Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 13: Một ngày thần hạ phàm

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cầu nguyện?

Hướng Huyền ngây ngẩn cả người, đối với người của thế giới này mà nói, cầu nguyện là chuyện hư ảo và lố bịch cỡ nào. Nếu thật sự có thần, thế giới này làm sao có thể biến thành cái dạng ma quái này? Vì không có thần cho nên mới cầu nguyện cho ma quỷ, và ma quỷ đã đáp lại?

Có một cảm giác vô lý không tưởng tượng nổi, nhưng nó là sự thật.

“Có phiền không nếu tôi làm một bài kiểm tra cá nhân cho anh?”

“Không sao.”

Nếu như nói An Duệ là lương tâm cuối cùng của vùng đất bị bỏ rơi, thì Hướng Huyền chính là Chúa cứu tinh cuối cùng trong vùng đất bị bỏ rơi, người sống sót vì được Hướng Huyền cứu chữa còn nhiều hơn so với người nhận ân huệ của An Duệ. Dù cho chỗ kinh khủng của người này cũng rất nhiều, nhưng ít nhất anh ta quang minh lỗi lạc, không phải phường tiểu nhân đê tiện.

Vì vậy, An Duệ không lo lắng về việc anh ta đột nhiên làm điều gì đó đê hèn với mình.

Mà Hướng Huyền đúng thật chả làm thêm chuyện mờ ám gì. Anh ta tự mình kiểm tra sức khỏe cho An Duệ, xác nhận thân thể của anh giống y như bất kỳ người bình thường nào, chẳng có gì bất thường; nhưng khi Hướng Huyền ném một con dao về phía cơ thể An Duệ, cơ thể của anh đã hóa thành sắt thép trong nháy mắt.

Không có thể dùng bất kỳ cái gì trong khoa học để nói. Không có chút logic nào.

Nhưng có lẽ đó do chính là một lực lượng không thể tưởng tượng tới mức vô lý như vậy mới biến những tưởng tượng vô lý và đáng kinh ngạc đấy thành hiện thực. Loại chuyện này chẳng phải là “phép màu” sao?

“Có Thuốc Phục Hồi cấp SSR thật?” Hướng Huyền lẩm bẩm, trái tim trong l*иg ngực đột nhiên tăng tốc nhẹ và nhảy lên, từ trước đến nay anh ta càng tin tưởng dao mổ của mình hơn là người khác, quen điều khiển vận mệnh trên tay mình. Nhưng có vô số điều mà người trần thế không thể làm, chẳng hạn như trong việc để cho em gái của anh sống lại từ cõi chết theo đúng nghĩa.

An Duệ đứng lên, thấy nhìn Hướng Huyền xuất thần thì cũng nhớ mơ hồ về chuyện Hướng Huyền và em gái mà anh được nghe nói: “Cầu nguyện đi. Nếu không phát ra tiếng khát vọng mãnh liệt mà cứ trông cậy vào phép màu lặng lẽ xảy ra một mình thì sao mà được chứ?”

Hướng Huyền chấp nhận những lời An Duệ nói. Để cho em gái sống lại, anh ta có thể hy sinh tất cả, cầu nguyện với ác ma mà thôi, hiển nhiên anh ta cũng làm được chuyện này. Để tăng khả năng triệu hồi Giang Tinh Chước, anh ta không chỉ muốn một mình mình cầu nguyện mà còn để cho những người khác cùng cầu nguyện một chỗ.

Vì vậy mà An Duệ ở lại, anh muốn xem Hướng Huyền có thể làm được hay không.

Nếu các thành viên Khu 6 không hút thuốc, uống rượu, rèn luyện sức khỏe trong viện nghiên cứu thì cũng ở bên ngoài gϊếŧ quái vật để tìm tài liệu nghiên cứu cần thiết cho sếp. Nay đột nhiên bị sếp triệu tập, ai nấy tụ tập ở sảnh tầng một viện nghiên cứu với sự mơ hồ. Có mệnh lệnh quan trọng nào cần công bố sao?

Mạc Dao cũng ở trong đám đông, cô khá nổi bật trong đám người. Ai nấy trong Khu 6 toàn là tinh anh, bất kể là nam nữ, mỗi người đều có một cơ thể đầy cơ bắp với màu da sẫm và vẻ ngoài tự tin không cần son phấn; chỉ có Mạc Dao là có làn da trắng nõn mềm mại, trang điểm tinh xảo, quần áo xinh đẹp, dù sao cô cũng là công chúa của Khu 6, chưa bao giờ cần ra ngoài mạo hiểm chịu khổ.

Dù cho Hướng Huyền đưa ra quyết định trọng đại gì, về cơ bản nào có liên quan đến Mạc Dao, cô chỉ cần ở phía sau hưởng thụ trái cây là được. Vì vậy, khuôn mặt của cô thoải mái khôn cùng, chỉ tò mò, không có căng thẳng.

Hướng Huyền ngồi xe lăn, xe đẩy anh ta về phía trước, đối mặt với tất cả mọi người. Anh ta giơ hai thẻ trên tay lên.

“Mọi người, vài này trước đã có chuyện xảy ra và nó đã cho chúng ta biết rằng trên thế giới này có vài hiện diện đặc biệt.” Hướng Huyền đưa thẻ bay cho nữ y tá gợi cảm đằng sau mình.

Nữ y tá di chuyển tay, sau lưng mọc ra một đôi cánh, cô nàng vỗ cánh và bay lên.

“Đệt mẹ? Cái giống gì đây?”

“Cánh, cánh?”

Ngay cả khói phả ra trên miệng đám tinh anh cũng giật mình theo.

Nữ y tá trở lại mặt đất, trả lại thẻ cho Hướng Huyền và lại cầm lấy thẻ vô hình.

Một chiếc áo choàng màu đen xuất hiện trên tay của nữ y tá, cô nàng mở nó rồi phủ đôi lần, kế đó cô nàng choàng áo lên người và nữ y tá biến mất.

Lần này cuối cùng họ đã phản ứng lại, dường như đây không phải là nghiên cứu di truyền của Hướng Huyền mà là một loại sức mạnh đáng kinh ngạc nào đó. Bởi vậy nên ai cũng ắt cả tiếng, chỉ có thể nhìn anh ta với sự khϊếp sợ.

“Miễn là khát vọng trong nội tâm đủ mạnh mẽ để cầu nguyện ma quỷ là có thể triệu hồi Ngài, giao dịch với Ngài, thu hoạch được thẻ bài này, mà cái giả phải trả chỉ có 1,000 vạn.”

Lời này nghe có vẻ không tưởng nổi nhưng lời này là do Hướng Huyền nói ra, anh nào có phải người biết đùa kiểu này.

Tất nhiên chỉ có Hướng Huyền mới nói ra được câu cái giá phải trả chỉ cần 1,000 vạn. Đó là một khoản tiền lớn đối với rất nhiều người, vì vậy anh ta nói tiếp: “Tôi tuyên bố, hễ là ai đó có thể triệu hồi Ngài, tiền giao dịch sẽ do tôi trả. Tôi chỉ cần Thuốc Phục Hồi, bất kỳ cấp độ nào cũng được.”

Loại chuyện này tương đương làm không mà chả tốn cái gì, ai lại chẳng muốn chứ?

Sau khi Hướng Huyền tuyên bố xong, người dân Khu 6 bàn tán ầm ã, khó mà tin được và càng không thể không tin vào chuyện này, dù sao hai lá bài kia cũng là chứng cứ. Trên thế giới này thật sự có ma quỷ sao? Nhưng cái loại thẻ này thì trừ phi là thần, bằng không làm sao con người lại tạo ra được?

Mạc Dao khϊếp sợ xong thì trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất an. Cô ả vội vàng chạy đến bên cạnh Hướng Huyền, “Anh Hướng, cái Thuốc Phục Hồi đó có tác dụng gì? Có phải sẽ cứu được Tiểu Cầm không?”

“Đúng vậy.” Hướng Huyền suy tính, nếu chẳng ai trong Khu 6 trong tuần này có thể triệu hồi Giang Tinh Chước, anh ta sẽ nói chuyện thẻ bài cho người ở khu khác. Anh ta không tin không ai triệu hoán được. Sở dĩ không công bố với người ở các khu khác ngay bây giờ đương nhiên là bởi vì thế sẽ làm cho mọi chuyện mất kiểm soát ngay. Để cho người khác nắm trong tay lực lượng áp đảo này trước thì anh sẽ bảo vệ Hướng Cầm như thế nào, cần nói gì tới giao dịch? Vì vậy, đây là plan B thay thế.

Mặt Mạc Dao cứng đờ, may mà giờ đây Hướng Huyền đang nghĩ đến chuyện khác mới không thấy cô ả có gì không đúng.

“Thật sao? Cái này đúng là quá tốt! Anh Hướng, trời không phụ người có lòng, cuối cùng Tiểu Cầm cũng được cứu!” Mạc Dao cảm động mà khóc lên.

Hướng Huyền: “Hãy cầu nguyện.”

Mạc Dao gật mạnh đầu, trái tim đập mạnh thình thịch, đáy mắt chậm rãi tràn đầy ý tứ lạnh lẽo.

Mạc Dao đi tới phòng Hướng Cầm, căn phòng màu hồng được bố trí vừa đáng yêu lại ấm áp, thể hiện tấm lòng và sự yêu thương của cha đối với con gái. Dẫu rằng không có cha mẹ, nhưng người anh trai Hướng Huyền này hoàn toàn đủ để bù đắp cho những tiếc nuối ấy. Thật đúng là làm người ta ghen ghét. Sao cậu ta lại may mắn như vậy? Có một người anh dạng này, ngay cả giờ đây chỉ còn lại một bộ não mà vẫn còn có một con đường sống!

Mạc Dao nhìn bộ não trong bể cá, nắm đấm siết chặt. Nhìn về phía đám dây nhợ kết nối não bộ, cô ả không hiểu những thứ này là gì, nhưng cô biết bởi vì chúng mà bộ não này mới có thể bảo tồn sức sống nhiều năm như vậy. Nếu cô ả rút ra hết ra, bộ não chẳng cần mấy phút là bị xé toang, nát ra và bốc mùi.

Cô ả đưa tay ra về phía những dây nhợ đó. Hướng Cầm tuyệt đối không thể sống lại, bằng không mình sẽ toi đời!

... Chờ đã!

Tay Mạc Dao khựng lại, ngón tay chậm rãi cuộn tròn.

Chẳng phải ai cũng khiến đại não Hướng Cầm có phản ứng, nó chỉ có phản ứng với giọng của Hướng Huyền và Mạc Dao, đây cũng là nguyên nhân Hướng Huyền che chở Mạc Dao nhiều năm như vậy. Một là chứng minh Mạc Dao vô cùng quan trọng trong sinh mệnh Hướng Cầm, anh ta không thể thấy chết mà không cứu người bạn thân vô cùng quan trọng của em gái. Thứ hai, liên tục có âm thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ để cho bộ não đó duy trì hoạt động tự chủ cũng tốt cho bộ não này. Hướng Huyền rất bận rộn, không thể thường xuyên bầu bạn với em gái, bởi vậy Mạc Dao chính là người rất tốt.

Cho nên, chưa nói tới chuyện bộ não này đột nhiên chết có làm Hướng Huyền nghi ngờ hay không, mà khi nó chết rồi, Mạc Dao sẽ không có tác dụng gì đối với Hướng Huyền. Cô có được tiếp tục được làm công chúa Khu 6, không làm việc mà được hưởng thụ không?

Nghĩ đến đây, Mạc Dao cũng chẳng dám ra tay bậy bạ với bộ não này. Đúng, không cần thiết bắt tay vào ngay lúc này. Quả thật có một con đường sống đáng kinh ngạc xuất hiện, nhưng cũng bởi vì nó không thể tưởng nên mới được gọi là phép lạ. Thế nên vì vậy khả năng xuất hiện của nó là rất thấp, chắc gì Hướng Huyền đã được như mong muốn.

Mạc Dao nghĩ trong may mắn, cô ả nhìn bộ não này với sự oán hận đầy trong mắt, trách cậu ta đã chết mà chẳng buông tha cho mình.

Cô cầu nguyện, cầu nguyện rằng người sáng tạo mấy cái thẻ đó không xuất hiện!

...

Giang Tinh Chước, người bị các thành viên Khu 6 nhớ nhung cầu nguyện mong xuất hiện, hiển nhiên đã thu hết tất cả vào trong mắt.

Cô đã tạo ra một thẻ “Căn Phòng Vô Hình” có chức năng rất đơn giản. Đó là một ngôi nhà nhỏ, vô hình, cho cô ấy tránh gió và mưa để ngủ. Đúng là có hơi mộc mạc nhưng không có cách nào khác, năng lượng còn quá ít, phải dùng nó trên lưỡi đao.

Cô sử dụng năng lượng để tạo ra một thẻ được gọi là “Con Mắt Biết Tuốt”, thẻ cấp UR, sử dụng thẻ này là cô có thể thu tất cả mọi thứ trong một phạm vi nhất định vào mắt và nghe được toàn bộ âm thanh. Bây giờ cô không có đủ năng lượng, chỉ có thể khóa phạm vi trong 3,000 mét. Chờ đến khi cô có nhiều năng lượng hơn là tiếp tục nâng cấp, tiếp tục mở rộng phạm vi.

Cô đã biết chuyện ở Khu 6 nhưng bây giờ chưa phải là lúc ra sân, chưa đến lúc tối đa hóa năng lượng, hơn nữa người ta vừa cầu nguyện mà cô đã xuất hiện thì đúng là không phô trương được.

Vì vậy, cô nhanh chóng di chuyển phạm vi. Trong chốc lát, khói tạo thành hình mắt trước mắt cô như có sức sống, nó chớp một cái, đến khi nó mở mắt ra thì bên trong chẳng còn là phong cảnh của Khu 6 bên ngoài bức tường, mà là một chỗ bên trong bức tường.

Bên trong bức tường, thành phố B.

Giống như tất cả các thế gia võ thuật cổ đại khác, nhà Mộ Dung sống trong các tòa nhà hoa lệ, một khu vườn có hơi thở cổ xưa, ngay cả các sản phẩm công nghệ hiện đại cũng sẽ được bọc gói cẩn thận một phen để cho nó tự nhiên hòa nhập mà không phải hiện ra đột ngột. Đó là những gì mà mỗi một thế gia theo đuổi, như thể đó là cách để thể hiện sự khác biệt và uy hϊếp của họ.

Nhưng thực sự khi ai đến tham quan những thế gia này, họ sẽ sinh ra một cảm giác hệt như bước vào một thế giới khác.

Người lớn nhà họ Mộ Dung đang uống trà ở sảnh chính, trên tay cầm mấy ống thuốc để đánh giá. Đó là loại thuốc được một tay Hướng Huyền sản xuất ra.

“Thế mà có thứ này… Khoa học thật đúng là lợi hại.”

“Có ích gì đâu, chỉ đuổi mỗi quái vật nhỏ đi thôi, chưa kể là chúng còn chạy được tới đây. Cuối cùng không phải do chúng ta ra tay mới được à.”

“Vậy cũng đúng.”

Sau một cuộc thảo luận nhỏ, nó đã bị ném sang một bên, không còn được chú trọng.

Liền kề có hai cô gái tuổi còn trẻ bước vào từ cửa, một người có tướng tá duyên dáng mang theo khí khái hào hùng, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo màu đen, trông rất gọn gàng và thoải mái. Một người thì mặc váy trắng và áo khoác đi kèm với mái tóc đen dài, vừa yếu đuối lại xinh đẹp.

Ánh mắt Giang Tinh Chước dừng trên người con gái mặc váy trắng, đôi mắt cô hơi nheo lại, đây là thiếu nữ thiên tài của nhà Mộ Dung?

Cô gái mặc váy trắng ho khan vài lần là ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong nhà.

“Tiểu Tuyết, tối nay gió lớn, sao con lại ra ngoài?” Người mẹ vội vàng đứng dậy kéo cô bé vận váy trắng vào trong ngực rồi trách mắng với vẻ yêu thương. Kế đó bà nhìn về phía một cô bé khác bên cạnh Mộ Dung Tuyết, lúc này ánh mắt lại nghiêm khắc: “Không phải kêu con chú ý tới em gái à? Sao ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, dụ cho em gái muốn ra ngoài theo! Em gái con trúng độc gây ảnh hưởng cơ thể, còn con thì ngay cả ý muốn vui chơi cũng không chịu bỏ bớt!”

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Ảnh cứng đờ.

“Mẹ lại làm gì đấy. Là do con đòi đến bằng được, người con cũng tốt lên nhiều rồi, nhờ có chị vận công mỗi ngày giúp con ép độc ra. Hơn nữa chị muốn gặp anh Văn Thanh cũng là chuyện bình thường mà.” Mộ Dung Tuyết nghịch ngợm nói rồi còn chớp chớp mắt với hai nhân vật chính thật đúng là tinh nghịch vô cùng. Điều này hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô bé trông nhanh nhẹn đáng yêu làm sao.

Sắc mặt Mộ Dung Ảnh chợt phiếm hồng, gương mặt có khí khái anh hùng cũng dịu đi.

Nhưng người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở sảnh chính thì tránh đi tầm mắt Mộ Dung Ảnh, người này chỉ nhíu nhíu mày rồi lại nhìn về phía Mộ Dung Tuyết với thần sắc phức tạp.

Đáng tiếc Mộ Dung Ảnh đang đắm chìm trong tâm tình thiếu nữ nên không phát hiện ra.

“Cha mẹ, đã tìm ra cô gái rất tài giỏi đột nhiên xuất hiện lúc trước được chưa?” Mộ Dung Tuyết được đỡ ngồi xuống, cô bé vừa nói một câu lại che miệng ho khụ khụ, khiến người ta đau lòng chẳng thôi.

“Chưa có. Con đó, bớt quan tâm đến chuyện này đi.”

“Làm gì mà ngó lơ được. Chị gái đã là thiên tài hiếm thấy, hơn nữa giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, cũng không biết giữa cô ấy và chị thì ai mạnh hơn nữa. Đúng là hâm mộ quá…” Mộ Dung Tuyết bày vẻ mơ ước, kế đó cô bé nghĩ đến cái gì bèn cười bảo: “Cho dù cô ấy có mạnh hơn chị thì có sao chứ? Dù sao chị chỉ cần liên thủ với anh Văn Thanh là có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất của ‘Liên Tâm Quyết’, vô địch thiên hạ!”

Liên Tâm Quyết là một bộ tâm pháp nội công đặc biệt được chia làm hai nửa, một nửa do nhà họ Mộ Dung sở hữu, nhà họ Văn giữ một nửa; thứ này do tổ tổng của hai nhà là một đôi phu thê sáng tạo ra. Khi tách nó ra thì chỉ đạt 50% uy lực, nhưng nếu hai bên kết hợp thì phát huy tới 200% sức mạnh. Bởi vậy nhà họ Mộ Dung và họ Văn sẽ kết thông gia mỗi một đời, ở thế hệ này thì chính là Mộ Dung Ảnh với Văn Thanh, hai người đã được quyết định là một cặp từ thuở bé.

Mặt Mộ Dung Ảnh càng đỏ hơn, cô nàng nhìn về phía Văn Thanh thấy anh ta đang cúi đầu uống trà như chẳng nghe được lời này bèn cúi thấp đầu trong mất mát, chỉ biết nắm vỏ kiếm của mình. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Văn Thanh rất lạnh nhạt với mình, là vì cô không học tiếp sau khi tốt nghiệp cấp 2 nên anh ấy cảm thấy chẳng còn lời để nói với cô chăng?

“Tiểu Tuyết sắp khỏi rồi à?” Văn Thanh buông chén trà xuống và lên tiếng.

“Nhanh lắm, đoán chừng thêm một hai lần nữa đó.” Mộ Dung Tuyết vui vẻ: “Nhờ chị nha.”

“Đây là việc chị nên làm.” Mộ Dung Ảnh trìu mến sờ sờ đầu em gái.

Cô không nhìn thấy cảnh Văn Thanh thấy được một màn này thì nơi đáy mắt anh ta hiện lên vẻ áy náy.

Giang Tinh Chước ngồi thẳng người trên ghế sa-lông duy nhất trong phòng nhỏ, cô nhìn lăm lăm Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Ảnh trong chốc lát, cuối cùng lại dừng mắt trên người Mộ Dung Tuyết và lập tức, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười lãnh đạm.

...

Bên ngoài bức tường.

Trong những ngày trôi qua trong sự kinh hồn bạt vía của Mạc Dao, các thành viên của Khu 6 cũng bắt đầu dần hoài nghi sau lúc khẩn trương từ ngày đầu tiên.

Thật sự có thần ma quỷ sao? Có phải thẻ đó cũng không phải là thẻ bài thần kỳ thật, mà chỉ là ảo giác, thôi miên con người? Nếu suy nghĩ kỹ đôi chút, Hướng Huyền cũng có thể tạo ra ảo ảnh như vậy, chẳng qua nếu anh ấy làm vậy thì đúng là không có nghĩa lắm…

Không tận mắt nhìn thấy Giang Tinh Chước trong khi tự mình nhìn thấy trò chơi rút thăm trúng thưởng thần kỳ nọ làm mọi người cứ mãi nửa tin nửa ngờ, song, cảm xúc thì vẫn còn tốt, họ bình tĩnh vô cùng, vẫn vui chơi ăn uống và đánh quái vật như thường.

Mạc Dao thì khác, mặc dù cô ả cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng rốt cuộc vẫn là người có tật giật mình. Lần này đây đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho cô ả, chỉ cần bộ não Hướng Cầm này còn sống, Hướng Huyền sẽ không hết hy vọng; lỡ mà một ngày nào đó Hướng Cầm thật sự sống lại hoặc là đột nhiên có thể truyền tin được, vậy coi như cô ả xong đời ngay.

Vì vậy, ý tưởng muốn gϊếŧ chết Hướng Cầm cứ mãi lơ lửng trong tâm trí cô ả, đồng thời ả đã quyết định, chờ lúc Hướng Huyền rời khỏi Khu 6 vào ngày mai để nói chuyện thẻ bài với các khu vực khác, cô ả sẽ gϊếŧ chết bộ não này. Rất đơn giản, chỉ cần rút ra đống dây nhợ này, hoặc là gây ô nhiễm phần đầu bao bọc chất dinh dưỡng, là sẽ làm cho bộ não này chết.

“Chờ ngày mai...” Mạc Dao thì thầm nói với Hướng Cầm, nhìn sóng não dao động kịch liệt của cô trên màn hình thì ả có một loại kɧoáı ©ảʍ khác. Thật thảm hại mà, chỉ có thể bị tra tấn mà lại chả phát ra được bất âm thanh gì.

“Cô đang làm cái gì vậy?” Giọng Hướng Huyền đột nhiên vang lên phía sau.

Sắc mặt Mạc Dao trong nháy mắt trắng bệch, nhưng cô ả đã tôi luyện diễn xuất nhiều năm thế nên quay đầu lại nói ngay: “Anh Hướng, anh làm em giật cả mình. Em tới nói với Tiểu Cầm chuyện thẻ bài. Anh xem, chắc chắn Tiểu Cầm cũng vui mừng lắm.”

Hướng Huyền nhìn về phía sóng não dao động kia, anh thấy sóng não giống như giãy dụa muốn tâm sự với anh cái gì. Song, đường nét dao động kia làm anh rất khó phân biệt rốt cuộc là vì em ấy phấn khởi hay là tức giận.

“Em muốn nói gì với anh à?” Hướng Huyền đến gần bể cá, anh ta rất muốn nắm chặt tay em gái nhưng em mình chỉ còn lại một bộ não.

Đường nét đó dao động dữ dội vô ích, vẫn không thể truyền đạt thông điệp ra ngoài.

Mạc Dao đứng ở phía sau Hướng Huyền nhìn thấy thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Hướng Huyền nhìn em gái chốc lát, cuối cùng anh ta chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một tiếng và xoay người toan rời đi. Lời cầu nguyện của anh chẳng được đáp lại, anh chẳng rõ vì sao không được đáp lại. Nếu khát vọng mà anh muốn Hướng Cầm sống lại được hóa thành một thực thể, nó có thể thiêu đốt đất trời, tại sao không trả lời anh? Hướng Huyền hiếm hoi có được tâm trạng dao động kịch liệt, anh ta cảm thấy không cam lòng.

Anh sẽ không bỏ cuộc, ngày mai anh sẽ tiến hành plan B.

Bóng lưng Hướng Huyền đối diện với bể cá, kế đó nó chậm rãi đi về phía cửa chính mà chính anh lại chẳng trông thấy đường sóng não trên màn hình lên xuống càng lúc càng dữ dôi, cứ như đang giữ anh lại, như đang cầu cứu, nhưng hết thảy cũng là phí công. Cuối cùng giống như từ bỏ, đường sóng não dần dần dịu xuống.

Mạc Dao đúng thật là nhịn không được muốn bật cười. Cô ả thắng, cô ả chính là người chiến thắng cuối cùng!

Đúng lúc này…

Ngay khi chiếc xe lăn của Hướng Huyền đi ra ngoài trong nháy mắt đó, có cái gì đó trong không khí đã thay đổi.

Lông tơ của Mạc Dao bỗng dưng dựng thẳng hết lên, mặt cứng đờ.

Lốp xe lăn của Hướng Huyền đang chuyển động chợt khựng lại, tóc gáy dựng đứng, một cảm giác khiến tim đập dồn xuất hiện.

Anh ta gặp cảm giác này rất ít, ngoại trừ những thứ liên quan đến em gái. Cảm xúc của anh ta rất khó dao động, lần cuối cùng xuất hiện cảm giác muốn đánh mất trái tim này là khi trông thấy em gái bị quái vật gặm nhấm một nửa cơ thể.

Anh ta lái xe lăn cứng ngắc rồi chậm rãi quay đầu, kế đó anh ta nhìn thấy một người quấn áo choàng toàn thân, đang đứng lặng lẽ trong căn phòng từ đầu chỉ có hai người là anh và Mạc Dao.

“Ta nghe thấy tiếng gọi của du͙© vọиɠ, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.” Âm thanh vang lên một cách nhẹ nhàng và bí ẩn.

Sợi dây trong đầu Hướng Huyền trong nháy mắt đó căng thẳng đến cực hạn, lời nói của Chu Kim vang lên trong đầu trùng hợp với cảnh tượng trước mắt này.

Chương 13: Một ngày thần hạ phàm

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cầu nguyện?

Hướng Huyền ngây ngẩn cả người, đối với người của thế giới này mà nói, cầu nguyện là chuyện hư ảo và lố bịch cỡ nào. Nếu thật sự có thần, thế giới này làm sao có thể biến thành cái dạng ma quái này? Vì không có thần cho nên mới cầu nguyện cho ma quỷ, và ma quỷ đã đáp lại?

Có một cảm giác vô lý không tưởng tượng nổi, nhưng nó là sự thật.

“Có phiền không nếu tôi làm một bài kiểm tra cá nhân cho anh?”

“Không sao.”

Nếu như nói An Duệ là lương tâm cuối cùng của vùng đất bị bỏ rơi, thì Hướng Huyền chính là Chúa cứu tinh cuối cùng trong vùng đất bị bỏ rơi, người sống sót vì được Hướng Huyền cứu chữa còn nhiều hơn so với người nhận ân huệ của An Duệ. Dù cho chỗ kinh khủng của người này cũng rất nhiều, nhưng ít nhất anh ta quang minh lỗi lạc, không phải phường tiểu nhân đê tiện.

Vì vậy, An Duệ không lo lắng về việc anh ta đột nhiên làm điều gì đó đê hèn với mình.

Mà Hướng Huyền đúng thật chả làm thêm chuyện mờ ám gì. Anh ta tự mình kiểm tra sức khỏe cho An Duệ, xác nhận thân thể của anh giống y như bất kỳ người bình thường nào, chẳng có gì bất thường; nhưng khi Hướng Huyền ném một con dao về phía cơ thể An Duệ, cơ thể của anh đã hóa thành sắt thép trong nháy mắt.

Không có thể dùng bất kỳ cái gì trong khoa học để nói. Không có chút logic nào.

Nhưng có lẽ đó do chính là một lực lượng không thể tưởng tượng tới mức vô lý như vậy mới biến những tưởng tượng vô lý và đáng kinh ngạc đấy thành hiện thực. Loại chuyện này chẳng phải là “phép màu” sao?

“Có Thuốc Phục Hồi cấp SSR thật?” Hướng Huyền lẩm bẩm, trái tim trong l*иg ngực đột nhiên tăng tốc nhẹ và nhảy lên, từ trước đến nay anh ta càng tin tưởng dao mổ của mình hơn là người khác, quen điều khiển vận mệnh trên tay mình. Nhưng có vô số điều mà người trần thế không thể làm, chẳng hạn như trong việc để cho em gái của anh sống lại từ cõi chết theo đúng nghĩa.

An Duệ đứng lên, thấy nhìn Hướng Huyền xuất thần thì cũng nhớ mơ hồ về chuyện Hướng Huyền và em gái mà anh được nghe nói: “Cầu nguyện đi. Nếu không phát ra tiếng khát vọng mãnh liệt mà cứ trông cậy vào phép màu lặng lẽ xảy ra một mình thì sao mà được chứ?”

Hướng Huyền chấp nhận những lời An Duệ nói. Để cho em gái sống lại, anh ta có thể hy sinh tất cả, cầu nguyện với ác ma mà thôi, hiển nhiên anh ta cũng làm được chuyện này. Để tăng khả năng triệu hồi Giang Tinh Chước, anh ta không chỉ muốn một mình mình cầu nguyện mà còn để cho những người khác cùng cầu nguyện một chỗ.

Vì vậy mà An Duệ ở lại, anh muốn xem Hướng Huyền có thể làm được hay không.

Nếu các thành viên Khu 6 không hút thuốc, uống rượu, rèn luyện sức khỏe trong viện nghiên cứu thì cũng ở bên ngoài gϊếŧ quái vật để tìm tài liệu nghiên cứu cần thiết cho sếp. Nay đột nhiên bị sếp triệu tập, ai nấy tụ tập ở sảnh tầng một viện nghiên cứu với sự mơ hồ. Có mệnh lệnh quan trọng nào cần công bố sao?

Mạc Dao cũng ở trong đám đông, cô khá nổi bật trong đám người. Ai nấy trong Khu 6 toàn là tinh anh, bất kể là nam nữ, mỗi người đều có một cơ thể đầy cơ bắp với màu da sẫm và vẻ ngoài tự tin không cần son phấn; chỉ có Mạc Dao là có làn da trắng nõn mềm mại, trang điểm tinh xảo, quần áo xinh đẹp, dù sao cô cũng là công chúa của Khu 6, chưa bao giờ cần ra ngoài mạo hiểm chịu khổ.

Dù cho Hướng Huyền đưa ra quyết định trọng đại gì, về cơ bản nào có liên quan đến Mạc Dao, cô chỉ cần ở phía sau hưởng thụ trái cây là được. Vì vậy, khuôn mặt của cô thoải mái khôn cùng, chỉ tò mò, không có căng thẳng.

Hướng Huyền ngồi xe lăn, xe đẩy anh ta về phía trước, đối mặt với tất cả mọi người. Anh ta giơ hai thẻ trên tay lên.

“Mọi người, vài này trước đã có chuyện xảy ra và nó đã cho chúng ta biết rằng trên thế giới này có vài hiện diện đặc biệt.” Hướng Huyền đưa thẻ bay cho nữ y tá gợi cảm đằng sau mình.

Nữ y tá di chuyển tay, sau lưng mọc ra một đôi cánh, cô nàng vỗ cánh và bay lên.

“Đệt mẹ? Cái giống gì đây?”

“Cánh, cánh?”

Ngay cả khói phả ra trên miệng đám tinh anh cũng giật mình theo.

Nữ y tá trở lại mặt đất, trả lại thẻ cho Hướng Huyền và lại cầm lấy thẻ vô hình.

Một chiếc áo choàng màu đen xuất hiện trên tay của nữ y tá, cô nàng mở nó rồi phủ đôi lần, kế đó cô nàng choàng áo lên người và nữ y tá biến mất.

Lần này cuối cùng họ đã phản ứng lại, dường như đây không phải là nghiên cứu di truyền của Hướng Huyền mà là một loại sức mạnh đáng kinh ngạc nào đó. Bởi vậy nên ai cũng ắt cả tiếng, chỉ có thể nhìn anh ta với sự khϊếp sợ.

“Miễn là khát vọng trong nội tâm đủ mạnh mẽ để cầu nguyện ma quỷ là có thể triệu hồi Ngài, giao dịch với Ngài, thu hoạch được thẻ bài này, mà cái giả phải trả chỉ có 1,000 vạn.”

Lời này nghe có vẻ không tưởng nổi nhưng lời này là do Hướng Huyền nói ra, anh nào có phải người biết đùa kiểu này.

Tất nhiên chỉ có Hướng Huyền mới nói ra được câu cái giá phải trả chỉ cần 1,000 vạn. Đó là một khoản tiền lớn đối với rất nhiều người, vì vậy anh ta nói tiếp: “Tôi tuyên bố, hễ là ai đó có thể triệu hồi Ngài, tiền giao dịch sẽ do tôi trả. Tôi chỉ cần Thuốc Phục Hồi, bất kỳ cấp độ nào cũng được.”

Loại chuyện này tương đương làm không mà chả tốn cái gì, ai lại chẳng muốn chứ?

Sau khi Hướng Huyền tuyên bố xong, người dân Khu 6 bàn tán ầm ã, khó mà tin được và càng không thể không tin vào chuyện này, dù sao hai lá bài kia cũng là chứng cứ. Trên thế giới này thật sự có ma quỷ sao? Nhưng cái loại thẻ này thì trừ phi là thần, bằng không làm sao con người lại tạo ra được?

Mạc Dao khϊếp sợ xong thì trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất an. Cô ả vội vàng chạy đến bên cạnh Hướng Huyền, “Anh Hướng, cái Thuốc Phục Hồi đó có tác dụng gì? Có phải sẽ cứu được Tiểu Cầm không?”

“Đúng vậy.” Hướng Huyền suy tính, nếu chẳng ai trong Khu 6 trong tuần này có thể triệu hồi Giang Tinh Chước, anh ta sẽ nói chuyện thẻ bài cho người ở khu khác. Anh ta không tin không ai triệu hoán được. Sở dĩ không công bố với người ở các khu khác ngay bây giờ đương nhiên là bởi vì thế sẽ làm cho mọi chuyện mất kiểm soát ngay. Để cho người khác nắm trong tay lực lượng áp đảo này trước thì anh sẽ bảo vệ Hướng Cầm như thế nào, cần nói gì tới giao dịch? Vì vậy, đây là plan B thay thế.

Mặt Mạc Dao cứng đờ, may mà giờ đây Hướng Huyền đang nghĩ đến chuyện khác mới không thấy cô ả có gì không đúng.

“Thật sao? Cái này đúng là quá tốt! Anh Hướng, trời không phụ người có lòng, cuối cùng Tiểu Cầm cũng được cứu!” Mạc Dao cảm động mà khóc lên.

Hướng Huyền: “Hãy cầu nguyện.”

Mạc Dao gật mạnh đầu, trái tim đập mạnh thình thịch, đáy mắt chậm rãi tràn đầy ý tứ lạnh lẽo.

Mạc Dao đi tới phòng Hướng Cầm, căn phòng màu hồng được bố trí vừa đáng yêu lại ấm áp, thể hiện tấm lòng và sự yêu thương của cha đối với con gái. Dẫu rằng không có cha mẹ, nhưng người anh trai Hướng Huyền này hoàn toàn đủ để bù đắp cho những tiếc nuối ấy. Thật đúng là làm người ta ghen ghét. Sao cậu ta lại may mắn như vậy? Có một người anh dạng này, ngay cả giờ đây chỉ còn lại một bộ não mà vẫn còn có một con đường sống!

Mạc Dao nhìn bộ não trong bể cá, nắm đấm siết chặt. Nhìn về phía đám dây nhợ kết nối não bộ, cô ả không hiểu những thứ này là gì, nhưng cô biết bởi vì chúng mà bộ não này mới có thể bảo tồn sức sống nhiều năm như vậy. Nếu cô ả rút ra hết ra, bộ não chẳng cần mấy phút là bị xé toang, nát ra và bốc mùi.

Cô ả đưa tay ra về phía những dây nhợ đó. Hướng Cầm tuyệt đối không thể sống lại, bằng không mình sẽ toi đời!

... Chờ đã!

Tay Mạc Dao khựng lại, ngón tay chậm rãi cuộn tròn.

Chẳng phải ai cũng khiến đại não Hướng Cầm có phản ứng, nó chỉ có phản ứng với giọng của Hướng Huyền và Mạc Dao, đây cũng là nguyên nhân Hướng Huyền che chở Mạc Dao nhiều năm như vậy. Một là chứng minh Mạc Dao vô cùng quan trọng trong sinh mệnh Hướng Cầm, anh ta không thể thấy chết mà không cứu người bạn thân vô cùng quan trọng của em gái. Thứ hai, liên tục có âm thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ để cho bộ não đó duy trì hoạt động tự chủ cũng tốt cho bộ não này. Hướng Huyền rất bận rộn, không thể thường xuyên bầu bạn với em gái, bởi vậy Mạc Dao chính là người rất tốt.

Cho nên, chưa nói tới chuyện bộ não này đột nhiên chết có làm Hướng Huyền nghi ngờ hay không, mà khi nó chết rồi, Mạc Dao sẽ không có tác dụng gì đối với Hướng Huyền. Cô có được tiếp tục được làm công chúa Khu 6, không làm việc mà được hưởng thụ không?

Nghĩ đến đây, Mạc Dao cũng chẳng dám ra tay bậy bạ với bộ não này. Đúng, không cần thiết bắt tay vào ngay lúc này. Quả thật có một con đường sống đáng kinh ngạc xuất hiện, nhưng cũng bởi vì nó không thể tưởng nên mới được gọi là phép lạ. Thế nên vì vậy khả năng xuất hiện của nó là rất thấp, chắc gì Hướng Huyền đã được như mong muốn.

Mạc Dao nghĩ trong may mắn, cô ả nhìn bộ não này với sự oán hận đầy trong mắt, trách cậu ta đã chết mà chẳng buông tha cho mình.

Cô cầu nguyện, cầu nguyện rằng người sáng tạo mấy cái thẻ đó không xuất hiện!

...

Giang Tinh Chước, người bị các thành viên Khu 6 nhớ nhung cầu nguyện mong xuất hiện, hiển nhiên đã thu hết tất cả vào trong mắt.

Cô đã tạo ra một thẻ “Căn Phòng Vô Hình” có chức năng rất đơn giản. Đó là một ngôi nhà nhỏ, vô hình, cho cô ấy tránh gió và mưa để ngủ. Đúng là có hơi mộc mạc nhưng không có cách nào khác, năng lượng còn quá ít, phải dùng nó trên lưỡi đao.

Cô sử dụng năng lượng để tạo ra một thẻ được gọi là “Con Mắt Biết Tuốt”, thẻ cấp UR, sử dụng thẻ này là cô có thể thu tất cả mọi thứ trong một phạm vi nhất định vào mắt và nghe được toàn bộ âm thanh. Bây giờ cô không có đủ năng lượng, chỉ có thể khóa phạm vi trong 3,000 mét. Chờ đến khi cô có nhiều năng lượng hơn là tiếp tục nâng cấp, tiếp tục mở rộng phạm vi.

Cô đã biết chuyện ở Khu 6 nhưng bây giờ chưa phải là lúc ra sân, chưa đến lúc tối đa hóa năng lượng, hơn nữa người ta vừa cầu nguyện mà cô đã xuất hiện thì đúng là không phô trương được.

Vì vậy, cô nhanh chóng di chuyển phạm vi. Trong chốc lát, khói tạo thành hình mắt trước mắt cô như có sức sống, nó chớp một cái, đến khi nó mở mắt ra thì bên trong chẳng còn là phong cảnh của Khu 6 bên ngoài bức tường, mà là một chỗ bên trong bức tường.

Bên trong bức tường, thành phố B.

Giống như tất cả các thế gia võ thuật cổ đại khác, nhà Mộ Dung sống trong các tòa nhà hoa lệ, một khu vườn có hơi thở cổ xưa, ngay cả các sản phẩm công nghệ hiện đại cũng sẽ được bọc gói cẩn thận một phen để cho nó tự nhiên hòa nhập mà không phải hiện ra đột ngột. Đó là những gì mà mỗi một thế gia theo đuổi, như thể đó là cách để thể hiện sự khác biệt và uy hϊếp của họ.

Nhưng thực sự khi ai đến tham quan những thế gia này, họ sẽ sinh ra một cảm giác hệt như bước vào một thế giới khác.

Người lớn nhà họ Mộ Dung đang uống trà ở sảnh chính, trên tay cầm mấy ống thuốc để đánh giá. Đó là loại thuốc được một tay Hướng Huyền sản xuất ra.

“Thế mà có thứ này… Khoa học thật đúng là lợi hại.”

“Có ích gì đâu, chỉ đuổi mỗi quái vật nhỏ đi thôi, chưa kể là chúng còn chạy được tới đây. Cuối cùng không phải do chúng ta ra tay mới được à.”

“Vậy cũng đúng.”

Sau một cuộc thảo luận nhỏ, nó đã bị ném sang một bên, không còn được chú trọng.

Liền kề có hai cô gái tuổi còn trẻ bước vào từ cửa, một người có tướng tá duyên dáng mang theo khí khái hào hùng, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo màu đen, trông rất gọn gàng và thoải mái. Một người thì mặc váy trắng và áo khoác đi kèm với mái tóc đen dài, vừa yếu đuối lại xinh đẹp.

Ánh mắt Giang Tinh Chước dừng trên người con gái mặc váy trắng, đôi mắt cô hơi nheo lại, đây là thiếu nữ thiên tài của nhà Mộ Dung?

Cô gái mặc váy trắng ho khan vài lần là ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong nhà.

“Tiểu Tuyết, tối nay gió lớn, sao con lại ra ngoài?” Người mẹ vội vàng đứng dậy kéo cô bé vận váy trắng vào trong ngực rồi trách mắng với vẻ yêu thương. Kế đó bà nhìn về phía một cô bé khác bên cạnh Mộ Dung Tuyết, lúc này ánh mắt lại nghiêm khắc: “Không phải kêu con chú ý tới em gái à? Sao ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, dụ cho em gái muốn ra ngoài theo! Em gái con trúng độc gây ảnh hưởng cơ thể, còn con thì ngay cả ý muốn vui chơi cũng không chịu bỏ bớt!”

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Ảnh cứng đờ.

“Mẹ lại làm gì đấy. Là do con đòi đến bằng được, người con cũng tốt lên nhiều rồi, nhờ có chị vận công mỗi ngày giúp con ép độc ra. Hơn nữa chị muốn gặp anh Văn Thanh cũng là chuyện bình thường mà.” Mộ Dung Tuyết nghịch ngợm nói rồi còn chớp chớp mắt với hai nhân vật chính thật đúng là tinh nghịch vô cùng. Điều này hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô bé trông nhanh nhẹn đáng yêu làm sao.

Sắc mặt Mộ Dung Ảnh chợt phiếm hồng, gương mặt có khí khái anh hùng cũng dịu đi.

Nhưng người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở sảnh chính thì tránh đi tầm mắt Mộ Dung Ảnh, người này chỉ nhíu nhíu mày rồi lại nhìn về phía Mộ Dung Tuyết với thần sắc phức tạp.

Đáng tiếc Mộ Dung Ảnh đang đắm chìm trong tâm tình thiếu nữ nên không phát hiện ra.

“Cha mẹ, đã tìm ra cô gái rất tài giỏi đột nhiên xuất hiện lúc trước được chưa?” Mộ Dung Tuyết được đỡ ngồi xuống, cô bé vừa nói một câu lại che miệng ho khụ khụ, khiến người ta đau lòng chẳng thôi.

“Chưa có. Con đó, bớt quan tâm đến chuyện này đi.”

“Làm gì mà ngó lơ được. Chị gái đã là thiên tài hiếm thấy, hơn nữa giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, cũng không biết giữa cô ấy và chị thì ai mạnh hơn nữa. Đúng là hâm mộ quá…” Mộ Dung Tuyết bày vẻ mơ ước, kế đó cô bé nghĩ đến cái gì bèn cười bảo: “Cho dù cô ấy có mạnh hơn chị thì có sao chứ? Dù sao chị chỉ cần liên thủ với anh Văn Thanh là có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất của ‘Liên Tâm Quyết’, vô địch thiên hạ!”

Liên Tâm Quyết là một bộ tâm pháp nội công đặc biệt được chia làm hai nửa, một nửa do nhà họ Mộ Dung sở hữu, nhà họ Văn giữ một nửa; thứ này do tổ tổng của hai nhà là một đôi phu thê sáng tạo ra. Khi tách nó ra thì chỉ đạt 50% uy lực, nhưng nếu hai bên kết hợp thì phát huy tới 200% sức mạnh. Bởi vậy nhà họ Mộ Dung và họ Văn sẽ kết thông gia mỗi một đời, ở thế hệ này thì chính là Mộ Dung Ảnh với Văn Thanh, hai người đã được quyết định là một cặp từ thuở bé.

Mặt Mộ Dung Ảnh càng đỏ hơn, cô nàng nhìn về phía Văn Thanh thấy anh ta đang cúi đầu uống trà như chẳng nghe được lời này bèn cúi thấp đầu trong mất mát, chỉ biết nắm vỏ kiếm của mình. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Văn Thanh rất lạnh nhạt với mình, là vì cô không học tiếp sau khi tốt nghiệp cấp 2 nên anh ấy cảm thấy chẳng còn lời để nói với cô chăng?

“Tiểu Tuyết sắp khỏi rồi à?” Văn Thanh buông chén trà xuống và lên tiếng.

“Nhanh lắm, đoán chừng thêm một hai lần nữa đó.” Mộ Dung Tuyết vui vẻ: “Nhờ chị nha.”

“Đây là việc chị nên làm.” Mộ Dung Ảnh trìu mến sờ sờ đầu em gái.

Cô không nhìn thấy cảnh Văn Thanh thấy được một màn này thì nơi đáy mắt anh ta hiện lên vẻ áy náy.

Giang Tinh Chước ngồi thẳng người trên ghế sa-lông duy nhất trong phòng nhỏ, cô nhìn lăm lăm Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Ảnh trong chốc lát, cuối cùng lại dừng mắt trên người Mộ Dung Tuyết và lập tức, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười lãnh đạm.

...

Bên ngoài bức tường.

Trong những ngày trôi qua trong sự kinh hồn bạt vía của Mạc Dao, các thành viên của Khu 6 cũng bắt đầu dần hoài nghi sau lúc khẩn trương từ ngày đầu tiên.

Thật sự có thần ma quỷ sao? Có phải thẻ đó cũng không phải là thẻ bài thần kỳ thật, mà chỉ là ảo giác, thôi miên con người? Nếu suy nghĩ kỹ đôi chút, Hướng Huyền cũng có thể tạo ra ảo ảnh như vậy, chẳng qua nếu anh ấy làm vậy thì đúng là không có nghĩa lắm…

Không tận mắt nhìn thấy Giang Tinh Chước trong khi tự mình nhìn thấy trò chơi rút thăm trúng thưởng thần kỳ nọ làm mọi người cứ mãi nửa tin nửa ngờ, song, cảm xúc thì vẫn còn tốt, họ bình tĩnh vô cùng, vẫn vui chơi ăn uống và đánh quái vật như thường.

Mạc Dao thì khác, mặc dù cô ả cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng rốt cuộc vẫn là người có tật giật mình. Lần này đây đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho cô ả, chỉ cần bộ não Hướng Cầm này còn sống, Hướng Huyền sẽ không hết hy vọng; lỡ mà một ngày nào đó Hướng Cầm thật sự sống lại hoặc là đột nhiên có thể truyền tin được, vậy coi như cô ả xong đời ngay.

Vì vậy, ý tưởng muốn gϊếŧ chết Hướng Cầm cứ mãi lơ lửng trong tâm trí cô ả, đồng thời ả đã quyết định, chờ lúc Hướng Huyền rời khỏi Khu 6 vào ngày mai để nói chuyện thẻ bài với các khu vực khác, cô ả sẽ gϊếŧ chết bộ não này. Rất đơn giản, chỉ cần rút ra đống dây nhợ này, hoặc là gây ô nhiễm phần đầu bao bọc chất dinh dưỡng, là sẽ làm cho bộ não này chết.

“Chờ ngày mai...” Mạc Dao thì thầm nói với Hướng Cầm, nhìn sóng não dao động kịch liệt của cô trên màn hình thì ả có một loại kɧoáı ©ảʍ khác. Thật thảm hại mà, chỉ có thể bị tra tấn mà lại chả phát ra được bất âm thanh gì.

“Cô đang làm cái gì vậy?” Giọng Hướng Huyền đột nhiên vang lên phía sau.

Sắc mặt Mạc Dao trong nháy mắt trắng bệch, nhưng cô ả đã tôi luyện diễn xuất nhiều năm thế nên quay đầu lại nói ngay: “Anh Hướng, anh làm em giật cả mình. Em tới nói với Tiểu Cầm chuyện thẻ bài. Anh xem, chắc chắn Tiểu Cầm cũng vui mừng lắm.”

Hướng Huyền nhìn về phía sóng não dao động kia, anh thấy sóng não giống như giãy dụa muốn tâm sự với anh cái gì. Song, đường nét dao động kia làm anh rất khó phân biệt rốt cuộc là vì em ấy phấn khởi hay là tức giận.

“Em muốn nói gì với anh à?” Hướng Huyền đến gần bể cá, anh ta rất muốn nắm chặt tay em gái nhưng em mình chỉ còn lại một bộ não.

Đường nét đó dao động dữ dội vô ích, vẫn không thể truyền đạt thông điệp ra ngoài.

Mạc Dao đứng ở phía sau Hướng Huyền nhìn thấy thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Hướng Huyền nhìn em gái chốc lát, cuối cùng anh ta chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một tiếng và xoay người toan rời đi. Lời cầu nguyện của anh chẳng được đáp lại, anh chẳng rõ vì sao không được đáp lại. Nếu khát vọng mà anh muốn Hướng Cầm sống lại được hóa thành một thực thể, nó có thể thiêu đốt đất trời, tại sao không trả lời anh? Hướng Huyền hiếm hoi có được tâm trạng dao động kịch liệt, anh ta cảm thấy không cam lòng.

Anh sẽ không bỏ cuộc, ngày mai anh sẽ tiến hành plan B.

Bóng lưng Hướng Huyền đối diện với bể cá, kế đó nó chậm rãi đi về phía cửa chính mà chính anh lại chẳng trông thấy đường sóng não trên màn hình lên xuống càng lúc càng dữ dôi, cứ như đang giữ anh lại, như đang cầu cứu, nhưng hết thảy cũng là phí công. Cuối cùng giống như từ bỏ, đường sóng não dần dần dịu xuống.

Mạc Dao đúng thật là nhịn không được muốn bật cười. Cô ả thắng, cô ả chính là người chiến thắng cuối cùng!

Đúng lúc này…

Ngay khi chiếc xe lăn của Hướng Huyền đi ra ngoài trong nháy mắt đó, có cái gì đó trong không khí đã thay đổi.

Lông tơ của Mạc Dao bỗng dưng dựng thẳng hết lên, mặt cứng đờ.

Lốp xe lăn của Hướng Huyền đang chuyển động chợt khựng lại, tóc gáy dựng đứng, một cảm giác khiến tim đập dồn xuất hiện.

Anh ta gặp cảm giác này rất ít, ngoại trừ những thứ liên quan đến em gái. Cảm xúc của anh ta rất khó dao động, lần cuối cùng xuất hiện cảm giác muốn đánh mất trái tim này là khi trông thấy em gái bị quái vật gặm nhấm một nửa cơ thể.

Anh ta lái xe lăn cứng ngắc rồi chậm rãi quay đầu, kế đó anh ta nhìn thấy một người quấn áo choàng toàn thân, đang đứng lặng lẽ trong căn phòng từ đầu chỉ có hai người là anh và Mạc Dao.

“Ta nghe thấy tiếng gọi của du͙© vọиɠ, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.” Âm thanh vang lên một cách nhẹ nhàng và bí ẩn.

Sợi dây trong đầu Hướng Huyền trong nháy mắt đó căng thẳng đến cực hạn, lời nói của Chu Kim vang lên trong đầu trùng hợp với cảnh tượng trước mắt này.