Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nhà họ Đàm, để kỷ niệm sự trở lại của Đàm Dĩ Vũ, họ đang chuẩn bị một bữa tiệc.
“Đại sư huynh trong buổi giao lưu rất nổi bật, những Người Ngoại Cảm kia nhìn mà trợn tròn mắt luôn.”
“Đúng thật là anh vũ bất phàm đấy, xứng đáng là khuôn mặt của nhà họ Đàm chúng ta!”
“Cây to đón gió, mấyNgười Ngoại Cảm phương Tây kia đang ghen tị với đại sư huynh, xem thử có tin đồn gì lan truyền đi.”
“Có ai mà không biết những người phương Tây đó chứ? Từ thời kỳ hòa bình đã thích bôi nhọ đất nước chúng ta, bây giờ thời đại nào rồi mà vẫn như cũ, chả có tiến bộ chút nào cả.”
“Tuy rằng không ai tin, nhưng làm lớn chuyện cũng khó coi lắm…”
“...”
Đàm Dĩ Vũ là cô nhi, bởi vì tập võ có căn cốt tốt nên được nhà họ Đàm nhận nuôi, y là đệ tử thân truyền của chính gia chủ nhà họ Đàm, cũng là đại sư huynh trong thế hệ trẻ của nhà họ. Bây giờ là một siêu anh hùng Thành phố H với hàng triệu người hâm mộ, y đi đâu cũng hệt một siêu sao xuất hiện, được người hâm mộ la hét chói tai vang đường để chào đón, cảnh nở mày nở mặt chẳng gì sánh được.
Đệ tử nội môn và ngoại môn nhà họ Đàm rất đông, có gần 2000 người, phần lớn đều nghe Đàm Dĩ Vũ, lấy y làm tấm gương, vừa hâm mộ lại sùng bái đại sư huynh này. Nhờ vậy rất nhiều tin tức bất thường nửa thật nửa giả được cho là bôi nhọ Đàm Dĩ Vũ vừa xuất hiện sẽ bị coi là do đồng nghiệp ghen tị, sẽ bị một trận vây công và yêu cầu người đó dọn nhanh đồng thời câm miệng.
Trên mạng thỉnh thoảng lại xuất hiện một số người nói về việc Đàm Dĩ Vũ thao túng fan, dụ dỗ vị thành niên, cưỡng bức, thậm chí điên cuồng theo đuổi nữ thần nào đó không được. Chỉ cần phá tan tin đồn của lần này là nó sẽ sớm được dọn sạch, chẳng qua lần náo loạn này tương đối lớn. Chân trước của y vừa về nước, phía phương Tây bên kia đã có đã có rất nhiều Người Ngoại Cảm với lượng lớn fan hâm mộ đã xuất bản những bài báo dài, chỉ trích Đàm Dĩ Vũ theo đuổi người ta không thành bèn chờ thời cơ trả thù ở buổi giao lưu, hủy diệt công cụ bói toán rất quan trọng của đối phương, là một võ giả cóc ké đê tiện v.v...
Người trong nước ỷ vào các thế gia võ thuật cổ đại để đối phó với Lò Gϊếŧ Mổ, trong khi các quốc gia khác cũng có một số người tài ba như các thế gia võ cổ và tiến vào tầm nhìn của người dân, trở thành anh hùng hiệp trợ quốc gia đối phó Lò Gϊếŧ Mổ. Thế nên chuyện này đã náo loạn thật to ngay, ngay cả Bộ Ngoại giao cũng phải tham gia.
Bây giờ cư dân mạng ở hai bên đã dấy lên một cuộc nhiếc móc, hiển nhiên cư dân mạng trong nước tin tưởng Đàm Dĩ Vũ, nghĩ rằng bên phương Tây lại phạm tội thêm lần nữa.
Chỉ có một vài người biết sự thật, hoặc không dám mở miệng hoặc không mở miệng.
Gia chủ nhà họ Đàm gọi Đàm Dĩ Vũ vào phòng đọc sách, chửi cho một trận.
“Tật cũ này của con không thể sửa được à? Con ở trong nước làm những chuyện này thì thôi, tốt xấu gì cũng có thể che giấu cho con, kéo một miếng vải che mặt là được. Giờ con ra nước ngoài còn dám làm như vậy là muốn nhà họ Đàm mất mặt hết sao? Người của các gia tộc khác nghĩ như thế nào về chúng ta?!”
Đàm Dĩ Vũ: “Các gia tộc khác tự mình làm hư một đống chuyện, quan tâm tới chúng ta là dạng chó chê mèo lắm lông, xen vào việc của người khác.”
“Người ta không có phá tới nỗi làm người ngoài chê cười!”
“Xin lỗi sư phụ, là do con nhỏ đó quyến rũ con trước, nó đùa con một trận nên con mới muốn dạy cho nó một chút. Sao mà ngờ được nó lại vô dụng như vậy, con mới bày ra năm phần công lực.”
Kỹ xảo nói chuyện này đã làm cho sắc mặt gia chủ nhà họ Đàm tốt hơn đôi chút. Ông ta trừng mắt nhìn y và la: “May mà ông trời thưởng cơm cho ăn, cho con có tư chất luyện võ tuyệt hảo này, bằng không chẳng biết đã chết bao nhiêu lần từ sớm rồi.”
“Còn không phải do sư phụ dạy tốt.”
“Con đó, lo mà tranh thủ thời gian sửa tật xấu này đi. Đi ra ngoài đi, ra ngoài lâu như vậy cũng mệt rồi, sau tiệc mời khách thì nhớ nghỉ ngơi thật tốt.”
Đàm Dĩ Vũ cười hì hì rời đi. Gia chủ nhà họ Đàm coi Đàm Dĩ Vũ như con trai ruột, cảm thấy trên người y chả có thói xấu gì lớn, chẳng qua chỉ có tí tật liên quan tới con gái. Song, đại đa số đàn ông ít nhiều gì cũng có tí tật xấu dính trên người phụ nữ, điều này rất bình thường. Đàm Dĩ Vũ chỉ dễ dàng làm ra những chuyện cực đoan sau khi bị từ chối mà thôi. Nhưng người mà nó cứu gấp hàng triệu lần người nó làm tổn thương, cho nên tha thứ dễ dàng cho những tật xấu nhỏ của nó chẳng phải là điều nó nên có được hay sao?
Thế gia võ cổ bọn ông đã nỗ lực nhiều thế này, ai nấy phụ thuộc vào họ để tồn tại, vì vậy họ xứng đáng nhận được nhiều quyền lợi và đặc quyền hơn.
Đối với loại scandal này của nhà họ Đàm, đương nhiên cũng có thế gia võ cổ chính trực xem thường, nhưng bọn họ đúng thật là chẳng thể làm gì. Đã là xã hội hiện đại, mỗi gia tộc lớn trấn thủ một phương, ai cũng bận rộn, nào có thời gian quan tâm những thứ này. Mà gia tộc nhỏ thì hiển nhiên không dám nhiều lời.
Chính quyền địa phương Thành phố H, lính canh gửi một lá thư mời cho chỉ huy.
Chỉ huy Thành phố H đưa tay tiếp nhận và nhìn một chút, kế đó cười ngay tại chỗ.
“Làm ra chuyện như vậy mà bọn họ còn muốn bày tiệc mời khách, bày tiệc đúng là làm cho người ta sợ hãi thán phục.” Chỉ huy là một người đàn ông trẻ tuổi, đeo kính viền vàng, trông nhã nhặn anh tuấn, nghe nói lúc vừa mới được điều đến bên này, anh ta đã lọt vào mắt xanh của nữ đệ tử nhà họ Đàm, ả muốn kéo anh ta làm con rể nhà họ, đáng tiếc là bị từ chối.
“Ngài đi không?”
“Đi để ói hết lên người bọn họ à?” Chỉ huy ném thiệp mời vào thùng rác, nếu như không nhìn gân xanh nổi lên trên trán mà chỉ nghe giọng điệu bình tĩnh của anh ta, rất khó phát hiện ra anh ta tức giận tới nhường nào, “Chỉ cần có bất kỳ lực lượng nào có thể thay thế những thế gia võ cổ này, tôi tuyệt đối...”
Nắm đấm siết chặt rồi lại thất bại buông ra. Không biết có ngày đó không, nhưng trong một thời gian ngắn, rõ ràng là không có. Kế hoạch cải tạo binh sĩ của chính phủ chậm chạp không có tiến triển, thuốc kiềm chế quái vật toàn cầm tới từ chỗ nhà khoa học bên ngoài bức tường, trời mới biết nó có ẩn chưa bất kỳ mối hung hiểm tiềm ẩn nào chưa được biết đến... Miễn là một ngày không có điểm đột phá nào khác, chính phủ và người dân vẫn cần các thế gia võ thuật cổ đại, như vậy thì họ có bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể kìm nén.
Những thế gia đó chắc hẳn cũng rất rõ ràng cho nên mới ngày càng kiêu ngạo cuồng vọng, ngay cả quyền cai quản thành thị liên tục cũng muốn, làm hoàng tộc trong chính gia tộc của bọn họ còn chưa đủ ghiền.
...
Nhà họ Mộ Dung, viện nhỏ Truy Ảnh.
Người hầu trung thành của Vạn Dung xem xong kịch là đã ăn xong bữa cơm chiều. Bà ta theo thông lệ vào trong phòng Mộ Dung Ảnh liếc mắt một cái, nhưng lại phát hiện không thấy người trong đó đâu.
Không thấy ai? Người hầu già ngây người, đang yên đang lành, sao lại không thấy một tên tàn tật được chứ?
Bà ta tìm kiếm một vòng mà không tìm thấy nên vội vàng đi tìm Vạn Dung.
Vạn Dung ngay lập tức đến bộ phận giám sát để kiểm tra máy quay, thấy mấy quay đã bị hỏng, bà ta bèn kêu đệ tử của mình tìm kiếm và rất nhanh chóng đã tìm thấy dấu vết.
Mộ Dung Ảnh bị một thiếu niên cõng trên lưng chạy đi, thiếu niên có bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, Mộ Dung Ảnh đã không nhớ rõ cậu ta là ai.
Trong nội tâm cô thấy bất an: “Cậu nên buông tôi xuống thì hơn, lỡ mà phát hiện coi như cậu tiêu đời.”
“Chị yên tâm, em chắc chắn sẽ đưa chị ra ngoài!” Thiếu niên nói: “Lúc trước nếu không phải do chị cứu em, em đã chết từ lâu rồi. Bây giờ là lúc em báo ân!”
Mộ Dung Ảnh xúc động, mặc dù cô đã không nhớ rõ mình cứu người khi nào, đây là ai, ấy mà lại có người lo lắng tìm tới sau khi cô mất tích, kế đó phát hiện ra cô tuyệt vọng và mạo hiểm mạng sống muốn đưa cô thoát ra. Đây tựa như một chùm sáng chiếu vào thế giới tối tăm của cô.
Đáng tiếc là bản thân cô đang ở trong địa ngục, có ánh sáng thì nó chiếu được bao lâu chứ?
Chẳng bao lâu cô đã bị đá bay với thiếu niên, thiếu niên đập vào một cái cây, phun ra một búng máu. Mộ Dung Ảnh ngẩng đầu lên và thấy cậu ta bị kéo thô bạo.
“Đừng...” Mộ Dung Ảnh cầu xin nhìn Vạn Dung đang sải bước tới: “Là tôi lừa cậu ta giúp mình, cậu ta không biết gì cả, van cầu bà tha cho cậu ta đi…”
“Trước đây tao đã nói rồi, mày mà dám giở trờ thì tính sao?” Vạn Dung mở miệng trong hung tợn. Thấy cô quan tâm thiếu niên kia, bà ta bảo: “Thằng nhóc này ăn cây táo rào cây sung, một đệ tử ngoại môn mà cũng dám xông vào viện trong, không biết còn tâm tư gì, kéo đến Hình Đường, xét xử sơ thẩm cho tốt.”
Hình Đường là nơi nào? Đi vào một chuyến thì ít nhất là bị lột một lớp da, huống chi hiện tại Vạn Dung giận chó đánh mèo bởi vì Mộ Dung Ảnh. Mộ Dung Ảnh biết, thiếu niên này đi vào sẽ không có khả năng đi ra.
“Tôi cầu xin bà, bà gϊếŧ tôi và tha cho cậu ta đi! Làm ơn! Buông tha cho cậu ta…” Mộ Dung Ảnh rơi lệ đầy mặt, tình nguyện tự mình chết chứ chẳng muốn một người tốt bụng mang lại cho cô ấm áp và hy vọng sẽ chết vì cô.
Mộ Dung Ảnh càng như vậy, Vạn Dung lại càng không làm như cô mong muốn: “Mày yên tâm, mày trốn không thoát, mà nó... ”
Vạn Dung ném ra một viên đá nhỏ bắn về phía thiếu niên kia, hòn đá bọc lấy nội lực như kiếm bắn vào đầu cậu làm thiếu niên co giật một chút rồi không còn nhúc nhích nữa.
“Để cho mày lên đường Hoàng Tuyền không thấy tịch mịch!”
Mộ Dung Ảnh nhìn thi thể thiếu niên với vẻ chẳng tin nổi, sau đó cô chậm rãi trừng trộ về phía Vạn Dung, con mắt đỏ thẫm như máu: “Tôi nguyền rủa bà, dù tôi phải trả cái giá gì, tôi chắc chắn sẽ hóa thành quỷ tới tìm mấy người đòi mạng!!!”
“Tốt, để gia tăng khả năng mày biến thành quỷ, tao sẽ dùng từng đao lóc thịt mày, để cho mày chết đi với cách đau đớn nhất, thế nào?” Vạn Dung khinh miệt cười lạnh rồi để cho người ta kéo cô trở về viện nhỏ Truy Ảnh.
Mộ Dung Ảnh bị kéo dài một mạch, máu lệ chảy ra từ hốc mắt. Cô càng tuyệt vọng hơn khi ý thức được có lẽ ngay cả quỷ cũng sẽ không dám tới gần loại người ác như Vạn Dung. Sát tâm Vạn Dung nổi lên, từ đầu tính giữ cho cô một mạng có lẽ do Mộ Dung Trường Phong, bấy giờ bà ta tìm được cơ hội thế là ước gì gϊếŧ chết cô.
Hết thảy cứ kết thúc như vậy? Hai tay Mộ Dung Ảnh móc vào đất làm mài đi da thịt, máu tươi lưu lại vết máu thật dài trên mặt đất.
Đột nhiên, trong không khí nổi lên những gợn sóng vô hình, một cảm giác kỳ diệu xuất hiện.
Tất cả mọi người dừng bước, Vạn Dung trong nháy mắt đó cũng kéo căng thần kinh, nhanh chóng dựa lưng vào lưng với đệ tử, cảnh giác bốn phía, mồ hôi lạnh cứ thế túa ra ngay.
“Ta nghe thấy tiếng gọi của du͙© vọиɠ, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.” Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một tiếng thì thầm ma quỷ.
Cái gì đây? Một vị cao nhân mới gia nhập thế tục à? Nhưng cảm giác này... thực sự không giống như dạng con người có thể tỏa ra.
Mộ Dung Ảnh ngây dại, sau đó trái tim đập dồn rồi không kiềm chế được mà mừng như điên. Chẳng lẽ do cô triệu hoán? Tuyệt vời! Mặc kệ cô ấy là ma quỷ gì cũng không quan trọng! Chỉ cần có thể trả thù những kẻ ác này, muốn cô làm gì cô cũng sẽ nguyện ý hết!
Vạn Dung hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, thanh âm cũng rất khó chen ra khỏi cổ họng. Mặc dù bà ta chẳng ưu tú như Vạn Phù nhưng cũng được xưng là cao thủ, rất ít người có thể gây cho bà ta cảm giác đáng sợ nhường này.
“Rút thẻ không? Một bộ 10 thẻ, mỗi bộ 1,000 vạn.”
“Cái... Một, một ngàn vạn phải không?” Vạn Dung tự nhận là bắt được thứ mấu chốt nhất bèn nghĩ thầm người này muốn tiền. Chuyện mà tiền giải quyết được đều là chuyện nhỏ, bà ta chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ vì sợ bị gϊếŧ chết. Bây giờ bà ta hạnh phúc như vậy, chồng bà đã quay về nhà, con gái thì mới hết bệnh, chẳng mấy chốc sẽ được họ Mộ Dung nâng đỡ ra mắt, sẽ trở thành một siêu anh hùng như Đàm Dĩ Vũ của thành phố H. Thời khắc đáng tự hào như thế, bà ta không bao giờ muốn vắng mặt.
“Được!” Lúc này bà ta mới đáp trả, có thể kéo dài thời gian thì cứ kéo dài, Mộ Dung Trường Phong dẫn Mộ Dung Tuyết trên đường trở về. Có Mộ Dung Trường Phong ở đây, có lẽ sẽ có một ít phần thắng.
Đôi mắt của Giang Tinh Chước cong cong, cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, vòng xoáy sương trắng vẩn lên, trên con đường núi nhỏ u ám tối hù này đã có ánh sáng phát ra.
Cảnh tượng kỳ ảo không thể tưởng tượng nổi nơi đây khiến những người nhà họ Mộ Dung ngơ hết cả.
Vạn Dung lập tức sợ hãi, đúng là người có tật giật mình. Từ đầu bà ta còn những tưởng Giang Tinh Chước cũng là cao nhân võ cổ, nay chợt nhìn thấy loại cảnh tượng này thì chẳng phải là dạng con người làm ra bèn nghĩ ngay đến chuyện Mộ Dung Ảnh nói hóa thành quỷ đòi mạng.
Mộ Dung Ảnh thì càng thêm phần mừng rỡ như điên.
Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng lật thẻ của cô.”
Vạn Dung thở nặng nề hẳn, bà ta run rẩy đưa tay lật thẻ.
Thẻ đầu tiên lật, ánh sáng tan đi, để lộ một mặt bài trong suốt và sạch sẽ có hoa văn và chữ viết bí ẩn được in trên đó.
“Chúc mừng cô rút được một thẻ Tăng Gấp Đôi sức mạnh. Sử dụng thẻ này, sức mạnh của cô sẽ x2, sử dụng giới hạn 10 phút, thời gian nghỉ 72 giờ.”
“Cái gì?” Vạn Dung sửng sốt, bà ta nào có chơi trò chơi nên phản ứng không kịp trước ý tứ trong lời Giang Tinh Chước.
Chỉ thấy thẻ bài hóa thành ánh sáng rơi vào cơ thể bà ta. Một giây sau, bà ta cảm thấy nội lực của mình đột nhiên phát triển nhanh chóng. Bà ta hoảng sợ, nghĩ rằng mình sẽ tẩu hỏa nhập ma, ấy nhưng lại nhanh chóng phát hiện ra rằng cơ thể không có bất kỳ chỗ nào khó chịu. Những nội lực này cứ thể như là thứ bà ta vất vả tích lũy từng chút một và thật bền vững, giờ nó đang vận hành ngoan ngoãn trong kinh mạch.
Vạn Dung theo bản năng vận công, đánh ra một chưởng hướng về phía một góc đa to lớn.
“Bùm!”
Cây hòe già bị chưởng cách không đó đánh tới và nổ đứt ngay.
Các đệ tử khác ngây người hết, tốt, quá ghê! Chả có mấy ai làm được chiêu Cách Không Đánh Trâu trong gia tộc võ cổ hiện đại, huống chi còn là cách không cho nổ một cây đa lớn cỡ ba người ôm lấy như vậy! Nhà họ Mộ Dung chỉ có mỗi Mộ Dung Trường Phong và hai vị thuộc cấp bậc cha chú là làm được!
Vạn Dung ngây đơ, rốt cục cũng phản ứng được thẻ bài này là có ý gì, thẻ Tăng gấp đôi sức mạnh... chính là có ý như thế!
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Ảnh cứng đờ. Cái gì?
Vạn Dung mừng rỡ chẳng thôi, vội vàng cất thẻ bài đi. Một lần chỉ có thể sử dụng 10 phút, không có việc gì thì sao nỡ dùng bừa?
“Xin vui lòng tiếp tục lật thẻ của cô.”
Vạn Dung cất thẻ tăng gấp đôi lại, ánh mắt nhìn Giang Tinh Chước càng thêm sợ hãi, nhưng nội tâm thì chờ mong để mình được lật thẻ bài thứ hai ngay, chẳng dám sử dụng thẻ bài để chọi cứng với cô.
Lật thẻ bài thứ hai.
“Thật không may, cô đã rút ra một thẻ trống.”
Đó là một quy tắc không thể đơn giản hơn, ai nấy đã hiểu. Song, nó càng căng thẳng vược bậc vì hóa ra không phải thẻ bài nào cũng dùng được.”
Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ bài thứ tư, lại là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ bài thứ năm là một thẻ trống.
Thẻ bài thứ sáu là một viên Tẩy Tủy Đan.
Nhưng cứ thế cho tới tấm thẻ bài thứ chín, Vạn Dung đã không rút ra được bất cứ thứ gì thực tế.
Rất nhanh, trong sự mong đợi căng thẳng của tất cả mọi người, thẻ cuối cùng cũng lật. Rốt cuộc nó cũng có hoa văn và chữ mà lại chẳng phải là một con dao bình thường.
Vạn Dung vừa khẩn trương vừa chờ mong nhìn về phía Giang Tinh Chước, bà ta hy vọng sẽ rút được thẻ Tăng Gấp Đôi, đây là sự hoang đường tới bực nào chứ? Không cần phải tu luyện gian khổ mà đã để ta tăng gấp đôi thực lực! Nếu như là cao thủ đạt tới Hóa Cảnh sử dụng, vậy chẳng phải là lên trời luôn được à?
1,000 vạn này thật sự quá đáng giá, rút được một thẻ thì coi là kiếm được, nếu còn có thể rút thêm được một thẻ nữa, nhà họ Mộ Dung đã được quyết định trước là sẽ trở thành thế gia võ cổ đứng đầu!
Khóe miệng Giang Tinh Chước mỉm cười sâu: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng "Tiếng Nói Của Trái Tim", thẻ giới hạn thời gian, thời gian sử dụng 60 phút, thời gian nghỉ 72 giờ. Sử dụng thẻ này, cô có thể nghe thấy tiếng lòng của tất cả mọi người trong vòng bán kính 50 mét.”
Tiếng Nói Của Trái Tim? Vạn Dung còn chưa hoàn hồn thì lá bài kia hóa thành hào quang, tiến vào trong cơ thể bà ta. Bà ta lập tức nghe được đủ loại thán phục của những người xung quanh, mà những thứ này rất nhanh đã được che dấu dưới tiếng lòng bén nhọn của Mộ Dung Ảnh.
[Tại sao? Tại sao? Đây không phải là ma quỷ mà mình gọi ư? Vì sao lại cho loài ác nhân hư Vạn Dung này! Tại sao tại sao?!]
Vạn Dung nhìn về phía Mộ Dung Ảnh, nhìn thấy Mộ Dung Ảnh hoàn toàn chẳng mở miệng, ấy nhưng thanh âm tuyệt vọng sụp đổ của nó lại tiến vào trong đầu bà. Vạn Dung trong nháy mắt đó cảm nhận được sức hấp dẫn của tấm thẻ này bèn nở nụ cười với Mộ Dung Ảnh.
Mộ Dung Ảnh phun một ngụm máu từ tận sâu trong lòng, rốt cục hôn mê bất tỉnh.
Ôi, thật đáng tiếc, vừa rồi cung cấp năng lượng rất nhiều là thế, cái choáng váng này muốn làm nó gián đoạn rồi, hầy… Cũng không bị gián đoạn, thậm chí cô ấy choáng váng mà vẫn còn cung cấp năng lượng cho cô, có vẻ như thực sự sụp đổ rồi.
Giang Tinh Chước: “Rút thẻ kết thúc, hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại cô.”
Giang Tinh Chước biến mất tại chỗ cùng với cảm giác quỷ dị mà cô mang đến.
Giống như bị phóng ra khỏi không gian tọa độ dị thường, không biết khi nào mà không khí nóng rực đã mát mẻ hẳn, làm khi mọi người hít nó vào phổi thì ngay lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Trái tim Vạn Dung càng lúc càng nhảy liên hồi, tạm thời cũng không rảnh đi lóc xương Mộ Dung Ảnh: “Ném nó về viện nhỏ Truy Ảnh, chuyện vừa rồi không được nhắc tới với bất kỳ ai.”
“Vâng!”
Vạn Dung vội vàng chạy tới tiền viện, Mộ Dung Trường Phong cùng Mộ Dung Tuyết đã trở về. Chuyện này không phải chuyện đùa, bà ta phải lập tức thương lượng với Mộ Dung Trường Phong xem làm sao bây giờ. Hôm nay bà ta chẳng biết vì sao mình lại có được kỳ ngộ này, có được cơ hội rút thẻ, ắt các gia tộc khác cũng có thể gặp phải loại quỷ thần thần bí đấy và cũng đạt được cơ hội rút thăm này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu họ cũng rút ra được mấy thẻ như thế hoặc là mấy tấm thẻ mạnh hơn? Thậm chí, nếu là người của chính phủ gặp Giang Tinh Chước và rút thẻ thì sao?
Vạn Dung càng nghĩ càng kinh hãi, dự cảm thế giới này có thể sẽ thay đổi, vận mệnh của những thế gia võ cổ như bọn họ, thậm chí là tương lai của thế giới này, càng thêm khó bề thấy rõ.
Rất nhanh bà ta đã chạy từ sau núi tới tiền viện, Mộ Dung Trường Phong và Mộ Dung Tuyết đang ở trong đại sảnh chia đồ ăn vặt cho sư huynh đệ. Bà ta còn chưa nhìn thấy người mà đã nghe được ngay tiếng lòng vui vẻ xen lẫn thanh âm ngọt ngào của Mộ Dung Tuyết, điều này làm cho trái tim đang căng thẳng của bà ta hơi buông lỏng.
[Vạn Dung sắp tới rồi, con chú ý một chút, đừng để lộ tẩy.] Giọng nói của Mộ Dung Trường Phong vang lên trong đầu Vạn Dung. Loại cao thủ như ông ta thì ngay cả Vạn Dung chưa lộ diện thì ông đã biết vợ mình sắp tới.
Vạn Dung nghĩ thầm, nhất định ông ấy dẫn Mộ Dung Tuyết đi chơi rồi đi ăn chút đồ mà bà ta không cho đυ.ng vào, chuyện này làm bà ta hơi tức giận. Lại nghĩ đến cảnh Mộ Dung Trường Phong và Mộ Dung Tuyết trao đổi ánh mắt với nhau, lén la lén lút truyền loại tin tức này thì bà ta lại thấy có chút ngọt ngào; mẹ nghiêm khắc cha dịu dàng và con gái cục cưng đáng yêu ngây thơ, đây là thiết lập người cùng một nhà đầy kinh điển cỡ nào đây.
[Yên tâm đi cha, con có kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối sẽ không lộ được, cũng không để Vạn Dung nhận thấy bất thường.]
Vạn Dung sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tiểu Tuyết cứ thế lén gọi thẳng tên mình?
Chương 17: Vạn Dung rút thẻ
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nhà họ Đàm, để kỷ niệm sự trở lại của Đàm Dĩ Vũ, họ đang chuẩn bị một bữa tiệc.
“Đại sư huynh trong buổi giao lưu rất nổi bật, những Người Ngoại Cảm kia nhìn mà trợn tròn mắt luôn.”
“Đúng thật là anh vũ bất phàm đấy, xứng đáng là khuôn mặt của nhà họ Đàm chúng ta!”
“Cây to đón gió, mấyNgười Ngoại Cảm phương Tây kia đang ghen tị với đại sư huynh, xem thử có tin đồn gì lan truyền đi.”
“Có ai mà không biết những người phương Tây đó chứ? Từ thời kỳ hòa bình đã thích bôi nhọ đất nước chúng ta, bây giờ thời đại nào rồi mà vẫn như cũ, chả có tiến bộ chút nào cả.”
“Tuy rằng không ai tin, nhưng làm lớn chuyện cũng khó coi lắm…”
“...”
Đàm Dĩ Vũ là cô nhi, bởi vì tập võ có căn cốt tốt nên được nhà họ Đàm nhận nuôi, y là đệ tử thân truyền của chính gia chủ nhà họ Đàm, cũng là đại sư huynh trong thế hệ trẻ của nhà họ. Bây giờ là một siêu anh hùng Thành phố H với hàng triệu người hâm mộ, y đi đâu cũng hệt một siêu sao xuất hiện, được người hâm mộ la hét chói tai vang đường để chào đón, cảnh nở mày nở mặt chẳng gì sánh được.
Đệ tử nội môn và ngoại môn nhà họ Đàm rất đông, có gần 2000 người, phần lớn đều nghe Đàm Dĩ Vũ, lấy y làm tấm gương, vừa hâm mộ lại sùng bái đại sư huynh này. Nhờ vậy rất nhiều tin tức bất thường nửa thật nửa giả được cho là bôi nhọ Đàm Dĩ Vũ vừa xuất hiện sẽ bị coi là do đồng nghiệp ghen tị, sẽ bị một trận vây công và yêu cầu người đó dọn nhanh đồng thời câm miệng.
Trên mạng thỉnh thoảng lại xuất hiện một số người nói về việc Đàm Dĩ Vũ thao túng fan, dụ dỗ vị thành niên, cưỡng bức, thậm chí điên cuồng theo đuổi nữ thần nào đó không được. Chỉ cần phá tan tin đồn của lần này là nó sẽ sớm được dọn sạch, chẳng qua lần náo loạn này tương đối lớn. Chân trước của y vừa về nước, phía phương Tây bên kia đã có đã có rất nhiều Người Ngoại Cảm với lượng lớn fan hâm mộ đã xuất bản những bài báo dài, chỉ trích Đàm Dĩ Vũ theo đuổi người ta không thành bèn chờ thời cơ trả thù ở buổi giao lưu, hủy diệt công cụ bói toán rất quan trọng của đối phương, là một võ giả cóc ké đê tiện v.v...
Người trong nước ỷ vào các thế gia võ thuật cổ đại để đối phó với Lò Gϊếŧ Mổ, trong khi các quốc gia khác cũng có một số người tài ba như các thế gia võ cổ và tiến vào tầm nhìn của người dân, trở thành anh hùng hiệp trợ quốc gia đối phó Lò Gϊếŧ Mổ. Thế nên chuyện này đã náo loạn thật to ngay, ngay cả Bộ Ngoại giao cũng phải tham gia.
Bây giờ cư dân mạng ở hai bên đã dấy lên một cuộc nhiếc móc, hiển nhiên cư dân mạng trong nước tin tưởng Đàm Dĩ Vũ, nghĩ rằng bên phương Tây lại phạm tội thêm lần nữa.
Chỉ có một vài người biết sự thật, hoặc không dám mở miệng hoặc không mở miệng.
Gia chủ nhà họ Đàm gọi Đàm Dĩ Vũ vào phòng đọc sách, chửi cho một trận.
“Tật cũ này của con không thể sửa được à? Con ở trong nước làm những chuyện này thì thôi, tốt xấu gì cũng có thể che giấu cho con, kéo một miếng vải che mặt là được. Giờ con ra nước ngoài còn dám làm như vậy là muốn nhà họ Đàm mất mặt hết sao? Người của các gia tộc khác nghĩ như thế nào về chúng ta?!”
Đàm Dĩ Vũ: “Các gia tộc khác tự mình làm hư một đống chuyện, quan tâm tới chúng ta là dạng chó chê mèo lắm lông, xen vào việc của người khác.”
“Người ta không có phá tới nỗi làm người ngoài chê cười!”
“Xin lỗi sư phụ, là do con nhỏ đó quyến rũ con trước, nó đùa con một trận nên con mới muốn dạy cho nó một chút. Sao mà ngờ được nó lại vô dụng như vậy, con mới bày ra năm phần công lực.”
Kỹ xảo nói chuyện này đã làm cho sắc mặt gia chủ nhà họ Đàm tốt hơn đôi chút. Ông ta trừng mắt nhìn y và la: “May mà ông trời thưởng cơm cho ăn, cho con có tư chất luyện võ tuyệt hảo này, bằng không chẳng biết đã chết bao nhiêu lần từ sớm rồi.”
“Còn không phải do sư phụ dạy tốt.”
“Con đó, lo mà tranh thủ thời gian sửa tật xấu này đi. Đi ra ngoài đi, ra ngoài lâu như vậy cũng mệt rồi, sau tiệc mời khách thì nhớ nghỉ ngơi thật tốt.”
Đàm Dĩ Vũ cười hì hì rời đi. Gia chủ nhà họ Đàm coi Đàm Dĩ Vũ như con trai ruột, cảm thấy trên người y chả có thói xấu gì lớn, chẳng qua chỉ có tí tật liên quan tới con gái. Song, đại đa số đàn ông ít nhiều gì cũng có tí tật xấu dính trên người phụ nữ, điều này rất bình thường. Đàm Dĩ Vũ chỉ dễ dàng làm ra những chuyện cực đoan sau khi bị từ chối mà thôi. Nhưng người mà nó cứu gấp hàng triệu lần người nó làm tổn thương, cho nên tha thứ dễ dàng cho những tật xấu nhỏ của nó chẳng phải là điều nó nên có được hay sao?
Thế gia võ cổ bọn ông đã nỗ lực nhiều thế này, ai nấy phụ thuộc vào họ để tồn tại, vì vậy họ xứng đáng nhận được nhiều quyền lợi và đặc quyền hơn.
Đối với loại scandal này của nhà họ Đàm, đương nhiên cũng có thế gia võ cổ chính trực xem thường, nhưng bọn họ đúng thật là chẳng thể làm gì. Đã là xã hội hiện đại, mỗi gia tộc lớn trấn thủ một phương, ai cũng bận rộn, nào có thời gian quan tâm những thứ này. Mà gia tộc nhỏ thì hiển nhiên không dám nhiều lời.
Chính quyền địa phương Thành phố H, lính canh gửi một lá thư mời cho chỉ huy.
Chỉ huy Thành phố H đưa tay tiếp nhận và nhìn một chút, kế đó cười ngay tại chỗ.
“Làm ra chuyện như vậy mà bọn họ còn muốn bày tiệc mời khách, bày tiệc đúng là làm cho người ta sợ hãi thán phục.” Chỉ huy là một người đàn ông trẻ tuổi, đeo kính viền vàng, trông nhã nhặn anh tuấn, nghe nói lúc vừa mới được điều đến bên này, anh ta đã lọt vào mắt xanh của nữ đệ tử nhà họ Đàm, ả muốn kéo anh ta làm con rể nhà họ, đáng tiếc là bị từ chối.
“Ngài đi không?”
“Đi để ói hết lên người bọn họ à?” Chỉ huy ném thiệp mời vào thùng rác, nếu như không nhìn gân xanh nổi lên trên trán mà chỉ nghe giọng điệu bình tĩnh của anh ta, rất khó phát hiện ra anh ta tức giận tới nhường nào, “Chỉ cần có bất kỳ lực lượng nào có thể thay thế những thế gia võ cổ này, tôi tuyệt đối...”
Nắm đấm siết chặt rồi lại thất bại buông ra. Không biết có ngày đó không, nhưng trong một thời gian ngắn, rõ ràng là không có. Kế hoạch cải tạo binh sĩ của chính phủ chậm chạp không có tiến triển, thuốc kiềm chế quái vật toàn cầm tới từ chỗ nhà khoa học bên ngoài bức tường, trời mới biết nó có ẩn chưa bất kỳ mối hung hiểm tiềm ẩn nào chưa được biết đến... Miễn là một ngày không có điểm đột phá nào khác, chính phủ và người dân vẫn cần các thế gia võ thuật cổ đại, như vậy thì họ có bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể kìm nén.
Những thế gia đó chắc hẳn cũng rất rõ ràng cho nên mới ngày càng kiêu ngạo cuồng vọng, ngay cả quyền cai quản thành thị liên tục cũng muốn, làm hoàng tộc trong chính gia tộc của bọn họ còn chưa đủ ghiền.
...
Nhà họ Mộ Dung, viện nhỏ Truy Ảnh.
Người hầu trung thành của Vạn Dung xem xong kịch là đã ăn xong bữa cơm chiều. Bà ta theo thông lệ vào trong phòng Mộ Dung Ảnh liếc mắt một cái, nhưng lại phát hiện không thấy người trong đó đâu.
Không thấy ai? Người hầu già ngây người, đang yên đang lành, sao lại không thấy một tên tàn tật được chứ?
Bà ta tìm kiếm một vòng mà không tìm thấy nên vội vàng đi tìm Vạn Dung.
Vạn Dung ngay lập tức đến bộ phận giám sát để kiểm tra máy quay, thấy mấy quay đã bị hỏng, bà ta bèn kêu đệ tử của mình tìm kiếm và rất nhanh chóng đã tìm thấy dấu vết.
Mộ Dung Ảnh bị một thiếu niên cõng trên lưng chạy đi, thiếu niên có bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, Mộ Dung Ảnh đã không nhớ rõ cậu ta là ai.
Trong nội tâm cô thấy bất an: “Cậu nên buông tôi xuống thì hơn, lỡ mà phát hiện coi như cậu tiêu đời.”
“Chị yên tâm, em chắc chắn sẽ đưa chị ra ngoài!” Thiếu niên nói: “Lúc trước nếu không phải do chị cứu em, em đã chết từ lâu rồi. Bây giờ là lúc em báo ân!”
Mộ Dung Ảnh xúc động, mặc dù cô đã không nhớ rõ mình cứu người khi nào, đây là ai, ấy mà lại có người lo lắng tìm tới sau khi cô mất tích, kế đó phát hiện ra cô tuyệt vọng và mạo hiểm mạng sống muốn đưa cô thoát ra. Đây tựa như một chùm sáng chiếu vào thế giới tối tăm của cô.
Đáng tiếc là bản thân cô đang ở trong địa ngục, có ánh sáng thì nó chiếu được bao lâu chứ?
Chẳng bao lâu cô đã bị đá bay với thiếu niên, thiếu niên đập vào một cái cây, phun ra một búng máu. Mộ Dung Ảnh ngẩng đầu lên và thấy cậu ta bị kéo thô bạo.
“Đừng...” Mộ Dung Ảnh cầu xin nhìn Vạn Dung đang sải bước tới: “Là tôi lừa cậu ta giúp mình, cậu ta không biết gì cả, van cầu bà tha cho cậu ta đi…”
“Trước đây tao đã nói rồi, mày mà dám giở trờ thì tính sao?” Vạn Dung mở miệng trong hung tợn. Thấy cô quan tâm thiếu niên kia, bà ta bảo: “Thằng nhóc này ăn cây táo rào cây sung, một đệ tử ngoại môn mà cũng dám xông vào viện trong, không biết còn tâm tư gì, kéo đến Hình Đường, xét xử sơ thẩm cho tốt.”
Hình Đường là nơi nào? Đi vào một chuyến thì ít nhất là bị lột một lớp da, huống chi hiện tại Vạn Dung giận chó đánh mèo bởi vì Mộ Dung Ảnh. Mộ Dung Ảnh biết, thiếu niên này đi vào sẽ không có khả năng đi ra.
“Tôi cầu xin bà, bà gϊếŧ tôi và tha cho cậu ta đi! Làm ơn! Buông tha cho cậu ta…” Mộ Dung Ảnh rơi lệ đầy mặt, tình nguyện tự mình chết chứ chẳng muốn một người tốt bụng mang lại cho cô ấm áp và hy vọng sẽ chết vì cô.
Mộ Dung Ảnh càng như vậy, Vạn Dung lại càng không làm như cô mong muốn: “Mày yên tâm, mày trốn không thoát, mà nó... ”
Vạn Dung ném ra một viên đá nhỏ bắn về phía thiếu niên kia, hòn đá bọc lấy nội lực như kiếm bắn vào đầu cậu làm thiếu niên co giật một chút rồi không còn nhúc nhích nữa.
“Để cho mày lên đường Hoàng Tuyền không thấy tịch mịch!”
Mộ Dung Ảnh nhìn thi thể thiếu niên với vẻ chẳng tin nổi, sau đó cô chậm rãi trừng trộ về phía Vạn Dung, con mắt đỏ thẫm như máu: “Tôi nguyền rủa bà, dù tôi phải trả cái giá gì, tôi chắc chắn sẽ hóa thành quỷ tới tìm mấy người đòi mạng!!!”
“Tốt, để gia tăng khả năng mày biến thành quỷ, tao sẽ dùng từng đao lóc thịt mày, để cho mày chết đi với cách đau đớn nhất, thế nào?” Vạn Dung khinh miệt cười lạnh rồi để cho người ta kéo cô trở về viện nhỏ Truy Ảnh.
Mộ Dung Ảnh bị kéo dài một mạch, máu lệ chảy ra từ hốc mắt. Cô càng tuyệt vọng hơn khi ý thức được có lẽ ngay cả quỷ cũng sẽ không dám tới gần loại người ác như Vạn Dung. Sát tâm Vạn Dung nổi lên, từ đầu tính giữ cho cô một mạng có lẽ do Mộ Dung Trường Phong, bấy giờ bà ta tìm được cơ hội thế là ước gì gϊếŧ chết cô.
Hết thảy cứ kết thúc như vậy? Hai tay Mộ Dung Ảnh móc vào đất làm mài đi da thịt, máu tươi lưu lại vết máu thật dài trên mặt đất.
Đột nhiên, trong không khí nổi lên những gợn sóng vô hình, một cảm giác kỳ diệu xuất hiện.
Tất cả mọi người dừng bước, Vạn Dung trong nháy mắt đó cũng kéo căng thần kinh, nhanh chóng dựa lưng vào lưng với đệ tử, cảnh giác bốn phía, mồ hôi lạnh cứ thế túa ra ngay.
“Ta nghe thấy tiếng gọi của du͙© vọиɠ, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.” Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một tiếng thì thầm ma quỷ.
Cái gì đây? Một vị cao nhân mới gia nhập thế tục à? Nhưng cảm giác này... thực sự không giống như dạng con người có thể tỏa ra.
Mộ Dung Ảnh ngây dại, sau đó trái tim đập dồn rồi không kiềm chế được mà mừng như điên. Chẳng lẽ do cô triệu hoán? Tuyệt vời! Mặc kệ cô ấy là ma quỷ gì cũng không quan trọng! Chỉ cần có thể trả thù những kẻ ác này, muốn cô làm gì cô cũng sẽ nguyện ý hết!
Vạn Dung hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, thanh âm cũng rất khó chen ra khỏi cổ họng. Mặc dù bà ta chẳng ưu tú như Vạn Phù nhưng cũng được xưng là cao thủ, rất ít người có thể gây cho bà ta cảm giác đáng sợ nhường này.
“Rút thẻ không? Một bộ 10 thẻ, mỗi bộ 1,000 vạn.”
“Cái... Một, một ngàn vạn phải không?” Vạn Dung tự nhận là bắt được thứ mấu chốt nhất bèn nghĩ thầm người này muốn tiền. Chuyện mà tiền giải quyết được đều là chuyện nhỏ, bà ta chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ vì sợ bị gϊếŧ chết. Bây giờ bà ta hạnh phúc như vậy, chồng bà đã quay về nhà, con gái thì mới hết bệnh, chẳng mấy chốc sẽ được họ Mộ Dung nâng đỡ ra mắt, sẽ trở thành một siêu anh hùng như Đàm Dĩ Vũ của thành phố H. Thời khắc đáng tự hào như thế, bà ta không bao giờ muốn vắng mặt.
“Được!” Lúc này bà ta mới đáp trả, có thể kéo dài thời gian thì cứ kéo dài, Mộ Dung Trường Phong dẫn Mộ Dung Tuyết trên đường trở về. Có Mộ Dung Trường Phong ở đây, có lẽ sẽ có một ít phần thắng.
Đôi mắt của Giang Tinh Chước cong cong, cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, vòng xoáy sương trắng vẩn lên, trên con đường núi nhỏ u ám tối hù này đã có ánh sáng phát ra.
Cảnh tượng kỳ ảo không thể tưởng tượng nổi nơi đây khiến những người nhà họ Mộ Dung ngơ hết cả.
Vạn Dung lập tức sợ hãi, đúng là người có tật giật mình. Từ đầu bà ta còn những tưởng Giang Tinh Chước cũng là cao nhân võ cổ, nay chợt nhìn thấy loại cảnh tượng này thì chẳng phải là dạng con người làm ra bèn nghĩ ngay đến chuyện Mộ Dung Ảnh nói hóa thành quỷ đòi mạng.
Mộ Dung Ảnh thì càng thêm phần mừng rỡ như điên.
Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng lật thẻ của cô.”
Vạn Dung thở nặng nề hẳn, bà ta run rẩy đưa tay lật thẻ.
Thẻ đầu tiên lật, ánh sáng tan đi, để lộ một mặt bài trong suốt và sạch sẽ có hoa văn và chữ viết bí ẩn được in trên đó.
“Chúc mừng cô rút được một thẻ Tăng Gấp Đôi sức mạnh. Sử dụng thẻ này, sức mạnh của cô sẽ x2, sử dụng giới hạn 10 phút, thời gian nghỉ 72 giờ.”
“Cái gì?” Vạn Dung sửng sốt, bà ta nào có chơi trò chơi nên phản ứng không kịp trước ý tứ trong lời Giang Tinh Chước.
Chỉ thấy thẻ bài hóa thành ánh sáng rơi vào cơ thể bà ta. Một giây sau, bà ta cảm thấy nội lực của mình đột nhiên phát triển nhanh chóng. Bà ta hoảng sợ, nghĩ rằng mình sẽ tẩu hỏa nhập ma, ấy nhưng lại nhanh chóng phát hiện ra rằng cơ thể không có bất kỳ chỗ nào khó chịu. Những nội lực này cứ thể như là thứ bà ta vất vả tích lũy từng chút một và thật bền vững, giờ nó đang vận hành ngoan ngoãn trong kinh mạch.
Vạn Dung theo bản năng vận công, đánh ra một chưởng hướng về phía một góc đa to lớn.
“Bùm!”
Cây hòe già bị chưởng cách không đó đánh tới và nổ đứt ngay.
Các đệ tử khác ngây người hết, tốt, quá ghê! Chả có mấy ai làm được chiêu Cách Không Đánh Trâu trong gia tộc võ cổ hiện đại, huống chi còn là cách không cho nổ một cây đa lớn cỡ ba người ôm lấy như vậy! Nhà họ Mộ Dung chỉ có mỗi Mộ Dung Trường Phong và hai vị thuộc cấp bậc cha chú là làm được!
Vạn Dung ngây đơ, rốt cục cũng phản ứng được thẻ bài này là có ý gì, thẻ Tăng gấp đôi sức mạnh... chính là có ý như thế!
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Ảnh cứng đờ. Cái gì?
Vạn Dung mừng rỡ chẳng thôi, vội vàng cất thẻ bài đi. Một lần chỉ có thể sử dụng 10 phút, không có việc gì thì sao nỡ dùng bừa?
“Xin vui lòng tiếp tục lật thẻ của cô.”
Vạn Dung cất thẻ tăng gấp đôi lại, ánh mắt nhìn Giang Tinh Chước càng thêm sợ hãi, nhưng nội tâm thì chờ mong để mình được lật thẻ bài thứ hai ngay, chẳng dám sử dụng thẻ bài để chọi cứng với cô.
Lật thẻ bài thứ hai.
“Thật không may, cô đã rút ra một thẻ trống.”
Đó là một quy tắc không thể đơn giản hơn, ai nấy đã hiểu. Song, nó càng căng thẳng vược bậc vì hóa ra không phải thẻ bài nào cũng dùng được.”
Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ bài thứ tư, lại là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ bài thứ năm là một thẻ trống.
Thẻ bài thứ sáu là một viên Tẩy Tủy Đan.
Nhưng cứ thế cho tới tấm thẻ bài thứ chín, Vạn Dung đã không rút ra được bất cứ thứ gì thực tế.
Rất nhanh, trong sự mong đợi căng thẳng của tất cả mọi người, thẻ cuối cùng cũng lật. Rốt cuộc nó cũng có hoa văn và chữ mà lại chẳng phải là một con dao bình thường.
Vạn Dung vừa khẩn trương vừa chờ mong nhìn về phía Giang Tinh Chước, bà ta hy vọng sẽ rút được thẻ Tăng Gấp Đôi, đây là sự hoang đường tới bực nào chứ? Không cần phải tu luyện gian khổ mà đã để ta tăng gấp đôi thực lực! Nếu như là cao thủ đạt tới Hóa Cảnh sử dụng, vậy chẳng phải là lên trời luôn được à?
1,000 vạn này thật sự quá đáng giá, rút được một thẻ thì coi là kiếm được, nếu còn có thể rút thêm được một thẻ nữa, nhà họ Mộ Dung đã được quyết định trước là sẽ trở thành thế gia võ cổ đứng đầu!
Khóe miệng Giang Tinh Chước mỉm cười sâu: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng "Tiếng Nói Của Trái Tim", thẻ giới hạn thời gian, thời gian sử dụng 60 phút, thời gian nghỉ 72 giờ. Sử dụng thẻ này, cô có thể nghe thấy tiếng lòng của tất cả mọi người trong vòng bán kính 50 mét.”
Tiếng Nói Của Trái Tim? Vạn Dung còn chưa hoàn hồn thì lá bài kia hóa thành hào quang, tiến vào trong cơ thể bà ta. Bà ta lập tức nghe được đủ loại thán phục của những người xung quanh, mà những thứ này rất nhanh đã được che dấu dưới tiếng lòng bén nhọn của Mộ Dung Ảnh.
[Tại sao? Tại sao? Đây không phải là ma quỷ mà mình gọi ư? Vì sao lại cho loài ác nhân hư Vạn Dung này! Tại sao tại sao?!]
Vạn Dung nhìn về phía Mộ Dung Ảnh, nhìn thấy Mộ Dung Ảnh hoàn toàn chẳng mở miệng, ấy nhưng thanh âm tuyệt vọng sụp đổ của nó lại tiến vào trong đầu bà. Vạn Dung trong nháy mắt đó cảm nhận được sức hấp dẫn của tấm thẻ này bèn nở nụ cười với Mộ Dung Ảnh.
Mộ Dung Ảnh phun một ngụm máu từ tận sâu trong lòng, rốt cục hôn mê bất tỉnh.
Ôi, thật đáng tiếc, vừa rồi cung cấp năng lượng rất nhiều là thế, cái choáng váng này muốn làm nó gián đoạn rồi, hầy… Cũng không bị gián đoạn, thậm chí cô ấy choáng váng mà vẫn còn cung cấp năng lượng cho cô, có vẻ như thực sự sụp đổ rồi.
Giang Tinh Chước: “Rút thẻ kết thúc, hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại cô.”
Giang Tinh Chước biến mất tại chỗ cùng với cảm giác quỷ dị mà cô mang đến.
Giống như bị phóng ra khỏi không gian tọa độ dị thường, không biết khi nào mà không khí nóng rực đã mát mẻ hẳn, làm khi mọi người hít nó vào phổi thì ngay lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Trái tim Vạn Dung càng lúc càng nhảy liên hồi, tạm thời cũng không rảnh đi lóc xương Mộ Dung Ảnh: “Ném nó về viện nhỏ Truy Ảnh, chuyện vừa rồi không được nhắc tới với bất kỳ ai.”
“Vâng!”
Vạn Dung vội vàng chạy tới tiền viện, Mộ Dung Trường Phong cùng Mộ Dung Tuyết đã trở về. Chuyện này không phải chuyện đùa, bà ta phải lập tức thương lượng với Mộ Dung Trường Phong xem làm sao bây giờ. Hôm nay bà ta chẳng biết vì sao mình lại có được kỳ ngộ này, có được cơ hội rút thẻ, ắt các gia tộc khác cũng có thể gặp phải loại quỷ thần thần bí đấy và cũng đạt được cơ hội rút thăm này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu họ cũng rút ra được mấy thẻ như thế hoặc là mấy tấm thẻ mạnh hơn? Thậm chí, nếu là người của chính phủ gặp Giang Tinh Chước và rút thẻ thì sao?
Vạn Dung càng nghĩ càng kinh hãi, dự cảm thế giới này có thể sẽ thay đổi, vận mệnh của những thế gia võ cổ như bọn họ, thậm chí là tương lai của thế giới này, càng thêm khó bề thấy rõ.
Rất nhanh bà ta đã chạy từ sau núi tới tiền viện, Mộ Dung Trường Phong và Mộ Dung Tuyết đang ở trong đại sảnh chia đồ ăn vặt cho sư huynh đệ. Bà ta còn chưa nhìn thấy người mà đã nghe được ngay tiếng lòng vui vẻ xen lẫn thanh âm ngọt ngào của Mộ Dung Tuyết, điều này làm cho trái tim đang căng thẳng của bà ta hơi buông lỏng.
[Vạn Dung sắp tới rồi, con chú ý một chút, đừng để lộ tẩy.] Giọng nói của Mộ Dung Trường Phong vang lên trong đầu Vạn Dung. Loại cao thủ như ông ta thì ngay cả Vạn Dung chưa lộ diện thì ông đã biết vợ mình sắp tới.
Vạn Dung nghĩ thầm, nhất định ông ấy dẫn Mộ Dung Tuyết đi chơi rồi đi ăn chút đồ mà bà ta không cho đυ.ng vào, chuyện này làm bà ta hơi tức giận. Lại nghĩ đến cảnh Mộ Dung Trường Phong và Mộ Dung Tuyết trao đổi ánh mắt với nhau, lén la lén lút truyền loại tin tức này thì bà ta lại thấy có chút ngọt ngào; mẹ nghiêm khắc cha dịu dàng và con gái cục cưng đáng yêu ngây thơ, đây là thiết lập người cùng một nhà đầy kinh điển cỡ nào đây.
[Yên tâm đi cha, con có kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối sẽ không lộ được, cũng không để Vạn Dung nhận thấy bất thường.]
Vạn Dung sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tiểu Tuyết cứ thế lén gọi thẳng tên mình?