cửa Thần Kỳ vào sáng sớm và có mặt lúc này.

Bộ dạng mặc áo choàng đỏ trông chẳng phù hợp với bên mặc đồ tây giày da này, rất bắt mắt, đồng thời cũng lập tức thu hút một đôi mắt thù hận.

Đôi mắt đó có màu xanh, đến từ một Người Ngoại Cảm tóc vàng, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào mấy người Hướng Cầm. Cô nhìn lại chẳng khϊếp đảm tí gì, đồng thời còn để lộ nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Người đàn ông đứng dậy ngay lập tức.

“O’lek!” Người dẫn đầu đoàn kiểm duyệt vội vàng la lên bảo hắn ngừng lại.

“Các người chính hung thủ đã gϊếŧ Lena!” O’lek trừng mắt nhìn nhóm người mặc áo choàng đỏ và nói với sự căm hận. Theo điều tra của bọn họ, Lena bị gϊếŧ bởi một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ.

“Anh là ai?” Hướng Cầm hỏi: “Lena là ai?”

“Tôi chính là chồng sắp cưới của thầy Ngoại Cảm bị mấy người sát hại!

“À, anh chính là chồng tương lai của người phụ nữ làm anh hùng bao đồng, chạy tới chỗ tổ chức khủng bố nằm trong một đất nước hỗn loạn để làm chó săn ấy hả.” Lệnh Tố ngồi bên cạnh Hướng Cầm, nói với khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì.

Câu nói này làm O’lek đau nhói, trên mặt hắn hiện chút đau đớn. Sau khi Lena cãi nhau với hắn thì bỏ đi, chắc chắn là bị người nước S bắt được lúc ấy. Vì bảo vệ bản thân, em ấy phải giúp chúng, bằng không với thái độ của đàn ông trong nước S cư xử với phụ nữ, chẳng biết em ấy sẽ kinh qua đối xử kiểu gì trong nước S.

Về chuyện vì bảo vệ bản thân mà Lena đẩy những người vô tội khác xuống địa ngục thì hắn mặc kệ. Cùng lắm cũng chỉ là một nhóm người bình thường mà thôi, sao mà so bì được với những Người Ngoại Cảm. Lena có thể cứu một thành phố, những người đó chết vì Lena thì đó là vinh dự của bọn chúng!

“Rốt cuộc là ai đã gϊếŧ Lena? Dám làm mà không dám chịu à?”

Hướng Cầm nhìn dáng vẻ hung dữ của hắn, cười: “Nói cho anh biết là ai rồi anh muốn như thế nào?”

“Vậy thì tôi sẽ tung ra lời thách đấu quyết tử, chỉ e là cô ả đó không đồng ý!”

Cái gọi là đấu quyết tử chính là khiêu chiến không màng sinh tử, lên võ đài rồi thì sống chết có số, những người khác không thể truy cứu trách nhiệm.

Có vẻ như người đàn ông này đến để trả thù cho vợ chưa cưới của mình.

Hướng Cầm phá lên cười ngay: “Không phải là ta khoe khoang, cái dạng giống như các anh thì một mình ta đã đánh được 10 tên; đừng nói gì nhóm đồng hành với ta, họ chẳng kém là bao.”

Từ đầu Hướng Cầm đã có bộ dáng loli, trong mắt người phương Tây thì cô càng thêm nhỏ bé. Còn là một đứa trẻ mà nói chuyện kiêu căng thế này đã làm sắc mặt đám Người Ngoại Cảm này trông khó coi, rõ ràng xem thường bọn họ đây mà. Trong khi chính họ ở nước của mình, ai nấy được quốc gia tôn vinh là khách quý bậc nhất, chưa bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy.

Bộ trưởng lặng lẽ uống trà mà chẳng nói lời nào, ai mà không biết thật ra nhóm người này đến đây một chuyến là một trò hề? Bề ngoài thì bảo kiểm tra xem họ có làm nghiên cứu bất hợp pháp hay không, còn trên thực tế là để tìm hiểu sự thật, xem xem những Người Ngoại Cảm hàng đầu đánh với họ thì có giành chiến thắng được chăng. Đây cũng được coi là một cuộc đọ sức về sức mạnh quân sự.

Sự hiện diện của Chúa Tể và thẻ là có thật, sớm hay muộn họ biết rằng thế giới đã thay đổi.

“Mấy người đã nói thế mà chúng tôi không xin chỉ bảo một chút thì chả phải là chúng tôi đã sợ rồi sao?” một Người Ngoại Cảm khác đứng dậy cho hay.

“Không phải các chị đã tuyên bố có Thần giáng xuống đất nước mình, rồi còn ban cho các chị thẻ bài thần bí? Vừa đúng lúc cho chúng tôi mở mang kiến thức một chút, thế nào?” Những Người Ngoại Cảm khác cũng lần lượt đứng lên, trong lúc nhất thời trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng.

Cái này mang ý vị như thù mới hận cũ tính chung một lần.

Hướng Cầm cười lạnh: “Được.”

Tốt, còn đang nghĩ làm sao khiến họ mất mặt thì đám người này đã đưa mặt lại gần để bị đánh, ngu sao mà không đánh đây.

Tô Nại không có mặt tại hiện trường, anh chỉ quan sát tất cả thông qua màn hình trong văn phòng và sau đó đưa mắt nhìn sang bên Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ.

Trong Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ, cuộc đấu tranh của phụ nữ trong tổ chức Lãnh địa Tham Lang nước S vẫn tiếp diễn.

...

Bầu trời đã sáng tỏ, đoàn xe thành công ra khỏi cổng bên ngoài, rời khỏi lãnh thổ chính của Tổ chức Lãnh địa Tham Lang nhưng không vì thế mà nguy cơ giảm đi.

Các phương tiện khác bắt đầu ngo ngoe xuất hiện trên đường cao tốc đến biên giới, đó là người của các tổ chức khác trong nước S. Nước S được chia thành bốn thế lực, mỗi một tổ chức tự xưng vua, mấy năm trước đây đã thiết lập một hiệp ước hòa bình và cùng có lợi để tránh nội chiến. Thật tế một hiệp ước như vậy vô cùng mỉa mai cho phụ nữ ở đất nước này, phụ nữ bị phân chia giữa bọn họ như là một món hàng, như thể là vật nuôi đã được dán nhãn, cái này là của hắn, cái này của mày còn cái này của tao.

Lisa vừa lái xe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, từ xa có thể nhìn thấy những lá cờ tung bay của các tổ chức khác, bên trong cũng có những người phụ nữ tuyệt vọng và cô dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở từ linh hồn họ. Nếu có thể, cô cũng muốn đưa tất cả họ đi theo cùng, song, điều này quá khó khăn. Thứ bọn cô có thể làm chỉ có tự cứu mình và cứu vớt người bên cạnh; thậm chí ngay cả việc có thể tự cứu mình thành công hay không vẫn còn là một ẩn số cho đến nay.

Bây giờ có lẽ hiệu quả của thuốc đã tan mà bọn cô còn còn hơn một chục km mới tới được nước ngoài.

“Mọi người, tăng tốc thêm.” Thông qua bộ đàm, người đàn ông trên chiếc xe đầu tiên mỉm cười và nói rồi bỗng nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe chắn đường phía trước bị anh ta không ngần ngại đâm văng, những người phụ nữ trong thùng xe tải thì hít một hơi nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Chiếc xe phía sau cũng chẳng còn cách nào dè chừng mấy cô ấy, đành lập tức đạp chân ga đua xe đuổi theo.

“Là Lãnh địa Tham Lang, làm cái gì! Chạy gấp đi đầu thai à!” Người bị đâm nổi sùng nói kháy nhưng cũng chẳng dám đối đầu trực diện vì nơi này vẫn thuộc địa bàn quản lý của Lãnh địa Tham Lang. Cái gọi là địa bàn quản lý chính là nếu trong khu vực này xuất hiện Lò Gϊếŧ Mổ thì người của Lãnh địa Tham Lang tới giải quyết, đây cũng là một trong các điều để bốn khu vực chung sống hòa bình.

Cùng lúc đó trong tổ chức Lãnh địa Tham Lang.

Trong thành phố lặng như tờ, hiệu quả của thuốc trong cơ thể đám đàn ông đang ngủ say đã tan đi, chúng từ từ mở mắt.

Chúng sửng sốt trong vài giây rồi nhảy dựng lên. Đến khi vội vã vào Thiên Đường, Vườn Cầu Nguyện và Vườn Ươm, thấy toàn bộ phụ nữ và trẻ em đã biến mất thì chúng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Mặt Quốc vương tái mét: “Gọi cho cứ điểm!”

Cấp dưới nhanh chóng trả lời: “Điện thoại bên cứ điểm không có người nghe, cứ điểm nào cũng vậy.”

Tốt, tốt, xem ra lần này đã được lên kế hoạch từ lâu và được chuẩn bị tốt. Nếu để mấy đứa con gái đó thành công thì sao hắn còn đặt chân trong nước S được nữa?

“Lập tức đuổi theo!”

Cổng bên trong thành phố mở ra, từng chiếc xe gầm rú lao đi và máy bay trực thăng cũng bay lên bầu trời.

“Không sao đâu, họ không thể bắt kịp chúng ta, Ông Chủ sắp xếp những người đón chúng ta ở bên ngoài nước, sắp xếp xong xuôi hết rồi. Chỉ cần đi ra ngoài là chúng ta sẽ giấy mình đi ngay, bọn chúng không tìm được chúng ta.” Giọng nói bình tĩnh của Aija trấn an mấy đồng bào đang bất an.

Trên đường đi, họ đã thấy được sự đáng tin cậy của Ông Chủ nên không khỏi tin tưởng, huống chi chuyện tới bây giờ đã vậy, không tin y thì làm được gì? Họ đã bước ra rồi, không còn đường quay về đi được nữa.

“Hãy yên tâm, kế hoạch của Ông Chủ chúng tôi chưa bao giờ thất bại.” Người lái xe dẫn đầu cho hay.

Chiếc xe đi một mạch thật nhanh, mặt trời chiếu sáng, bình minh của chiến thắng đang ở phía trước.

Đột nhiên.

Có gì đó đột nhiên thay đổi trong không khí.

Bầu trời phía trước nứt ra một khe hở, ánh sáng màu xanh lá cây rơi xuống giống như bị con người điều khiển, tạo thành một Lò Gϊếŧ Mổ.

Nụ cười trên khuôn mặt của người đàn ông luôn mỉm cười ở chiếc xe dẫn đầu đã cứng còng.

Biểu hiện của mọi người cũng sững lại.

Trong lúc nhất thời, thế giới dường như mất âm thanh, ánh nắng như mất đi nhiệt độ. Tô Nại trong xem cảnh chống chọi ở bên đó thông qua Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ mở to hai mắt.

Lò Gϊếŧ Mổ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt họ, một con quái vật siêu lớn chui ra khỏi vết nứt và rơi vào bên trong Lò Gϊếŧ Mổ. Mười phút đếm ngược ở bên cạnh đã bắt đầu.

Nơi này là phạm vi quản lý của tổ chức Lãnh địa Tham Lang. Để ngăn chặn lúc Lò Gϊếŧ Mổ hiện ra mà chúng không thể cung cấp đồ cống nạp trong vòng 10 phút làm quái vật chạy ra ngoài, chúng đã thiết lập mấy cứ điểm ở khắp nơi. Mỗi cứ điểm giam giữ ít nhất 50 phụ nữ lớn tuổi không thể làm việc và trẻ em hoặc khuyết tật hoặc ốm yếu.

Vì sợ đám người trong thành phố thức dậy và gọi ngay cho đám người trong cứ điểm và chạy tới ngăn cản, đám cứ điểm đó cũng bị một làn sóng thành viên khác trong tổ chức giải quyết đêm qua. Có nghĩa là đã quá lâu rồi nước S mới phải đối mặt với nỗi kinh hoàng gặp quái vật một lần nữa. Nhưng trớ trêu thay, nhóm đầu tiên phải đối mặt với nỗi kinh hoàng này lại là bọn họ.

Bởi vì họ không thể lao ra khỏi biên giới trong vòng 10 phút, nói cách khác, họ sẽ đâm trực tiếp vào đám quái vật đi ra từ Lò Gϊếŧ Mổ.

Lisa từ từ chớp mắt, chậm chạp cảm thấy trái tim đau nhức kinh khủng vì cảm xúc quá mức tuyệt vọng và đớn đau.

Phía trước có Lò Gϊếŧ Mổ đã dập tắt bình minh của chiến thắng, đằng sau thì có lính truy đuổi khiến các cô chẳng còn đường lui. Cô không hiểu, tại sao, mấy cô không xứng để vùng lên à? Mấy cô không xứng đáng giành được tự do sao? Tại sao số phận lại quá khắt khe với bọn cô? Chẳng lẽ bọn cô từng phạm phải sai lầm gì đó không thể thứ tha?

...

Mỗi ngày sẽ có mấy cái Lò Gϊếŧ Mổ xuất hiện khắp nơi trên toàn thế giới, không phải ở nơi này thì chính là chỗ đó. Chuyện trong nước S xuất hiện Lò Gϊếŧ Mổ thì người ở các nước khác không biết và cũng chả quan tâm.

Trên bãi tập vô cùng lớn, bọn Hướng Cầm và đám người và thầy Ngoại Cảm đang giằng co.

Nghe nói hôn phu của thầy Ngoại Cảm bị gϊếŧ nọ muốn tìm hung thủ tính sổ, Chu Thư Ninh chạy đến đây với niềm phấn khởi… bằng cách xin Lệnh Tố dùng Cánh Cửa Thần Kỳ mang cô đến. Dẫu gì đều là những tín đồ cuồng tín của Chúa Tể, mạch não của họ rất dễ dàng thay đổi. Thế nên trong thời gian này họ đã đã tạo ra một tình bạn chẳng tệ, đồng thời đang cố gắng thiết lập các tổ chức tín đồ có trật tự và truyền giáo ở đất nước này.

Ngoại trừ Chu Thư Ninh, Mộ Dung Ảnh và sư đệ của cô cũng ở đây cùng với Trương Hoài Lâm. Ấy nhưng họ đến thủ đô sớm vì muốn giúp bọn Hướng Cầm. Không, nói đúng hơn là để hoàn thành sự nghiệp lớn của tất cả họ.

“Anh chờ một chút là sẽ thấy được làm sao mấy thế gia võ cổ đột nhiên từ thịnh chuyển sang suy bởi vì mấy người này.” Trong số những người xem bên ngoài, Bộ trưởng nói chuyện với người bên cạnh.

Đám thầy Ngoại Cảm kiêu căng chẳng bao giờ nhìn xuống này chính là thế gia võ cổ lúc trước, lúc thần ban cho lực lượng thì nhân loại làm sao có năng lực chống lại đây? Thế gia võ cổ bây giờ nếu chẳng phải như nhà họ Mộ Dung và nhà họ Vạn khi đã hoàn toàn hạ thấp thân phận, đầu nhập vào Chính phủ và ngoan ngoãn làm việc theo mệnh lệnh thì cũng sẽ như nhà họ Đàm và họ Tần, không bị Chính phủ kết án xử lý theo pháp luật thì cũng triệt để tiêu vong, chẳng còn huyết mạch.

Có rất nhiều người vây xem bao gồm cả các phóng viên phương tiện truyền thông phương Đông và phương Tây, bên truyền thông phương Tây thì đang phát sóng trực tiếp.

“Có những bậc thầy hàng đầu của chúng ta, hãy xem bọn họ còn giả ma giả quỷ thế nào.”

“Chúng ta sẽ vạch trần những lời nói dối của họ, vạch trần lòng lang dạ thú của họ. Cố gắng kiểm soát tất cả nhân loại bằng tôn giáo tự biên soạn và thực hiện giấc mơ bá chủ của họ là điều không thể!”

“Đúng vậy.”

Mấy Chính phủ phương Tây theo dõi chặt chẽ lần phát sóng trực tiếp này, họ nghĩ rằng thẻ bài chỉ là một hiệu ứng đặc biệt còn Chúa Tể là cái thứ gì đó. Từ trên xuống dưới đất nước đang nói láo, truyền thông và người dân thì nói thế được vì dù sao cũng phải có tự do ngôn luận; nhưng tất nhiên ở giữa mấy Chính phủ nào nói thẳng toẹt ra vì để duy trì khuôn mặt đạo đức giả, thế là họ phải tìm một lý do đường hoàng. Ngay cả khi cho thầy Ngoại Cảm đến thì trên thực tế nó đã nói lên mục đích và giữa Chính phủ mấy nước cũng biết rõ.

O’lek không thể chờ đợi bèn đi ra khỏi hàng trước và trừng mắt nhìn kẻ thù của mình, Chu Thư Ninh.

Chu Thư Ninh toan đi ra thì bị em trai Chu Thư Kiệt cầu xin: “Chị! Để em đi lên đi, cho em một cơ hội biểu diễn đi mà!”

Chu Thư Ninh: “Em muốn đốt hắn thành tro à?”

“...” Chu Thư Kiệt ngẩng đầu lên góc 45° kẻo nước mắt rơi xuống. Anh hùng không có đất để dùng võ làm cho chàng thiếu niên ở tuổi này quá ư khó chịu.

Chu Thư Ninh và O’lek mặt đối mặt, người xem lập tức kích động vì một trận tỷ thí đặc sắc sắp tới.

O’lek nhìn chằm chằm vào mắt Chu Thư Ninh.

Chu Thư Ninh: “Vợ chưa cưới của anh đã từng có ý đồ muốn mê hoặc linh hồn của ta, nhưng sao ngờ được ta đã dâng linh hồn mình cho Chúa, không ai có thể làm rung chuyển nó ngoại trừ Chúa. Tốt nhất anh nên có thủ đoạn mới mẻ hơn.”

Thế là O’lek có thêm một cái chuông trên tay. Chuông lắc lư, Chu Thư Ninh nghe được từng đợt âm thanh thanh thúy hệt như truyền tới từ nơi rất xa.

“Cái chuông kia không có âm thanh?” Chu Thư Kiệt hỏi trong ngạc nhiên. Họ không thể nghe thấy bất cứ điều gì nhưng dáng bộ của chị cậu lại như nghe được cái gì đó.

“Bảo vật gia truyền gia tộc của O’lek, gọi là chuông hồn. Nghe đâu là hút được linh hồn ra khỏi cơ thể của một người. Bọn họ sử dụng chuông hồn để cho hồn phách của quái vật trong Lò Gϊếŧ Mổ tách biệt với thân xác rồi mất sức chiến đấu, sau đó thì để cho những người lính nhân cơ hội tấn công.” Hướng Huyền bên cạnh giải thích.

“Muốn hút linh hồn dâng hiến cho Chúa? Hầy, đúng là dáng vẻ của người si nói mộng.” Hướng Cầm ngẩng đầu lên, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo.

Chuông hồn của gia tộc O’lek rất lợi hại, ngay cả quái vật siêu lớn cũng có thể bị chuông hồn dao động trong tích tắc, tạo ra cơ hội cho quân đội. Bộ trưởng đang lo lắng mà nghe được lời Hướng Cầm rồi bắt gặp bộ dạng ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực làm từ đáy lòng ông cảm thấy chẳng tưởng nổi. Những tín đồ này có sự tự tin không thể hiểu, dường như họ cảm thấy như trong lòng mình có Chúa Tể là mình đánh đâu thắng đó, chẳng có gì đánh bại họ được họ; ngay cả cái chết cũng chẳng làm họ mảy may sợ hãi gì.

Thật điên rồ, đúng là một đám cuồng tín khiến mọi người cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được, đồng thời lại làm người ta thấy ghen tị mà chẳng hiểu vì sao. Có một đức tin vào một vị thần với tâm thanh tịnh, lúc nào cũng đi về phía Ngài mà không có thất tình lục dục lộn xộn thế này, ắt người đó phải rất hạnh phúc.

Chu Thư Ninh quả thật không bị ảnh hưởng gì cả bởi chuông hồn, cô cứ khoanh hai tay ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở nơi đó.

O’lek nhíu mày rồi cố sức rung chuông mạnh hơn, trong miệng thì lầm bầm thần chú bí ẩn. Không thể nào, mặc dù hắn chưa tận mắt thấy linh hồn của sinh vật, song, truyền thừa của gia tộc và kinh nghiệm trong nhiều năm nói cho hắn biết hễ là sinh vật sống là sẽ có linh hồn và sau khi chúng chết, linh hồn mới tiêu tán mấy phút sau. Còn linh hồn bị chuông hồn tác động chẳng phải là chuông hồn hút linh hồn ra khỏi cơ thể con người thật mà là nó sẽ làm linh hồn đi chệch hướng khỏi thân xác. Thế là đạt được mục đích, khiến cho người bị ảnh hưởng choáng váng, hôn mê.

“Sư, sư tỷ...” Chợt Mộ Dung Ảnh nghe được giọng nói yếu ớt của sư đệ bên cạnh.

“Sao thế?” Mộ Dung Ảnh ôm kiếm quay đầu nhìn sang thì thấy cơ thể xác sống của sư độ đổ xuống, còn linh hồn trong suốt thì bay ra ngoài, bay về phía O’lek.

Cái gì vậy?

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy một bóng trắng vọt tới trước mắt thế là lia mắt gấp gáp đuổi theo.

Linh hồn sư đệ được Giang Tinh Chước cho Bùa Tụ Linh nên được bảo tồn không tan và tồn tại trong thân thể. Tuy rằng Bùa Tụ Linh cũng giúp cơ thể không thối rữa, song, thân xác đã mất đi khả năng hút lấy linh hồn khi còn sống làm linh hồn rất dễ bay ra khỏi thân xác, đó là còn chưa nói tới linh hồn sư đệ còn giữ lại bộ dáng khi cậu bị gϊếŧ. Nói cách khác, linh hồn cậu là cái vẻ đầu có chỗ lũng, một mặt toàn máu.

O’lek quay đầu là thấy ngay hồn ma này bay về phía hắn với một khuôn mặt đẫm máu, đồng tử trắng bệch, toát lên hơi thở chốn âm ti. Hắn trợn trừng, toàn bộ cơ thể cứng còng trong khi cái hồn ma này cứ bay thẳng tới trước mặt hắn vì chuông hồn trên tay, cứ thế mặt đối mặt.

Sư đệ: “À cái này… Xin lỗi, máu trên mặt tôi sẽ không dính vào mặt anh chứ?”

“Ma... Ma...”

Lần đầu tiên nhìn thấy ma rồi còn tiếp xúc gần gũi với ma, con mắt O’lek trợn lên rồi ngất xỉu vì gặp kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn.

Kế đó những người ngoài cuộc cuối cùng cũng phản ứng lại, ban ngày ban mặt nhìn thấy ma đã làm họ ngay lập tức rú trướng lên từng tiếng chói tai.

Thông qua livestream nhìn thấy cảnh này, cư dân mạng ở trước màn hình máy tính hay điện thoại di động cũng bật thành tiếng la hét, má nó má nó má nó maaaaaaaa!

“Xin lỗi xin lỗi, vốn sư đệ nhà ta đã là người chết sau đó do thẻ đặc thù mà ta rút từ chỗ Chúa Tể nên em ấy mới sống lại. Em ấy không tính là ma, đừng sợ.” Mộ Dung Ảnh vội vàng ôm thi thể sư đệ đi qua, nhét linh hồn sư đệ vào trong cơ thể. Không còn người rung chuông và niệm chú, linh hồn ngoan ngoãn ở trong thân xác. Cơ thể mở mai mắt ra là được Mộ Dung Ảnh dắt ra ngoài.

Tâm tình sư đệ sa sút: “Sư tỷ, hồi nãy em trông thật xấu…”

“Không có, xấu chỗ nào?”

“Em thấy từ đôi mắt của người đàn ông đó là một khuôn mặt máu, đồng tử trắng ởn, khủng khϊếp lắm. Chị… chị có từng bị hù sợ không?” Cậu chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm chặt với sự mất mát, tay của cậu lạnh quá, còn tay sư tỷ lại thật ấm áp.

“Sư tỷ em là người nhát gan như vậy à? Đừng sợ, em là món quà của Chúa cho chị, là món quà tốt nhất, chị sẽ luôn luôn trân trọng.” Mộ Dung Ảnh nhẹ nhàng nói, siết chặt hơn bàn tay đang nắm cậu. Cô thấy trái tim đau xót, nhớ lại cảnh cậu ấy cõng cô ra khỏi sân thế nào, bị Vạn Dung gϊếŧ vì cô ra sao, không ai trên thế giới này đối xử vô cùng chân thành và thật tình với cô hơn cậu.

Cảm ơn Chúa, lòng nhân từ dịu dàng của Ngài đã tỏa sáng thế giới của con, làm cho nó đầy hy vọng, đầy tình yêu mỗi giờ mỗi phút.

Sư đệ có chút thẹn thùng, cứ thế đi từng bước cứng ngắc của xác sống và ngoan ngoãn bị cô dắt đi.

“... Xem ra không có cơ hội cho ta biểu hiện.” Chu Thư Ninh im lặng nhìn O’lek ngất xỉu. Thầy Ngoại Cảm nói cho dữ đâu rồi? Cứ thế bị hồn ma dọa ngất luôn?

Sân bãi hoàn toàn yên tĩnh, bão bình luận trên màn trực tiếp cũng biến mất, một thời gian sau nó mới dậy sóng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô số tham lam, người chết mà sống lại được! Ngay cả khi sự sống lại theo cách này thì có bao nhiêu người chấp nhận đây?! Thẻ bài! Thẻ bài! Thẻ bài!!!

Phía nước phương Tây bên kia, cả Chính phủ và người dân vẫn còn đang ngoan cố chống đối.

“Không thể nào, chắc chắn là mánh khóe gì đó, chắc chắn tạo ra hình chiếu từ chỗ nào!”

Những người thầy Ngoại Cảm bị hù đang lừng khừng cũng nghĩ như thế. Kéo O’lek ngất xỉu xuống, một người khác đứng ra.

Nhưng những đối thủ này quá yếu, sức mạnh của con người thì sao mà chống lại lực lượng của Thần? Hướng Cầm cảm thấy một chọi một làm bọn họ từ từ tiêu hao đúng là quá nhàm chán, lãng phí thời gian và có phần tổn hại phong cách.

Cho nên cô đứng dậy.

“Bạn nhỏ, nhóc đi xuống đi.” Đó là một người đàn ông trung niên mạnh mẽ, cao hai mét, Hướng Cầm đứng trước mặt anh ta thực sự giống như một đứa trẻ.

Hướng Cầm chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười vừa ngây thơ lại gian xảo: “Mượn cái bóng của các anh dùng một chút.”

Trong nháy mắt đấy, bóng của tất cả mọi người xung quanh đi qua mặt đất từ bốn phương tám hướng rồi bơi về phía cô. Ai nấy hoảng sợ cúi đầu lại thấy dưới chân mình chẳng còn bóng bèn nhất thời trợn tròn mắt. Nếu như nói băng tuyết có thể tạo giả, có thể nói là bí tịch bí ẩn trong võ cổ, còn hồn ma vừa rồi có lẽ là hình chiếu, vậy giờ thì sao? Làm thế nào mà giải thích được cái này? Giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh mặt trời chói chang, cái bóng… cái bóng đã biến mất rồi!

Đồng thời những cái bóng đó hội tụ dưới chân Hướng Cầm càng lúc càng lớn, càng ngày càng đậm, đoạn, chúng cứ cuồn cuộn, phồng lên từ mặt đất rồi lớn dần lên, biến thành hình người đen hù. Cái bóng người ấy nhìn xuống từ trên cao, xoay người tiếp cận với những người bên truyền thông nước ngoài.

Phóng viên đơ ra, đồng tử run rẩy, micro trên tay rơi xuống đất, chân mềm nhũn khuỵu xuống, cứ thế ngồi trên mặt đất.

Thế mà lại, lại là sự thật?

Những người đang xem livestream cũng sợ hãi lùi lại, khó mà tin nổi.

...

Lúc này toàn thế giới đang rung chuyển, bao gồm cả quốc gia S.

Chẳng phải nước S rúng động vì lần phát sóng trực tiếp này do họ đã cắt đứt liên lạc với các quốc gia khác trong một thời gian dài. Họ chấn động lúc bấy giờ vì Lò Gϊếŧ Mổ.

Thời gian đếm ngược của Lò Gϊếŧ Mổ đã gần kết thúc, cuối cùng các tổ chức khác đã phát hiện ra sự bất thường bên Lãnh địa Tham Lang. Cứ thế họ chẳng đưa đồ cống nạp lên, nếu quái vật đi ra ắt họ cũng gặp tai ương theo sau.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đám Tham Lang bên kia đang làm cái gì?”

“Chẳng lẽ người chết sạch rồi à?”

“Một con quái vật lớn như vậy mà đi ra thì tính sao đây?”

Họ nhao nhao leo lên chỗ cao, lấy kính viễn vọng ra và nhìn lên bầu trời với nỗi bất an cùng cực.

Đừng nói ba tổ chức khác, ngay cả chính Lãnh địa Tham Lang cũng sắp bị dọa chết, mấy chỗ cứ điểm bị che hết, về cơ bản chả có ai kịp thời đưa đồ cống nạp lên.

Đếm ngược trong 3 phút.

Đếm ngược trong 2 phút.

Đếm ngược 1 phút.

Đếm ngược kết thúc.

Lò Gϊếŧ Mổ biến mất, con quái vật chân dài uống cong người rồi rơi vững vàng xuống đất. Mặt đất lắc lư như một trận động đất, cây cối thô to bị lắc tới nỗi xiêu vẹo như mấy mầm cây non.

Nó giáng xuống từ bầu trời, bấy giờ mọi người trên mặt đất mới nhìn thấy rõ nó trông như thế nào. Và lần này, ai nấy lạnh cả người. Nó là một con quái vật dạng người.

Cái gọi là quái vật dạng người là cái thứ có chân tay dài và đứng lên một chút là y như con người. Loại quái vật này là thứ kinh khủng nhất, chúng chạy và nhảy vọt rất linh hoạt; tốc độ và trí thông minh thì vượt trội hơn hẳn những giống quái vật khác. Con người đã từng cố xây cầu nối giao lưu với nó, nó cho thấy ý định lắng nghe và sẵn sàng giao tiếp. Thế nhưng đến khi con người đến gần, đôi mắt của con quái vật lóe lên sự tàn ác tàn nhẫn và mở tràng cảnh gϊếŧ chóc trên diện rộng.

Nó gϊếŧ người không chỉ để ăn mà cũng vì niềm vui.

Quái vật dạng người không chỉ mạnh hơn các loại quái vật khác trong tất cả các khía cạnh mà còn ác hơn và thích gϊếŧ chóc.

Tại thời điểm này con quái vật đang ngồi xổm trước mắt, giống như một con ếch trên đầu chỉ có một mắt, nó nhìn lăm lăm vào đoàn xe phía trước.

Đội xe đã tăng vọt nửa phút trước, họ ôm trong lòng chút may mắn, song, may mắn đã không mỉm cười với họ.

Người lái xe cầm đầu nhìn con quái vật gần đó bèn chẳng thể nào cười nỗi nữa. Cảm thấy con quái vật đang nhìn chằm chằm vào mình, mồ hôi lạnh anh ta ứa ra: “Ông, Chủ, phải làm gì bây giờ? Cứu, cứu mạng... “

Tai nghe truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Ông Chủ: “Bây giờ chỉ có một cách là tất cả mọi người xuống xe và chia nhau ra chạy. Nếu may mắn, những người phụ nữ đó sẽ giữ con quái vật lại còn mấy cậu thì được tự do.”

“Thế xui thì…”

“Xui thì trong nhóm mấy cậu sẽ có thằng xui xẻo được xem như con mồi để thu hút sự chú ý của nó. Nhưng mà còn tốt hơn là để mọi người chết chùm.”

Anh ta chẳng còn cách nào để suy nghĩ, chỉ có thể làm theo những gì Ông Chủ nói. Anh ta nhấc bộ đàm lên, đoạn, nói với anh em phía sau về chỉ dẫn của Ông Chủ. Chẳng bao lâu, họ đẩy cửa, xuống xe và chạy như điên.

Trong nháy mắt, con quái vật di chuyển, tốc độ nó nhanh khủng khϊếp. Chỉ chớp mắt thôi mà mấy người đó nằm hết trong tay nó. Chỉ thấy đôi mắt to đáng sợ nhìn chằm chằm vào người bị nắm trên tay rồi hơi nheo lại, giống như rất vui vẻ.

Những người bị bắt thì sợ hãi đến cùng cực, ai trong số họ mà chẳng phải là những kẻ bị truy nã gây ra tội ác chồng chất, nhưng tại thời điểm này họ sợ tới mức ứa cả nước mắt.

“Ông Chủ! Cứu tôi! Cứu tôi!” Thấy trước mắt mở ra một cái miệng to, bên trong là răng nanh rậm rạp như dao thép, bọn họ hoảng sợ kêu to.

Trong tai nghe, giọng nói của Ông Chủ vẫn còn nhẹ nhàng: “Than ôi, có vẻ như đã đến lúc chia tay, tạm biệt tất cả mọi người.”

Trong khoảnh khắc đó có một tia sáng lóe lên trong đầu họ, một sự bất thường mà họ thậm chí không nhận thấy xuất hiện trong tâm trí của mình. Sau khi ra khỏi cổng bên ngoài thành phố, Ông Chủ để cho họ di chuyển với tốc độ nhất định thay vì tăng vọt với tốc độ cao nhất, nếu khi ấy họ chạy với tốc độ trối chết ắt họ sẽ không đâm vào Lò Gϊếŧ Mổ này.

Ngoài ra còn có nhiều lần kế hoạch do Ông Chủ sắp xếp hồi trước cứ rơi vào cùng ngày Lò Gϊếŧ Mổ hiện ra, khi Chính phủ không có thời gian để bận tâm đến tội phạm, như thể người này biết trước rằng Lò Gϊếŧ Mổ sẽ xuất hiện tại thời điểm đó…

“Mày… cố ý…”

Nhưng mà chẳng còn kịp nói cái gì, họ đã bị ném vào miệng.

Con quái vật nhai nuốt, dễ dàng nghiền nát xương, khóe miệng chảy ra máu đỏ tươi của con người làm nó vui vẻ lè lưỡi liếʍ sạch máu.

Lisa vẫn ngồi ở ghế lái, ngơ ngác ngửa đầu, cô nhìn cảnh tượng trước mắt mà toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống địa ngục.

Cô vô thức muốn ôm tim lại đột nhiên chạm vào một cái gì đó cưng cứng khiến trong đầu cô rõ ràng hơn một ít. Cô dùng ngón tay run lẩy bẩy lấy thẻ trong túi áo sơ mi ra, trên cái thẻ vàng là một thanh kiếm bị dây leo quấn quanh, trông xinh đẹp và đường bệ.

Thẻ này… tại sao đột nhiên xuất hiện trong phòng cô? Nếu những gì cô nghe được là đúng, làm… làm sao để dùng thẻ?

Cô đang nghĩ thì đột nhiên cái thẻ biến thành ánh sáng, từ từ hình thành một thanh kiếm trước mắt cô.

Đó là thanh kiếm thượng cổ mà Chính phủ và các thế lực khác nhau đang đau khổ tìm kiếm.

Thanh kiếm này tỏa ra một hơi thở chấn động hồn phách mạnh mẽ, chỉ cần nhìn thôi là biết ngay nó chẳng phải là thứ tầm thường. Lisa sững sờ tại chỗ, một vài giây sau cô mới chậm chạp đưa tay nắm lấy chuôi kiếm.

Vào lúc ấy, có một thứ giống như ý chí của đồ vật chạy vào não cô nương theo bàn tay. Cô thấy thanh kiếm này xẻ núi đào biển, khiến nhật nguyệt điên đảo, tất cả các chướng ngại vật chặn đường bị bổ ra và bị gϊếŧ chết chả e nể gì dưới thanh kiếm này.

Cô ngạc nhiên, lần này trong đầu cô phát ra một âm thanh chắc chắn, đây là yêu cầu của Thần, Thần đã chọn cô.

Cửa xe mở ra.

Lisa bước khỏi xe.

“Lisa...” Trên xe phía trước, người cùng nhóm, cái người bị đóng băng toàn thân và hoàn toàn chả cục cựa được, thấy cô xuống xe bèn phát ra âm thanh khó khăn.

Lisa cầm kiếm, thở gấp gáp nhìn con quái vật, và nó cũng đang nhìn cô.

Tô Nại lập tức ngồi thẳng người, phóng to hình ảnh rồi dừng lại ngay trên thanh kiếm đó.

Thần kiếm thượng cổ! Bọn anh đang tìm thẻ SSR đó, kết quả thì nó đi tới nước S và rơi vào tay người phụ nữ này ư? Tại sao?

Đột nhiên, một ánh sáng lóe lên trong tâm trí của anh và anh bắt nó một cách chính xác.

Về tất cả chi tiết về Chúa Tể cho tới nay, ai nấy bao gồm cả anh bối rối một câu hỏi - Chúa Tể là Thần thì vì sao lại cần tiền của con người như là một cái giá để rút thẻ. Rõ ràng cái thứ như tiền chỉ có con người mới cần, cô có sức mạnh của thần như thế thì có muốn bao nhiêu tiền cũng biến ra được, vì sao cần phải lấy từ tay con người?

Họ hoang mang nhưng không ai dám tùy tiện lắm miệng đi hỏi. Dẫu gì thì chỉ có tiền là họ mới có khả năng trả, nếu Chúa Tể muốn cái khác, e là khó mà thanh toán nổi.

Và tại thời điểm này, Tô Nại đột nhiên có câu trả lời mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng trực giác của anh nói với anh rằng câu trả lời chính là đó!

Đây gần như là câu trả lời suy đoán làm cho nhịp tim anh không khỏi tăng tốc. Anh đứng dậy, đưa tay ra trước mắt Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ và nó hóa thành khói lọt vào trong tay anh, biến thành một lá bài. Anh mang theo thẻ này bước nhanh rời khỏi văn phòng.

Thế giới quan của truyền thông phương Tây đã sụp đổ, đang ngơ ngác muốn rời đi cùng với các thầy Ngoại Cảm cũng ngơ người như thế, nhưng họ bất ngờ được mời trở lại một cách vội vàng, thậm chí còn được yêu cầu mở lại chương trình phát sóng trực tiếp.

Chính phủ và người dân phương Tây đang thừ người thì nhìn thấy tin tức trực tiếp sáng lên một lần nữa.

Điều tương tự cũng xảy ra trong phòng phát sóng trực tiếp ở nước này.

Lần này trong buổi livestream xuất hiện một cảnh ở một quốc gia khác, một giọng nam thuyết minh vang lên rẽ rọt: “Lúc này đây các quý vị đang nhìn thấy cảnh trong nước S được phát sóng thông qua thẻ bài. Khoảng 2 giờ sáng hôm qua, một cuộc đấu tranh nổ ra trong tổ chức Lãnh địa Tham Lang nước S, phụ nữ cố gắng chạy trốn khỏi nước S. Nhưng lúc 10 giờ sáng, Lò Gϊếŧ Mổ giáng xuống phía trước họ, lúc này quý vị đang thấy thϊếp của Quốc vương Lãnh địa Tham Lang, em gái Lisa của nữ hoàng. Thứ cô ấy nắm trên tay là thượng cổ thần kiếm cấp bậc SSR đi ra từ hồ chứa thẻ của Chúa Tể...”

Với bình luận này, khán giả biết rõ tình huống đang xảy ra trong cảnh đó lúc bấy giờ.

...

Lisa cầm kiếm, nhìn con quái vật, con quái vật cũng nhìn cô.

Sau đó, như thể nó nở nụ cười ác độc, nó vươn bàn tay khủng khϊếp của mình về phía cô.

Lisa vung mạnh một kiếm, kiếm khí giống như lưỡi dao vô hình nhưng sắc bén mà đập vào tay nó.

Trong phút chốc ấy máu nhớt màu xanh lá cây bắn tung tóe, văng một chút trên khuôn mặt của Lisa. Nó lạnh lẽo làm cho cô run rẩy.

Lisa không biết dùng kiếm, tư thế cầm kiếm của cô cứng nhắc và sai, lúc vung kiếm cũng rất yếu nên chẳng chém đứt con quái vật này bằng một kiếm, thay vào đó chỉ cắt được mấy ngón tay của nó.

“Gừuuuu!” Nó gầm lên đau đớn đồng thời tức giận tới mức bùng nổ. Bàn tay còn lại giáng xuống từ trên trời, lật một chiếc xe tải và toan bắt Lisa.

Lisa sợ hãi la hét, cô nhắm mắt lại và cứ thế vung vẫy thanh kiếm.

Kiếm khí múa mãnh liệt, nện loạn xạ vào thân quái vật. Mỗi vết thương trên mặt, miệng và mắt không gây nguy hiểm tới mạng nó nhưng cũng đủ sâu đủ đau, ngay cả mắt nó cũng bị thương. Con quái vật sợ hãi bèn buông tay, Lisa rơi xuống từ giữa không trung. Ấy thế mà cô vận sức bùng nổ, nắm chặt thanh kiếm như rơm cứu mạng trên tay và đâm vào bắp chân của con quái vật khi cô sắp rơi xuống đất. Một mạch sa xuống và vạch một đường trên bắp chân đầy cơ bắp của nó cũng khiến cô giảm được rất nhiều lực. Song, lần này con quái vật chạy đi làm Lisa bị ném ra ngoài. Cô bay ra vài mét, kế đó lăn vài vòng trước khi dừng lại và ngất xỉu.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chấn động trên mặt đất đã dần dần ít đi rồi biến mất.

Lisa từ từ lấy lại tỉnh táo, cô ngã đến mức vết thương chồng chất. Ấy vậy nếu không có những vết thương và nỗi đau này, cô không thể tin được những gì vừa xảy ra. Cô cầm kiếm mà mừng như điên.

Cuối cùng Thần đã đến, thế giới làm con người tuyệt vọng này đã có Thần xuất hiện! Ngài đã cho cô lá bài này, cho cô sức mạnh này!

Cô cầm kiếm, lê chân bị gãy vừa khóc vừa cười trên đường cao tốc. Cô vội vã muốn nói với chị nói với mọi người tin tốt lành.

Đoạn, khi cô trở lại đường cao tốc và nhìn thấy cảnh đằng kia, nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt cô.

Tất cả mọi người đã bị kéo ra khỏi xe, bao quanh họ là đám đàn ông mạnh mẽ và xấu xí, hy vọng ngắn ngủi trong mắt họ đã biến mất và chỉ còn lại sự tuyệt vọng và tê liệt sâu sắc hơn.

Quốc vương kéo tóc chị gái cô và nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay cô với đôi mắt tham lam.

“Lisa, đưa tao thanh kiếm trên tay mày.”

Chị gái mở miệng: “Lisa! Gϊếŧ hắn đi! Gϊếŧ chị đi! Nhanh lên!”

“Chị ơi.” Lisa giật mình, cô chưa bao giờ thấy bộ dáng dữ dội thế này của chị.

“Chát!” Quốc vương tát chị cô một cái, “Câm miệng lại cho tao! Con đĩ này!”

Một tát kia chỉ làm miệng chị ấy chảy máu, nhưng chị ấy quay đầu lại ngay và hét lên với cô với vẻ càng điên cuồng hơn: “Ra tay đi! Gϊếŧ hắn, chị không cần sống nữa! Mau ra tay đi!”

Hành vi của người vợ đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ người chồng, hắn tức giận và bối rối bèn bóp cổ chị ấy: “Đến cùng thì mày bất mãn với tao chỗ nào mà muốn tao và con chết chung? Tao đã nói với mày rằng tao sẽ không đưa nó vào Lò Gϊếŧ Mổ nữa, nó sẽ là vị vua tiếp theo, mày còn bất mãn ở đâu nữa?”

Người vợ chỉ nhìn chằm chằm vào hắn bằng một cái nhìn oán giận hơn. Hầu hết phụ nữ ở đây có thể hiểu được tâm trạng của chị ấy, mấy tên này cho rằng chị ấy đang căm tức và có mối thù vì từng đứa con bị hắn đưa vào Lò Gϊếŧ Mổ sao? Không, chị ấy căm hận người đàn ông này, ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng là đối tượng chị ấy căm ghét.

Đàn ông nghĩ rằng phụ nữ mang thai và sinh con thì cứ đơn giản như gà mái đẻ trứng, nhưng không biết rằng tổn thương của việc sinh con đối với cơ thể phụ nữ là không thể đảo ngược. Này thì đi đứng đau đớn sưng đau như bị rút gân trong khi mang thai, bị đứa bé trong bụng giày vò đến mức nhiều đêm không thể ngủ,v.v.. Đến khi sinh rồi mà để lại di chứng như vết rạn da và đau lưng thì coi là nhẹ, nặng hơn có nhiều dạng như từ nay nướ© ŧıểυ sẽ rỉ ra không thể kiểm soát hay những thứ khó nói khác. Xưa nay đàn ông không bao giờ chú ý tới cái giá cho việc sinh sản của phụ nữ.

Nếu như thai nghén bởi người mình thương yêu hoặc thụ thai đứa bé một cách tự nguyện, như vậy hạnh phúc có thể bù đắp những cái giá lớn này. Nhưng cho dù ở ngay trong thời bình, cũng có một số phụ nữ không muốn nhìn thấy con mình sau khi sinh vì quá đau đớn khi sinh nở chớ nói chi là mấy cô bị ép sinh con, sinh con chẳng ngừng. Đau đớn về thể chất và tinh thần là sự tùng xẻo kép, khiến họ không thể nảy sinh tình yêu thương với con.

Và đám đàn ông này hoàn toàn không hiểu, đồng thời chúng cũng bất mãn hết sức bèn trừng mắt nhìn vợ mình trong đám người: “Muốn trốn? Chẳng qua là muốn tụi bây sinh mấy đứa bé mà thôi, chả cần làm cái gì, ngày nào cũng chờ lấy cơm ăn là được rồi thì bất mãn cái gì?”

“Làm đi, mau đi em!” Chị gái bị bóp cổ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào em gái, kiên quyết nói bằng khẩu hình miệng.

Lisa bị khϊếp sợ bởi đôi mắt của chị nên không thể không giơ thanh kiếm lên.

Đám đàn ông lập tức lùi lại, trước đó lúc họ ở phía xa xa đã thấy sự lợi hại của thanh kiếm.

“Mày dám à! Đây là người thân duy nhất của mày đấy.” Quốc vương ngay lập tức kéo vợ mình đến trước mặt như một lá chắn.

Đôi mắt của Lisa đầy nước mắt, đúng lúc này có tay súng bắn tỉa ẩn trong bóng tối bắn ra một viên đạn.

Chị gái: “Không!”

Lisa bị bắn vào vai, tay trái buông lỏng.

Lại thêm một viên đạn khác bắn trúng vai bên kia.

Hoàn toàn chẳng thể cầm được thanh kiếm, nó cứ thế rơi xuống đất và Lisa cũng ngã xuống.

Chị gái cô nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

Quốc vương mỉm cười và ghé vào tai chị ấy, nói một cách tàn bạo: “Mày yên tâm, tao sẽ để cho chị em mày, toàn bộ tụi bây sống cho thật tốt cho đến khi ngay cả tủy xương cũng bị tụi hao hút khô, ha ha ha ha.”

Đôi mắt của chị ấy chảy nước mắt máu, cứ thế nhìn lăm lăm vào người đàn ông đáng ghét này. Nếu có ma quỷ trên thế giới này, chị sẵn sàng trả bất cứ giá nào dù là linh hồn cũng được mà ngay cả sinh con cho ma quỷ thì ấy vẫn nguyện ý chỉ cần chị ấy có thể gϊếŧ hết toàn bộ đám đàn ông này! Từ đầu chị chấp nhận số phận của mình, nhưng niềm hy vọng bị phá vỡ gần trong gang tấc đã khơi dậy trong chị lòng chính trực.

Cuộc đấu tranh này tựa như một trò hề, ngay cả những kẻ nổi dậy cũng bị mắc kẹt bên trong.

Phụ nữ bị đẩy lại lên xe, có người chạy được mấy nước cũng bị bắt về. Lisa ứa nước mắt, cô bị Quốc vương kéo tóc đi một mạch. Quốc vương nhìn thanh kiếm với đôi mắt sợ hãi thán phục mà Lisa cũng nhìn vào nó.

Tại sao? Tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy? Rõ ràng Thần cho cô vũ khí như vậy ấy thế họ vẫn sa vào kết cục thê thảm thế này? Không, không...

Lisa sử dụng bàn tay yếu đuối để gắng gượng nắm lấy cỏ trên mặt đất, nhưng đó chỉ là vô ích.

Chúa, Chúa! Giúp chúng con một tay với, cầu xin Ngài, con bằng lòng trả bất cứ điều gì, cầu xin Ngài.

Tay kéo lê từ đồng cỏ vào đường nhựa, chẳng còn gốc cỏ nào để cho cô níu kéo, cô bị nâng lên. Cửa thùng xe tải mở ra giống như một con thú khổng lồ khủng khϊếp đang há miệng lớn để nuốt chửng cô.

Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ bao phủ.

Động tác của mọi người cứng đờ, lông tơ dựng đứng.

Một bóng đen trong một chiếc áo choàng có mũ đen lặng lẽ xuất hiện bên đường không biết tự khi nào.

“Ta nghe thấy tiếng gọi của du͙© vọиɠ, cũng vì nó mà tới đây.” Âm thanh uy nghiêm và dịu dàng xen lẫn huyền bí vang lên, rõ ràng là chẳng lớn nhưng truyền hết vào tai của tất cả mọi người.

“Có thẻ nòng cốt người nào đó xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, muốn rút thẻ không?” Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn tất cả mọi người ở đây.

Chương 40: Trực tiếp toàn cầu

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Một phái đoàn kiểm duyệt quốc tế gồm 17 người có cả nam lẫn nữ bước xuống máy bay, 10 trong số đó là Người Ngoại Cảm và 7 người thường mang âu phục và giày da.

Đây là một sự kiện lớn hiển nhiên sẽ được chiếu trực tiếp, người dân quan tâm vô cùng.

[Quào mấy người tới toàn là người cộm cáng! Ai nấy toàn là thầy Ngoại Cảm siêu cấp dữ dội!]

[Không chỉ có vậy, sau mỗi người toàn là danh môn thế gia, thoạt trông ánh mắt của bọn họ thôi là thấy mạnh ghê á.]

[Chiến tích trâu bò nhất của người đàn ông đầu trọc da đen đó là thôi miên một nhóm chiến sĩ bình thường, khiến họ cứ nghĩ mình là chiến sĩ siêu cấp. Kế đó họ chiến đấu với một đám rồng Úc cỡ nhỏ và giải quyết thành công chúng trong vòng 10 phút với 10 người lính còn sống!]

[Đù, đúng là toàn mấy chuyện hiển hách nhưng mà giờ nghĩ lại thì cũng chẳng ghê gớm tới vậy. Có Thần ban cho thẻ bài, quân đội của chúng ta không cần phải sử dụng cơ thể máu thịt của mình để ngăn chặn kiếp nạn!]

[Một đám nghễu nghện, ngồi chờ bị vả mặt đi.]

Đoàn kiểm duyệt này được đưa vào Cung điện Quốc gia, có một Bộ trưởng chiêu đãi. Cũng bởi thời gian họ đến sớm như vậy nên cần chuẩn bị sữa sáng cho khách.

Trên bàn ăn sáng, bầu không khí không tính là nghiêm trang, Bộ trưởng nói thì thầm với người mình quen trong đoàn kiểm duyệt. Chưa kể để có cái nhìn sâu sắc về mấy Người Ngoại Cảm ngoại quốc, Hướng Cầm và những người khác đã đến cung điện từ bên ngoài bức tường bằng Cánh Cửa Thần Kỳ vào sáng sớm và có mặt lúc này.

Bộ dạng mặc áo choàng đỏ trông chẳng phù hợp với bên mặc đồ tây giày da này, rất bắt mắt, đồng thời cũng lập tức thu hút một đôi mắt thù hận.

Đôi mắt đó có màu xanh, đến từ một Người Ngoại Cảm tóc vàng, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào mấy người Hướng Cầm. Cô nhìn lại chẳng khϊếp đảm tí gì, đồng thời còn để lộ nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Người đàn ông đứng dậy ngay lập tức.

“O’lek!” Người dẫn đầu đoàn kiểm duyệt vội vàng la lên bảo hắn ngừng lại.

“Các người chính hung thủ đã gϊếŧ Lena!” O’lek trừng mắt nhìn nhóm người mặc áo choàng đỏ và nói với sự căm hận. Theo điều tra của bọn họ, Lena bị gϊếŧ bởi một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ.

“Anh là ai?” Hướng Cầm hỏi: “Lena là ai?”

“Tôi chính là chồng sắp cưới của thầy Ngoại Cảm bị mấy người sát hại!

“À, anh chính là chồng tương lai của người phụ nữ làm anh hùng bao đồng, chạy tới chỗ tổ chức khủng bố nằm trong một đất nước hỗn loạn để làm chó săn ấy hả.” Lệnh Tố ngồi bên cạnh Hướng Cầm, nói với khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì.

Câu nói này làm O’lek đau nhói, trên mặt hắn hiện chút đau đớn. Sau khi Lena cãi nhau với hắn thì bỏ đi, chắc chắn là bị người nước S bắt được lúc ấy. Vì bảo vệ bản thân, em ấy phải giúp chúng, bằng không với thái độ của đàn ông trong nước S cư xử với phụ nữ, chẳng biết em ấy sẽ kinh qua đối xử kiểu gì trong nước S.

Về chuyện vì bảo vệ bản thân mà Lena đẩy những người vô tội khác xuống địa ngục thì hắn mặc kệ. Cùng lắm cũng chỉ là một nhóm người bình thường mà thôi, sao mà so bì được với những Người Ngoại Cảm. Lena có thể cứu một thành phố, những người đó chết vì Lena thì đó là vinh dự của bọn chúng!

“Rốt cuộc là ai đã gϊếŧ Lena? Dám làm mà không dám chịu à?”

Hướng Cầm nhìn dáng vẻ hung dữ của hắn, cười: “Nói cho anh biết là ai rồi anh muốn như thế nào?”

“Vậy thì tôi sẽ tung ra lời thách đấu quyết tử, chỉ e là cô ả đó không đồng ý!”

Cái gọi là đấu quyết tử chính là khiêu chiến không màng sinh tử, lên võ đài rồi thì sống chết có số, những người khác không thể truy cứu trách nhiệm.

Có vẻ như người đàn ông này đến để trả thù cho vợ chưa cưới của mình.

Hướng Cầm phá lên cười ngay: “Không phải là ta khoe khoang, cái dạng giống như các anh thì một mình ta đã đánh được 10 tên; đừng nói gì nhóm đồng hành với ta, họ chẳng kém là bao.”

Từ đầu Hướng Cầm đã có bộ dáng loli, trong mắt người phương Tây thì cô càng thêm nhỏ bé. Còn là một đứa trẻ mà nói chuyện kiêu căng thế này đã làm sắc mặt đám Người Ngoại Cảm này trông khó coi, rõ ràng xem thường bọn họ đây mà. Trong khi chính họ ở nước của mình, ai nấy được quốc gia tôn vinh là khách quý bậc nhất, chưa bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy.

Bộ trưởng lặng lẽ uống trà mà chẳng nói lời nào, ai mà không biết thật ra nhóm người này đến đây một chuyến là một trò hề? Bề ngoài thì bảo kiểm tra xem họ có làm nghiên cứu bất hợp pháp hay không, còn trên thực tế là để tìm hiểu sự thật, xem xem những Người Ngoại Cảm hàng đầu đánh với họ thì có giành chiến thắng được chăng. Đây cũng được coi là một cuộc đọ sức về sức mạnh quân sự.

Sự hiện diện của Chúa Tể và thẻ là có thật, sớm hay muộn họ biết rằng thế giới đã thay đổi.

“Mấy người đã nói thế mà chúng tôi không xin chỉ bảo một chút thì chả phải là chúng tôi đã sợ rồi sao?” một Người Ngoại Cảm khác đứng dậy cho hay.

“Không phải các chị đã tuyên bố có Thần giáng xuống đất nước mình, rồi còn ban cho các chị thẻ bài thần bí? Vừa đúng lúc cho chúng tôi mở mang kiến thức một chút, thế nào?” Những Người Ngoại Cảm khác cũng lần lượt đứng lên, trong lúc nhất thời trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng.

Cái này mang ý vị như thù mới hận cũ tính chung một lần.

Hướng Cầm cười lạnh: “Được.”

Tốt, còn đang nghĩ làm sao khiến họ mất mặt thì đám người này đã đưa mặt lại gần để bị đánh, ngu sao mà không đánh đây.

Tô Nại không có mặt tại hiện trường, anh chỉ quan sát tất cả thông qua màn hình trong văn phòng và sau đó đưa mắt nhìn sang bên Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ.

Trong Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ, cuộc đấu tranh của phụ nữ trong tổ chức Lãnh địa Tham Lang nước S vẫn tiếp diễn.

...

Bầu trời đã sáng tỏ, đoàn xe thành công ra khỏi cổng bên ngoài, rời khỏi lãnh thổ chính của Tổ chức Lãnh địa Tham Lang nhưng không vì thế mà nguy cơ giảm đi.

Các phương tiện khác bắt đầu ngo ngoe xuất hiện trên đường cao tốc đến biên giới, đó là người của các tổ chức khác trong nước S. Nước S được chia thành bốn thế lực, mỗi một tổ chức tự xưng vua, mấy năm trước đây đã thiết lập một hiệp ước hòa bình và cùng có lợi để tránh nội chiến. Thật tế một hiệp ước như vậy vô cùng mỉa mai cho phụ nữ ở đất nước này, phụ nữ bị phân chia giữa bọn họ như là một món hàng, như thể là vật nuôi đã được dán nhãn, cái này là của hắn, cái này của mày còn cái này của tao.

Lisa vừa lái xe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, từ xa có thể nhìn thấy những lá cờ tung bay của các tổ chức khác, bên trong cũng có những người phụ nữ tuyệt vọng và cô dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở từ linh hồn họ. Nếu có thể, cô cũng muốn đưa tất cả họ đi theo cùng, song, điều này quá khó khăn. Thứ bọn cô có thể làm chỉ có tự cứu mình và cứu vớt người bên cạnh; thậm chí ngay cả việc có thể tự cứu mình thành công hay không vẫn còn là một ẩn số cho đến nay.

Bây giờ có lẽ hiệu quả của thuốc đã tan mà bọn cô còn còn hơn một chục km mới tới được nước ngoài.

“Mọi người, tăng tốc thêm.” Thông qua bộ đàm, người đàn ông trên chiếc xe đầu tiên mỉm cười và nói rồi bỗng nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe chắn đường phía trước bị anh ta không ngần ngại đâm văng, những người phụ nữ trong thùng xe tải thì hít một hơi nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Chiếc xe phía sau cũng chẳng còn cách nào dè chừng mấy cô ấy, đành lập tức đạp chân ga đua xe đuổi theo.

“Là Lãnh địa Tham Lang, làm cái gì! Chạy gấp đi đầu thai à!” Người bị đâm nổi sùng nói kháy nhưng cũng chẳng dám đối đầu trực diện vì nơi này vẫn thuộc địa bàn quản lý của Lãnh địa Tham Lang. Cái gọi là địa bàn quản lý chính là nếu trong khu vực này xuất hiện Lò Gϊếŧ Mổ thì người của Lãnh địa Tham Lang tới giải quyết, đây cũng là một trong các điều để bốn khu vực chung sống hòa bình.

Cùng lúc đó trong tổ chức Lãnh địa Tham Lang.

Trong thành phố lặng như tờ, hiệu quả của thuốc trong cơ thể đám đàn ông đang ngủ say đã tan đi, chúng từ từ mở mắt.

Chúng sửng sốt trong vài giây rồi nhảy dựng lên. Đến khi vội vã vào Thiên Đường, Vườn Cầu Nguyện và Vườn Ươm, thấy toàn bộ phụ nữ và trẻ em đã biến mất thì chúng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Mặt Quốc vương tái mét: “Gọi cho cứ điểm!”

Cấp dưới nhanh chóng trả lời: “Điện thoại bên cứ điểm không có người nghe, cứ điểm nào cũng vậy.”

Tốt, tốt, xem ra lần này đã được lên kế hoạch từ lâu và được chuẩn bị tốt. Nếu để mấy đứa con gái đó thành công thì sao hắn còn đặt chân trong nước S được nữa?

“Lập tức đuổi theo!”

Cổng bên trong thành phố mở ra, từng chiếc xe gầm rú lao đi và máy bay trực thăng cũng bay lên bầu trời.

“Không sao đâu, họ không thể bắt kịp chúng ta, Ông Chủ sắp xếp những người đón chúng ta ở bên ngoài nước, sắp xếp xong xuôi hết rồi. Chỉ cần đi ra ngoài là chúng ta sẽ giấy mình đi ngay, bọn chúng không tìm được chúng ta.” Giọng nói bình tĩnh của Aija trấn an mấy đồng bào đang bất an.

Trên đường đi, họ đã thấy được sự đáng tin cậy của Ông Chủ nên không khỏi tin tưởng, huống chi chuyện tới bây giờ đã vậy, không tin y thì làm được gì? Họ đã bước ra rồi, không còn đường quay về đi được nữa.

“Hãy yên tâm, kế hoạch của Ông Chủ chúng tôi chưa bao giờ thất bại.” Người lái xe dẫn đầu cho hay.

Chiếc xe đi một mạch thật nhanh, mặt trời chiếu sáng, bình minh của chiến thắng đang ở phía trước.

Đột nhiên.

Có gì đó đột nhiên thay đổi trong không khí.

Bầu trời phía trước nứt ra một khe hở, ánh sáng màu xanh lá cây rơi xuống giống như bị con người điều khiển, tạo thành một Lò Gϊếŧ Mổ.

Nụ cười trên khuôn mặt của người đàn ông luôn mỉm cười ở chiếc xe dẫn đầu đã cứng còng.

Biểu hiện của mọi người cũng sững lại.

Trong lúc nhất thời, thế giới dường như mất âm thanh, ánh nắng như mất đi nhiệt độ. Tô Nại trong xem cảnh chống chọi ở bên đó thông qua Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ mở to hai mắt.

Lò Gϊếŧ Mổ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt họ, một con quái vật siêu lớn chui ra khỏi vết nứt và rơi vào bên trong Lò Gϊếŧ Mổ. Mười phút đếm ngược ở bên cạnh đã bắt đầu.

Nơi này là phạm vi quản lý của tổ chức Lãnh địa Tham Lang. Để ngăn chặn lúc Lò Gϊếŧ Mổ hiện ra mà chúng không thể cung cấp đồ cống nạp trong vòng 10 phút làm quái vật chạy ra ngoài, chúng đã thiết lập mấy cứ điểm ở khắp nơi. Mỗi cứ điểm giam giữ ít nhất 50 phụ nữ lớn tuổi không thể làm việc và trẻ em hoặc khuyết tật hoặc ốm yếu.

Vì sợ đám người trong thành phố thức dậy và gọi ngay cho đám người trong cứ điểm và chạy tới ngăn cản, đám cứ điểm đó cũng bị một làn sóng thành viên khác trong tổ chức giải quyết đêm qua. Có nghĩa là đã quá lâu rồi nước S mới phải đối mặt với nỗi kinh hoàng gặp quái vật một lần nữa. Nhưng trớ trêu thay, nhóm đầu tiên phải đối mặt với nỗi kinh hoàng này lại là bọn họ.

Bởi vì họ không thể lao ra khỏi biên giới trong vòng 10 phút, nói cách khác, họ sẽ đâm trực tiếp vào đám quái vật đi ra từ Lò Gϊếŧ Mổ.

Lisa từ từ chớp mắt, chậm chạp cảm thấy trái tim đau nhức kinh khủng vì cảm xúc quá mức tuyệt vọng và đớn đau.

Phía trước có Lò Gϊếŧ Mổ đã dập tắt bình minh của chiến thắng, đằng sau thì có lính truy đuổi khiến các cô chẳng còn đường lui. Cô không hiểu, tại sao, mấy cô không xứng để vùng lên à? Mấy cô không xứng đáng giành được tự do sao? Tại sao số phận lại quá khắt khe với bọn cô? Chẳng lẽ bọn cô từng phạm phải sai lầm gì đó không thể thứ tha?

...

Mỗi ngày sẽ có mấy cái Lò Gϊếŧ Mổ xuất hiện khắp nơi trên toàn thế giới, không phải ở nơi này thì chính là chỗ đó. Chuyện trong nước S xuất hiện Lò Gϊếŧ Mổ thì người ở các nước khác không biết và cũng chả quan tâm.

Trên bãi tập vô cùng lớn, bọn Hướng Cầm và đám người và thầy Ngoại Cảm đang giằng co.

Nghe nói hôn phu của thầy Ngoại Cảm bị gϊếŧ nọ muốn tìm hung thủ tính sổ, Chu Thư Ninh chạy đến đây với niềm phấn khởi… bằng cách xin Lệnh Tố dùng Cánh Cửa Thần Kỳ mang cô đến. Dẫu gì đều là những tín đồ cuồng tín của Chúa Tể, mạch não của họ rất dễ dàng thay đổi. Thế nên trong thời gian này họ đã đã tạo ra một tình bạn chẳng tệ, đồng thời đang cố gắng thiết lập các tổ chức tín đồ có trật tự và truyền giáo ở đất nước này.

Ngoại trừ Chu Thư Ninh, Mộ Dung Ảnh và sư đệ của cô cũng ở đây cùng với Trương Hoài Lâm. Ấy nhưng họ đến thủ đô sớm vì muốn giúp bọn Hướng Cầm. Không, nói đúng hơn là để hoàn thành sự nghiệp lớn của tất cả họ.

“Anh chờ một chút là sẽ thấy được làm sao mấy thế gia võ cổ đột nhiên từ thịnh chuyển sang suy bởi vì mấy người này.” Trong số những người xem bên ngoài, Bộ trưởng nói chuyện với người bên cạnh.

Đám thầy Ngoại Cảm kiêu căng chẳng bao giờ nhìn xuống này chính là thế gia võ cổ lúc trước, lúc thần ban cho lực lượng thì nhân loại làm sao có năng lực chống lại đây? Thế gia võ cổ bây giờ nếu chẳng phải như nhà họ Mộ Dung và nhà họ Vạn khi đã hoàn toàn hạ thấp thân phận, đầu nhập vào Chính phủ và ngoan ngoãn làm việc theo mệnh lệnh thì cũng sẽ như nhà họ Đàm và họ Tần, không bị Chính phủ kết án xử lý theo pháp luật thì cũng triệt để tiêu vong, chẳng còn huyết mạch.

Có rất nhiều người vây xem bao gồm cả các phóng viên phương tiện truyền thông phương Đông và phương Tây, bên truyền thông phương Tây thì đang phát sóng trực tiếp.

“Có những bậc thầy hàng đầu của chúng ta, hãy xem bọn họ còn giả ma giả quỷ thế nào.”

“Chúng ta sẽ vạch trần những lời nói dối của họ, vạch trần lòng lang dạ thú của họ. Cố gắng kiểm soát tất cả nhân loại bằng tôn giáo tự biên soạn và thực hiện giấc mơ bá chủ của họ là điều không thể!”

“Đúng vậy.”

Mấy Chính phủ phương Tây theo dõi chặt chẽ lần phát sóng trực tiếp này, họ nghĩ rằng thẻ bài chỉ là một hiệu ứng đặc biệt còn Chúa Tể là cái thứ gì đó. Từ trên xuống dưới đất nước đang nói láo, truyền thông và người dân thì nói thế được vì dù sao cũng phải có tự do ngôn luận; nhưng tất nhiên ở giữa mấy Chính phủ nào nói thẳng toẹt ra vì để duy trì khuôn mặt đạo đức giả, thế là họ phải tìm một lý do đường hoàng. Ngay cả khi cho thầy Ngoại Cảm đến thì trên thực tế nó đã nói lên mục đích và giữa Chính phủ mấy nước cũng biết rõ.

O’lek không thể chờ đợi bèn đi ra khỏi hàng trước và trừng mắt nhìn kẻ thù của mình, Chu Thư Ninh.

Chu Thư Ninh toan đi ra thì bị em trai Chu Thư Kiệt cầu xin: “Chị! Để em đi lên đi, cho em một cơ hội biểu diễn đi mà!”

Chu Thư Ninh: “Em muốn đốt hắn thành tro à?”

“...” Chu Thư Kiệt ngẩng đầu lên góc 45° kẻo nước mắt rơi xuống. Anh hùng không có đất để dùng võ làm cho chàng thiếu niên ở tuổi này quá ư khó chịu.

Chu Thư Ninh và O’lek mặt đối mặt, người xem lập tức kích động vì một trận tỷ thí đặc sắc sắp tới.

O’lek nhìn chằm chằm vào mắt Chu Thư Ninh.

Chu Thư Ninh: “Vợ chưa cưới của anh đã từng có ý đồ muốn mê hoặc linh hồn của ta, nhưng sao ngờ được ta đã dâng linh hồn mình cho Chúa, không ai có thể làm rung chuyển nó ngoại trừ Chúa. Tốt nhất anh nên có thủ đoạn mới mẻ hơn.”

Thế là O’lek có thêm một cái chuông trên tay. Chuông lắc lư, Chu Thư Ninh nghe được từng đợt âm thanh thanh thúy hệt như truyền tới từ nơi rất xa.

“Cái chuông kia không có âm thanh?” Chu Thư Kiệt hỏi trong ngạc nhiên. Họ không thể nghe thấy bất cứ điều gì nhưng dáng bộ của chị cậu lại như nghe được cái gì đó.

“Bảo vật gia truyền gia tộc của O’lek, gọi là chuông hồn. Nghe đâu là hút được linh hồn ra khỏi cơ thể của một người. Bọn họ sử dụng chuông hồn để cho hồn phách của quái vật trong Lò Gϊếŧ Mổ tách biệt với thân xác rồi mất sức chiến đấu, sau đó thì để cho những người lính nhân cơ hội tấn công.” Hướng Huyền bên cạnh giải thích.

“Muốn hút linh hồn dâng hiến cho Chúa? Hầy, đúng là dáng vẻ của người si nói mộng.” Hướng Cầm ngẩng đầu lên, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo.

Chuông hồn của gia tộc O’lek rất lợi hại, ngay cả quái vật siêu lớn cũng có thể bị chuông hồn dao động trong tích tắc, tạo ra cơ hội cho quân đội. Bộ trưởng đang lo lắng mà nghe được lời Hướng Cầm rồi bắt gặp bộ dạng ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực làm từ đáy lòng ông cảm thấy chẳng tưởng nổi. Những tín đồ này có sự tự tin không thể hiểu, dường như họ cảm thấy như trong lòng mình có Chúa Tể là mình đánh đâu thắng đó, chẳng có gì đánh bại họ được họ; ngay cả cái chết cũng chẳng làm họ mảy may sợ hãi gì.

Thật điên rồ, đúng là một đám cuồng tín khiến mọi người cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được, đồng thời lại làm người ta thấy ghen tị mà chẳng hiểu vì sao. Có một đức tin vào một vị thần với tâm thanh tịnh, lúc nào cũng đi về phía Ngài mà không có thất tình lục dục lộn xộn thế này, ắt người đó phải rất hạnh phúc.

Chu Thư Ninh quả thật không bị ảnh hưởng gì cả bởi chuông hồn, cô cứ khoanh hai tay ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở nơi đó.

O’lek nhíu mày rồi cố sức rung chuông mạnh hơn, trong miệng thì lầm bầm thần chú bí ẩn. Không thể nào, mặc dù hắn chưa tận mắt thấy linh hồn của sinh vật, song, truyền thừa của gia tộc và kinh nghiệm trong nhiều năm nói cho hắn biết hễ là sinh vật sống là sẽ có linh hồn và sau khi chúng chết, linh hồn mới tiêu tán mấy phút sau. Còn linh hồn bị chuông hồn tác động chẳng phải là chuông hồn hút linh hồn ra khỏi cơ thể con người thật mà là nó sẽ làm linh hồn đi chệch hướng khỏi thân xác. Thế là đạt được mục đích, khiến cho người bị ảnh hưởng choáng váng, hôn mê.

“Sư, sư tỷ...” Chợt Mộ Dung Ảnh nghe được giọng nói yếu ớt của sư đệ bên cạnh.

“Sao thế?” Mộ Dung Ảnh ôm kiếm quay đầu nhìn sang thì thấy cơ thể xác sống của sư độ đổ xuống, còn linh hồn trong suốt thì bay ra ngoài, bay về phía O’lek.

Cái gì vậy?

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy một bóng trắng vọt tới trước mắt thế là lia mắt gấp gáp đuổi theo.

Linh hồn sư đệ được Giang Tinh Chước cho Bùa Tụ Linh nên được bảo tồn không tan và tồn tại trong thân thể. Tuy rằng Bùa Tụ Linh cũng giúp cơ thể không thối rữa, song, thân xác đã mất đi khả năng hút lấy linh hồn khi còn sống làm linh hồn rất dễ bay ra khỏi thân xác, đó là còn chưa nói tới linh hồn sư đệ còn giữ lại bộ dáng khi cậu bị gϊếŧ. Nói cách khác, linh hồn cậu là cái vẻ đầu có chỗ lũng, một mặt toàn máu.

O’lek quay đầu là thấy ngay hồn ma này bay về phía hắn với một khuôn mặt đẫm máu, đồng tử trắng bệch, toát lên hơi thở chốn âm ti. Hắn trợn trừng, toàn bộ cơ thể cứng còng trong khi cái hồn ma này cứ bay thẳng tới trước mặt hắn vì chuông hồn trên tay, cứ thế mặt đối mặt.

Sư đệ: “À cái này… Xin lỗi, máu trên mặt tôi sẽ không dính vào mặt anh chứ?”

“Ma... Ma...”

Lần đầu tiên nhìn thấy ma rồi còn tiếp xúc gần gũi với ma, con mắt O’lek trợn lên rồi ngất xỉu vì gặp kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn.

Kế đó những người ngoài cuộc cuối cùng cũng phản ứng lại, ban ngày ban mặt nhìn thấy ma đã làm họ ngay lập tức rú trướng lên từng tiếng chói tai.

Thông qua livestream nhìn thấy cảnh này, cư dân mạng ở trước màn hình máy tính hay điện thoại di động cũng bật thành tiếng la hét, má nó má nó má nó maaaaaaaa!

“Xin lỗi xin lỗi, vốn sư đệ nhà ta đã là người chết sau đó do thẻ đặc thù mà ta rút từ chỗ Chúa Tể nên em ấy mới sống lại. Em ấy không tính là ma, đừng sợ.” Mộ Dung Ảnh vội vàng ôm thi thể sư đệ đi qua, nhét linh hồn sư đệ vào trong cơ thể. Không còn người rung chuông và niệm chú, linh hồn ngoan ngoãn ở trong thân xác. Cơ thể mở mai mắt ra là được Mộ Dung Ảnh dắt ra ngoài.

Tâm tình sư đệ sa sút: “Sư tỷ, hồi nãy em trông thật xấu…”

“Không có, xấu chỗ nào?”

“Em thấy từ đôi mắt của người đàn ông đó là một khuôn mặt máu, đồng tử trắng ởn, khủng khϊếp lắm. Chị… chị có từng bị hù sợ không?” Cậu chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm chặt với sự mất mát, tay của cậu lạnh quá, còn tay sư tỷ lại thật ấm áp.

“Sư tỷ em là người nhát gan như vậy à? Đừng sợ, em là món quà của Chúa cho chị, là món quà tốt nhất, chị sẽ luôn luôn trân trọng.” Mộ Dung Ảnh nhẹ nhàng nói, siết chặt hơn bàn tay đang nắm cậu. Cô thấy trái tim đau xót, nhớ lại cảnh cậu ấy cõng cô ra khỏi sân thế nào, bị Vạn Dung gϊếŧ vì cô ra sao, không ai trên thế giới này đối xử vô cùng chân thành và thật tình với cô hơn cậu.

Cảm ơn Chúa, lòng nhân từ dịu dàng của Ngài đã tỏa sáng thế giới của con, làm cho nó đầy hy vọng, đầy tình yêu mỗi giờ mỗi phút.

Sư đệ có chút thẹn thùng, cứ thế đi từng bước cứng ngắc của xác sống và ngoan ngoãn bị cô dắt đi.

“... Xem ra không có cơ hội cho ta biểu hiện.” Chu Thư Ninh im lặng nhìn O’lek ngất xỉu. Thầy Ngoại Cảm nói cho dữ đâu rồi? Cứ thế bị hồn ma dọa ngất luôn?

Sân bãi hoàn toàn yên tĩnh, bão bình luận trên màn trực tiếp cũng biến mất, một thời gian sau nó mới dậy sóng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô số tham lam, người chết mà sống lại được! Ngay cả khi sự sống lại theo cách này thì có bao nhiêu người chấp nhận đây?! Thẻ bài! Thẻ bài! Thẻ bài!!!

Phía nước phương Tây bên kia, cả Chính phủ và người dân vẫn còn đang ngoan cố chống đối.

“Không thể nào, chắc chắn là mánh khóe gì đó, chắc chắn tạo ra hình chiếu từ chỗ nào!”

Những người thầy Ngoại Cảm bị hù đang lừng khừng cũng nghĩ như thế. Kéo O’lek ngất xỉu xuống, một người khác đứng ra.

Nhưng những đối thủ này quá yếu, sức mạnh của con người thì sao mà chống lại lực lượng của Thần? Hướng Cầm cảm thấy một chọi một làm bọn họ từ từ tiêu hao đúng là quá nhàm chán, lãng phí thời gian và có phần tổn hại phong cách.

Cho nên cô đứng dậy.

“Bạn nhỏ, nhóc đi xuống đi.” Đó là một người đàn ông trung niên mạnh mẽ, cao hai mét, Hướng Cầm đứng trước mặt anh ta thực sự giống như một đứa trẻ.

Hướng Cầm chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười vừa ngây thơ lại gian xảo: “Mượn cái bóng của các anh dùng một chút.”

Trong nháy mắt đấy, bóng của tất cả mọi người xung quanh đi qua mặt đất từ bốn phương tám hướng rồi bơi về phía cô. Ai nấy hoảng sợ cúi đầu lại thấy dưới chân mình chẳng còn bóng bèn nhất thời trợn tròn mắt. Nếu như nói băng tuyết có thể tạo giả, có thể nói là bí tịch bí ẩn trong võ cổ, còn hồn ma vừa rồi có lẽ là hình chiếu, vậy giờ thì sao? Làm thế nào mà giải thích được cái này? Giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh mặt trời chói chang, cái bóng… cái bóng đã biến mất rồi!

Đồng thời những cái bóng đó hội tụ dưới chân Hướng Cầm càng lúc càng lớn, càng ngày càng đậm, đoạn, chúng cứ cuồn cuộn, phồng lên từ mặt đất rồi lớn dần lên, biến thành hình người đen hù. Cái bóng người ấy nhìn xuống từ trên cao, xoay người tiếp cận với những người bên truyền thông nước ngoài.

Phóng viên đơ ra, đồng tử run rẩy, micro trên tay rơi xuống đất, chân mềm nhũn khuỵu xuống, cứ thế ngồi trên mặt đất.

Thế mà lại, lại là sự thật?

Những người đang xem livestream cũng sợ hãi lùi lại, khó mà tin nổi.

...

Lúc này toàn thế giới đang rung chuyển, bao gồm cả quốc gia S.

Chẳng phải nước S rúng động vì lần phát sóng trực tiếp này do họ đã cắt đứt liên lạc với các quốc gia khác trong một thời gian dài. Họ chấn động lúc bấy giờ vì Lò Gϊếŧ Mổ.

Thời gian đếm ngược của Lò Gϊếŧ Mổ đã gần kết thúc, cuối cùng các tổ chức khác đã phát hiện ra sự bất thường bên Lãnh địa Tham Lang. Cứ thế họ chẳng đưa đồ cống nạp lên, nếu quái vật đi ra ắt họ cũng gặp tai ương theo sau.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đám Tham Lang bên kia đang làm cái gì?”

“Chẳng lẽ người chết sạch rồi à?”

“Một con quái vật lớn như vậy mà đi ra thì tính sao đây?”

Họ nhao nhao leo lên chỗ cao, lấy kính viễn vọng ra và nhìn lên bầu trời với nỗi bất an cùng cực.

Đừng nói ba tổ chức khác, ngay cả chính Lãnh địa Tham Lang cũng sắp bị dọa chết, mấy chỗ cứ điểm bị che hết, về cơ bản chả có ai kịp thời đưa đồ cống nạp lên.

Đếm ngược trong 3 phút.

Đếm ngược trong 2 phút.

Đếm ngược 1 phút.

Đếm ngược kết thúc.

Lò Gϊếŧ Mổ biến mất, con quái vật chân dài uống cong người rồi rơi vững vàng xuống đất. Mặt đất lắc lư như một trận động đất, cây cối thô to bị lắc tới nỗi xiêu vẹo như mấy mầm cây non.

Nó giáng xuống từ bầu trời, bấy giờ mọi người trên mặt đất mới nhìn thấy rõ nó trông như thế nào. Và lần này, ai nấy lạnh cả người. Nó là một con quái vật dạng người.

Cái gọi là quái vật dạng người là cái thứ có chân tay dài và đứng lên một chút là y như con người. Loại quái vật này là thứ kinh khủng nhất, chúng chạy và nhảy vọt rất linh hoạt; tốc độ và trí thông minh thì vượt trội hơn hẳn những giống quái vật khác. Con người đã từng cố xây cầu nối giao lưu với nó, nó cho thấy ý định lắng nghe và sẵn sàng giao tiếp. Thế nhưng đến khi con người đến gần, đôi mắt của con quái vật lóe lên sự tàn ác tàn nhẫn và mở tràng cảnh gϊếŧ chóc trên diện rộng.

Nó gϊếŧ người không chỉ để ăn mà cũng vì niềm vui.

Quái vật dạng người không chỉ mạnh hơn các loại quái vật khác trong tất cả các khía cạnh mà còn ác hơn và thích gϊếŧ chóc.

Tại thời điểm này con quái vật đang ngồi xổm trước mắt, giống như một con ếch trên đầu chỉ có một mắt, nó nhìn lăm lăm vào đoàn xe phía trước.

Đội xe đã tăng vọt nửa phút trước, họ ôm trong lòng chút may mắn, song, may mắn đã không mỉm cười với họ.

Người lái xe cầm đầu nhìn con quái vật gần đó bèn chẳng thể nào cười nỗi nữa. Cảm thấy con quái vật đang nhìn chằm chằm vào mình, mồ hôi lạnh anh ta ứa ra: “Ông, Chủ, phải làm gì bây giờ? Cứu, cứu mạng... “

Tai nghe truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Ông Chủ: “Bây giờ chỉ có một cách là tất cả mọi người xuống xe và chia nhau ra chạy. Nếu may mắn, những người phụ nữ đó sẽ giữ con quái vật lại còn mấy cậu thì được tự do.”

“Thế xui thì…”

“Xui thì trong nhóm mấy cậu sẽ có thằng xui xẻo được xem như con mồi để thu hút sự chú ý của nó. Nhưng mà còn tốt hơn là để mọi người chết chùm.”

Anh ta chẳng còn cách nào để suy nghĩ, chỉ có thể làm theo những gì Ông Chủ nói. Anh ta nhấc bộ đàm lên, đoạn, nói với anh em phía sau về chỉ dẫn của Ông Chủ. Chẳng bao lâu, họ đẩy cửa, xuống xe và chạy như điên.

Trong nháy mắt, con quái vật di chuyển, tốc độ nó nhanh khủng khϊếp. Chỉ chớp mắt thôi mà mấy người đó nằm hết trong tay nó. Chỉ thấy đôi mắt to đáng sợ nhìn chằm chằm vào người bị nắm trên tay rồi hơi nheo lại, giống như rất vui vẻ.

Những người bị bắt thì sợ hãi đến cùng cực, ai trong số họ mà chẳng phải là những kẻ bị truy nã gây ra tội ác chồng chất, nhưng tại thời điểm này họ sợ tới mức ứa cả nước mắt.

“Ông Chủ! Cứu tôi! Cứu tôi!” Thấy trước mắt mở ra một cái miệng to, bên trong là răng nanh rậm rạp như dao thép, bọn họ hoảng sợ kêu to.

Trong tai nghe, giọng nói của Ông Chủ vẫn còn nhẹ nhàng: “Than ôi, có vẻ như đã đến lúc chia tay, tạm biệt tất cả mọi người.”

Trong khoảnh khắc đó có một tia sáng lóe lên trong đầu họ, một sự bất thường mà họ thậm chí không nhận thấy xuất hiện trong tâm trí của mình. Sau khi ra khỏi cổng bên ngoài thành phố, Ông Chủ để cho họ di chuyển với tốc độ nhất định thay vì tăng vọt với tốc độ cao nhất, nếu khi ấy họ chạy với tốc độ trối chết ắt họ sẽ không đâm vào Lò Gϊếŧ Mổ này.

Ngoài ra còn có nhiều lần kế hoạch do Ông Chủ sắp xếp hồi trước cứ rơi vào cùng ngày Lò Gϊếŧ Mổ hiện ra, khi Chính phủ không có thời gian để bận tâm đến tội phạm, như thể người này biết trước rằng Lò Gϊếŧ Mổ sẽ xuất hiện tại thời điểm đó…

“Mày… cố ý…”

Nhưng mà chẳng còn kịp nói cái gì, họ đã bị ném vào miệng.

Con quái vật nhai nuốt, dễ dàng nghiền nát xương, khóe miệng chảy ra máu đỏ tươi của con người làm nó vui vẻ lè lưỡi liếʍ sạch máu.

Lisa vẫn ngồi ở ghế lái, ngơ ngác ngửa đầu, cô nhìn cảnh tượng trước mắt mà toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống địa ngục.

Cô vô thức muốn ôm tim lại đột nhiên chạm vào một cái gì đó cưng cứng khiến trong đầu cô rõ ràng hơn một ít. Cô dùng ngón tay run lẩy bẩy lấy thẻ trong túi áo sơ mi ra, trên cái thẻ vàng là một thanh kiếm bị dây leo quấn quanh, trông xinh đẹp và đường bệ.

Thẻ này… tại sao đột nhiên xuất hiện trong phòng cô? Nếu những gì cô nghe được là đúng, làm… làm sao để dùng thẻ?

Cô đang nghĩ thì đột nhiên cái thẻ biến thành ánh sáng, từ từ hình thành một thanh kiếm trước mắt cô.

Đó là thanh kiếm thượng cổ mà Chính phủ và các thế lực khác nhau đang đau khổ tìm kiếm.

Thanh kiếm này tỏa ra một hơi thở chấn động hồn phách mạnh mẽ, chỉ cần nhìn thôi là biết ngay nó chẳng phải là thứ tầm thường. Lisa sững sờ tại chỗ, một vài giây sau cô mới chậm chạp đưa tay nắm lấy chuôi kiếm.

Vào lúc ấy, có một thứ giống như ý chí của đồ vật chạy vào não cô nương theo bàn tay. Cô thấy thanh kiếm này xẻ núi đào biển, khiến nhật nguyệt điên đảo, tất cả các chướng ngại vật chặn đường bị bổ ra và bị gϊếŧ chết chả e nể gì dưới thanh kiếm này.

Cô ngạc nhiên, lần này trong đầu cô phát ra một âm thanh chắc chắn, đây là yêu cầu của Thần, Thần đã chọn cô.

Cửa xe mở ra.

Lisa bước khỏi xe.

“Lisa...” Trên xe phía trước, người cùng nhóm, cái người bị đóng băng toàn thân và hoàn toàn chả cục cựa được, thấy cô xuống xe bèn phát ra âm thanh khó khăn.

Lisa cầm kiếm, thở gấp gáp nhìn con quái vật, và nó cũng đang nhìn cô.

Tô Nại lập tức ngồi thẳng người, phóng to hình ảnh rồi dừng lại ngay trên thanh kiếm đó.

Thần kiếm thượng cổ! Bọn anh đang tìm thẻ SSR đó, kết quả thì nó đi tới nước S và rơi vào tay người phụ nữ này ư? Tại sao?

Đột nhiên, một ánh sáng lóe lên trong tâm trí của anh và anh bắt nó một cách chính xác.

Về tất cả chi tiết về Chúa Tể cho tới nay, ai nấy bao gồm cả anh bối rối một câu hỏi - Chúa Tể là Thần thì vì sao lại cần tiền của con người như là một cái giá để rút thẻ. Rõ ràng cái thứ như tiền chỉ có con người mới cần, cô có sức mạnh của thần như thế thì có muốn bao nhiêu tiền cũng biến ra được, vì sao cần phải lấy từ tay con người?

Họ hoang mang nhưng không ai dám tùy tiện lắm miệng đi hỏi. Dẫu gì thì chỉ có tiền là họ mới có khả năng trả, nếu Chúa Tể muốn cái khác, e là khó mà thanh toán nổi.

Và tại thời điểm này, Tô Nại đột nhiên có câu trả lời mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng trực giác của anh nói với anh rằng câu trả lời chính là đó!

Đây gần như là câu trả lời suy đoán làm cho nhịp tim anh không khỏi tăng tốc. Anh đứng dậy, đưa tay ra trước mắt Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ và nó hóa thành khói lọt vào trong tay anh, biến thành một lá bài. Anh mang theo thẻ này bước nhanh rời khỏi văn phòng.

Thế giới quan của truyền thông phương Tây đã sụp đổ, đang ngơ ngác muốn rời đi cùng với các thầy Ngoại Cảm cũng ngơ người như thế, nhưng họ bất ngờ được mời trở lại một cách vội vàng, thậm chí còn được yêu cầu mở lại chương trình phát sóng trực tiếp.

Chính phủ và người dân phương Tây đang thừ người thì nhìn thấy tin tức trực tiếp sáng lên một lần nữa.

Điều tương tự cũng xảy ra trong phòng phát sóng trực tiếp ở nước này.

Lần này trong buổi livestream xuất hiện một cảnh ở một quốc gia khác, một giọng nam thuyết minh vang lên rẽ rọt: “Lúc này đây các quý vị đang nhìn thấy cảnh trong nước S được phát sóng thông qua thẻ bài. Khoảng 2 giờ sáng hôm qua, một cuộc đấu tranh nổ ra trong tổ chức Lãnh địa Tham Lang nước S, phụ nữ cố gắng chạy trốn khỏi nước S. Nhưng lúc 10 giờ sáng, Lò Gϊếŧ Mổ giáng xuống phía trước họ, lúc này quý vị đang thấy thϊếp của Quốc vương Lãnh địa Tham Lang, em gái Lisa của nữ hoàng. Thứ cô ấy nắm trên tay là thượng cổ thần kiếm cấp bậc SSR đi ra từ hồ chứa thẻ của Chúa Tể...”

Với bình luận này, khán giả biết rõ tình huống đang xảy ra trong cảnh đó lúc bấy giờ.

...

Lisa cầm kiếm, nhìn con quái vật, con quái vật cũng nhìn cô.

Sau đó, như thể nó nở nụ cười ác độc, nó vươn bàn tay khủng khϊếp của mình về phía cô.

Lisa vung mạnh một kiếm, kiếm khí giống như lưỡi dao vô hình nhưng sắc bén mà đập vào tay nó.

Trong phút chốc ấy máu nhớt màu xanh lá cây bắn tung tóe, văng một chút trên khuôn mặt của Lisa. Nó lạnh lẽo làm cho cô run rẩy.

Lisa không biết dùng kiếm, tư thế cầm kiếm của cô cứng nhắc và sai, lúc vung kiếm cũng rất yếu nên chẳng chém đứt con quái vật này bằng một kiếm, thay vào đó chỉ cắt được mấy ngón tay của nó.

“Gừuuuu!” Nó gầm lên đau đớn đồng thời tức giận tới mức bùng nổ. Bàn tay còn lại giáng xuống từ trên trời, lật một chiếc xe tải và toan bắt Lisa.

Lisa sợ hãi la hét, cô nhắm mắt lại và cứ thế vung vẫy thanh kiếm.

Kiếm khí múa mãnh liệt, nện loạn xạ vào thân quái vật. Mỗi vết thương trên mặt, miệng và mắt không gây nguy hiểm tới mạng nó nhưng cũng đủ sâu đủ đau, ngay cả mắt nó cũng bị thương. Con quái vật sợ hãi bèn buông tay, Lisa rơi xuống từ giữa không trung. Ấy thế mà cô vận sức bùng nổ, nắm chặt thanh kiếm như rơm cứu mạng trên tay và đâm vào bắp chân của con quái vật khi cô sắp rơi xuống đất. Một mạch sa xuống và vạch một đường trên bắp chân đầy cơ bắp của nó cũng khiến cô giảm được rất nhiều lực. Song, lần này con quái vật chạy đi làm Lisa bị ném ra ngoài. Cô bay ra vài mét, kế đó lăn vài vòng trước khi dừng lại và ngất xỉu.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chấn động trên mặt đất đã dần dần ít đi rồi biến mất.

Lisa từ từ lấy lại tỉnh táo, cô ngã đến mức vết thương chồng chất. Ấy vậy nếu không có những vết thương và nỗi đau này, cô không thể tin được những gì vừa xảy ra. Cô cầm kiếm mà mừng như điên.

Cuối cùng Thần đã đến, thế giới làm con người tuyệt vọng này đã có Thần xuất hiện! Ngài đã cho cô lá bài này, cho cô sức mạnh này!

Cô cầm kiếm, lê chân bị gãy vừa khóc vừa cười trên đường cao tốc. Cô vội vã muốn nói với chị nói với mọi người tin tốt lành.

Đoạn, khi cô trở lại đường cao tốc và nhìn thấy cảnh đằng kia, nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt cô.

Tất cả mọi người đã bị kéo ra khỏi xe, bao quanh họ là đám đàn ông mạnh mẽ và xấu xí, hy vọng ngắn ngủi trong mắt họ đã biến mất và chỉ còn lại sự tuyệt vọng và tê liệt sâu sắc hơn.

Quốc vương kéo tóc chị gái cô và nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay cô với đôi mắt tham lam.

“Lisa, đưa tao thanh kiếm trên tay mày.”

Chị gái mở miệng: “Lisa! Gϊếŧ hắn đi! Gϊếŧ chị đi! Nhanh lên!”

“Chị ơi.” Lisa giật mình, cô chưa bao giờ thấy bộ dáng dữ dội thế này của chị.

“Chát!” Quốc vương tát chị cô một cái, “Câm miệng lại cho tao! Con đĩ này!”

Một tát kia chỉ làm miệng chị ấy chảy máu, nhưng chị ấy quay đầu lại ngay và hét lên với cô với vẻ càng điên cuồng hơn: “Ra tay đi! Gϊếŧ hắn, chị không cần sống nữa! Mau ra tay đi!”

Hành vi của người vợ đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ người chồng, hắn tức giận và bối rối bèn bóp cổ chị ấy: “Đến cùng thì mày bất mãn với tao chỗ nào mà muốn tao và con chết chung? Tao đã nói với mày rằng tao sẽ không đưa nó vào Lò Gϊếŧ Mổ nữa, nó sẽ là vị vua tiếp theo, mày còn bất mãn ở đâu nữa?”

Người vợ chỉ nhìn chằm chằm vào hắn bằng một cái nhìn oán giận hơn. Hầu hết phụ nữ ở đây có thể hiểu được tâm trạng của chị ấy, mấy tên này cho rằng chị ấy đang căm tức và có mối thù vì từng đứa con bị hắn đưa vào Lò Gϊếŧ Mổ sao? Không, chị ấy căm hận người đàn ông này, ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng là đối tượng chị ấy căm ghét.

Đàn ông nghĩ rằng phụ nữ mang thai và sinh con thì cứ đơn giản như gà mái đẻ trứng, nhưng không biết rằng tổn thương của việc sinh con đối với cơ thể phụ nữ là không thể đảo ngược. Này thì đi đứng đau đớn sưng đau như bị rút gân trong khi mang thai, bị đứa bé trong bụng giày vò đến mức nhiều đêm không thể ngủ,v.v.. Đến khi sinh rồi mà để lại di chứng như vết rạn da và đau lưng thì coi là nhẹ, nặng hơn có nhiều dạng như từ nay nướ© ŧıểυ sẽ rỉ ra không thể kiểm soát hay những thứ khó nói khác. Xưa nay đàn ông không bao giờ chú ý tới cái giá cho việc sinh sản của phụ nữ.

Nếu như thai nghén bởi người mình thương yêu hoặc thụ thai đứa bé một cách tự nguyện, như vậy hạnh phúc có thể bù đắp những cái giá lớn này. Nhưng cho dù ở ngay trong thời bình, cũng có một số phụ nữ không muốn nhìn thấy con mình sau khi sinh vì quá đau đớn khi sinh nở chớ nói chi là mấy cô bị ép sinh con, sinh con chẳng ngừng. Đau đớn về thể chất và tinh thần là sự tùng xẻo kép, khiến họ không thể nảy sinh tình yêu thương với con.

Và đám đàn ông này hoàn toàn không hiểu, đồng thời chúng cũng bất mãn hết sức bèn trừng mắt nhìn vợ mình trong đám người: “Muốn trốn? Chẳng qua là muốn tụi bây sinh mấy đứa bé mà thôi, chả cần làm cái gì, ngày nào cũng chờ lấy cơm ăn là được rồi thì bất mãn cái gì?”

“Làm đi, mau đi em!” Chị gái bị bóp cổ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào em gái, kiên quyết nói bằng khẩu hình miệng.

Lisa bị khϊếp sợ bởi đôi mắt của chị nên không thể không giơ thanh kiếm lên.

Đám đàn ông lập tức lùi lại, trước đó lúc họ ở phía xa xa đã thấy sự lợi hại của thanh kiếm.

“Mày dám à! Đây là người thân duy nhất của mày đấy.” Quốc vương ngay lập tức kéo vợ mình đến trước mặt như một lá chắn.

Đôi mắt của Lisa đầy nước mắt, đúng lúc này có tay súng bắn tỉa ẩn trong bóng tối bắn ra một viên đạn.

Chị gái: “Không!”

Lisa bị bắn vào vai, tay trái buông lỏng.

Lại thêm một viên đạn khác bắn trúng vai bên kia.

Hoàn toàn chẳng thể cầm được thanh kiếm, nó cứ thế rơi xuống đất và Lisa cũng ngã xuống.

Chị gái cô nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

Quốc vương mỉm cười và ghé vào tai chị ấy, nói một cách tàn bạo: “Mày yên tâm, tao sẽ để cho chị em mày, toàn bộ tụi bây sống cho thật tốt cho đến khi ngay cả tủy xương cũng bị tụi hao hút khô, ha ha ha ha.”

Đôi mắt của chị ấy chảy nước mắt máu, cứ thế nhìn lăm lăm vào người đàn ông đáng ghét này. Nếu có ma quỷ trên thế giới này, chị sẵn sàng trả bất cứ giá nào dù là linh hồn cũng được mà ngay cả sinh con cho ma quỷ thì ấy vẫn nguyện ý chỉ cần chị ấy có thể gϊếŧ hết toàn bộ đám đàn ông này! Từ đầu chị chấp nhận số phận của mình, nhưng niềm hy vọng bị phá vỡ gần trong gang tấc đã khơi dậy trong chị lòng chính trực.

Cuộc đấu tranh này tựa như một trò hề, ngay cả những kẻ nổi dậy cũng bị mắc kẹt bên trong.

Phụ nữ bị đẩy lại lên xe, có người chạy được mấy nước cũng bị bắt về. Lisa ứa nước mắt, cô bị Quốc vương kéo tóc đi một mạch. Quốc vương nhìn thanh kiếm với đôi mắt sợ hãi thán phục mà Lisa cũng nhìn vào nó.

Tại sao? Tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy? Rõ ràng Thần cho cô vũ khí như vậy ấy thế họ vẫn sa vào kết cục thê thảm thế này? Không, không...

Lisa sử dụng bàn tay yếu đuối để gắng gượng nắm lấy cỏ trên mặt đất, nhưng đó chỉ là vô ích.

Chúa, Chúa! Giúp chúng con một tay với, cầu xin Ngài, con bằng lòng trả bất cứ điều gì, cầu xin Ngài.

Tay kéo lê từ đồng cỏ vào đường nhựa, chẳng còn gốc cỏ nào để cho cô níu kéo, cô bị nâng lên. Cửa thùng xe tải mở ra giống như một con thú khổng lồ khủng khϊếp đang há miệng lớn để nuốt chửng cô.

Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ bao phủ.

Động tác của mọi người cứng đờ, lông tơ dựng đứng.

Một bóng đen trong một chiếc áo choàng có mũ đen lặng lẽ xuất hiện bên đường không biết tự khi nào.

“Ta nghe thấy tiếng gọi của du͙© vọиɠ, cũng vì nó mà tới đây.” Âm thanh uy nghiêm và dịu dàng xen lẫn huyền bí vang lên, rõ ràng là chẳng lớn nhưng truyền hết vào tai của tất cả mọi người.

“Có thẻ nòng cốt người nào đó xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, muốn rút thẻ không?” Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn tất cả mọi người ở đây.