Cửa hàng có người quản lý, chương trình học không còn, tiền ăn ngập mặt, Bách Nam đứng trước lò nung điện thỏa mãn thở dài —— Cuộc sống mỹ mãn quá!
Đến giờ nung xong, cậu hít sâu, mở lò ra xem thành phẩm, sau đó lau mặt, trở lại bàn làm việc, trợn mắt nhìn một mớ phế phẩm lăn lóc, vò vò đầu.
Rốt cuộc là sai ở bước nào! Làm không đúng chỗ nào! Vì sao thành phẩm vẫn không đúng không đúng không đúng!
Ban Ngọc lấy chìa khóa mở cửa nhà, liếc nhìn lò nung điện đặt bên cạnh tủ giày, lại quét mắt qua đống nguyên liệu vứt đầy đất, mặt tối sầm lại.
"Nam Nam!"
Bách Nam giật mình, cứng ngắc quay đầu phất tay, "Tiểu Ngọc, anh đến rồi à..."
Ban Ngọc chỉ đứng trước cửa không đi vào, mắt hoa đào nguy hiểm híp lại, "Ăn cơm chưa?"
Bách Nam nhìn qua hộp giữ ấm tinh xảo đặt trong góc bàn, chột dạ, "Em chuẩn bị ăn."
"Hay lắm." Ban Ngọc nghiến răng, trừng hắn với vậu, phất tay cho đám vệ sĩ sau lưng, "Kêu người vào trong dọn dẹp cho sạch sẽ, động tác mau lên, đồ trên giá kia nhẹ tay nhẹ chân thôi, không được làm rơi!"
Các vệ sĩ tránh đường, ba người mặc đồng phục quét dọn chuyên nghiệp nhanh chóng vào cửa, một người đi vào bếp, một người vào phòng trong, người còn lại cùng với đám vệ sĩ bắt đầu thu dọn các loại nguyên liệu và công cụ trong phòng khách.
Bách Nam ngớ người: "Đây là... làm gì thế? Đừng, cái đó là lò nấu mini*, không dọn như vậy được! Khoan đã, đó là máy ép chân không, nhẹ thôi... Không không không, máy này không được làm như vậy, thả xuống thả xuống." Cậu run sợ trong lòng, vội chạy ra hướng dẫn nhân viên dọn nhà và vệ sĩ.
*熔炼炉: Đoán là cái lò để nấu nhựa đúc doll
"Em đừng đυ.ng vào, để cho bọn họ dọn đi." Kéo người đến trước cửa phòng tắm, Ban Ngọc nhận một cái túi từ tay vệ sĩ, nhét vào lòng Bách Nam, "Đi tắm đi, nhếch nhác quá thể."
Bách Nam nhìn bộ đồ ở nhà nhăn nhúm của mình, lại nhìn sang đường trang may riêng tinh tế sạch sẽ trên người Ban Ngọc, thành thật cúi đầu, ngoan ngoãn vào phòng tắm rửa.
Nửa tiếng sau rốt cuộc mọi thứ đã sạch sẽ tươm tất trở lại, Ban Ngọc đen mặt giúp Bách Nam sấy tóc.
"Sau này không được bỏ bữa!"
Bách Nam thành thật gật đầu.
"Cũng không cho nhốt mình trong nhà suốt mấy ngày không ra!"
"Ừ, sau này không như thế nữa." Bách Nam mỉm cười, Tiểu Ngọc thật chu đáo.
"Mỗi ngày đều phải gọi điện thoại."
Bách Nam gật đầu, "Được." Tình cảm muốn bền vững cần cả hai người cùng chung tay vun đắp, mấy ngày nay đúng là cậu đã bỏ bê đối phương.
Ồ, nghe lời như vậy luôn?
Động tác sấy tóc của Ban Ngọc chậm lại, ngẫm nghĩ, tiếp tục dặn dò, "Không được thức khuya, phải ngủ đúng giờ."
"Ừm, nghe lời anh." Bách Nam quay đầu lại, cười đến ôn hòa ấm áp.
Ban Ngọc bị cậu nhìn đến đỏ mặt, quay đầu tắt máy sấy, túm cậu đi ra cửa, "... Hừ, nể tình em đã lấy lòng như thế, anh sẽ không để bụng hành vi không nghe lời của em mấy hôm nay."
Bách Nam chớp chớp mắt, lấy lòng? Khi nào?
Nửa giờ đồng hồ sau, hai người đến một hội quán trang hoàng khá giản dị, Bách Nam theo Ban Ngọc xuống xe, nghi hoặc hỏi, "Tiểu Ngọc, không phải nói đi ăn cơm à? Đây là đâu?"
"Vào đây ăn." Ban Ngọc nắm tay cậu, nhận một tấm thẻ từ tay vệ sĩ, cắm vào máy đọc thẻ đặt bên cạnh cửa chính hội quán, nhập mật mã. Sau khi cửa mở, hắn rút thẻ ném lại cho vệ sĩ, dắt cậu vào trong, "Có hẹn gặp mặt vài người bạn, không phải em nói muốn học chạm khắc vi mô* sao? Anh tìm người dạy em."
*微雕 - Vi điêu hoặc Chạm khắc vi mô: bộ môn nghệ thuật chạm khắc sự vật ở tỉ lệ từ nhỏ đến rất nhỏ, là một nghề thủ công tinh xảo kết hợp tinh hoa truyền thống của Trung Quốc và là một nhánh của nghệ thuật chạm khắc vi mô thế giới. Mình vẫn chưa biết môn này ở VN gọi là gì ; v ;
Bách Nam kinh ngạc, "Bạn anh? Là người thế nào?"
Bước chân Ban Ngọc chậm lại, sắc mặt hơi vặn vẹo, "Một đám...điên khùng, chắc thế."
"......" Có thật là bạn bè không vậy, gương mặt tươi cười của Bách Nam hơi cứng lại, "Điên khùng theo ý nào?"
Ban Ngọc nhíu mày suy nghĩ, giải thích khó khăn, "Chắc là loại rất biết kiếm tiền."
Bách Nam trầm mặc, loại người có thể khiến Tiểu Ngọc làm ra vẻ mặt này... vì sao cứ thấy có chỗ bất an.
Đi qua một hành lang dài, hai người đứng trước một cánh cửa gỗ khắc hoa.
"Nam Nam, lát nữa xong việc nếu có người cứ quấn lấy em không bỏ, nói tên anh ra là được." Ban Ngọc làm mặt nghiêm túc, cẩn thận căn dặn.
Thần kinh Bách Nam vô thức căng lên, gật đầu, "Ừm, em hiểu rồi."
Cửa mở, tiếng ồn ào huyên náo bên trong nháy mắt tràn ra.
"Tranh của tôi bán giá sáu mươi tám vạn, ông được giá đó không? Không được đừng nói chuyện với tôi!"
"Xí, tôi tùy tiện viết mấy chữ cũng bán được bảy mươi vạn, ngon thì nói đi?"
"Tới đây, chúng ta đối mặt so tài!"
"So thì so!"
Bên trái đại sảnh có hai ông già đang đập bàn cãi cọ, không ai nhường ai. Trợ lý của bọn họ tranh thủ mài mực, nhanh nhẹn trải giấy, sau khi chuẩn bị xong, hai ông lão lần lượt vào chỗ, bắt đầu múa bút vẩy mực.
"Bên kia là khu Thi Họa, người viết chữ là Lục Hành Chi, người vẽ tranh là Nghiêm Hồng Châu, hai người đó đấu nhau được mấy chục năm rồi, mãi không phân được cao thấp, anh khuyên em không nên đánh cược cho bọn họ." Ban Ngọc nhìn với vẻ ghét bỏ, quay đầu.
"Đánh cược?" Bách Nam kinh ngạc, "Đánh cược gì thế?"
"Đánh cược xem ai thắng, tiền cược chỉ có thể dùng tác phẩm của bản thân, kết quả do ba vị đại sư tọa trấn khu Thi Họa bỏ phiếu quyết định." Ban Ngọc giải thích đơn giản, kéo Bách Nam đi về bên phải, "Người bên khu Thi Họa phiền lắm, dù đánh cược thắng cũng không lời bao nhiêu, chúng ta sang khu Ngọc Thạch đi."
Bách Nam bị sốc đến choáng váng —— Trên đời này còn có phương thức đánh cược kỳ quái như thế, quá thần kỳ.
Khu Ngọc Thạch nhìn qua lớn hơn khu Thi Họa rất nhiều, nhưng khách lui tới không nhiều lắm. Ban Ngọc quen đường quen nẻo đi xuyên qua những tấm bình phong ngăn cách giữa các gian hàng, cuối cùng dừng trước một tấm bình phong tương đối tinh xảo.
"Gian số 03 khu Ngọc Thạch, đây là chỗ của anh." Ban Ngọc chỉ lên chữ khắc trên bình phong, tháo tấm thẻ bằng ngọc trên đó xuống, lật ngược, treo lại chỗ cũ, "Thôi, bọn mình nghỉ ngơi một chút, sau đó chờ dê béo tới cửa."
"Dê béo?" Bách Nam thấy tâm trạng Ban Ngọc đang hào hứng thấy rõ, 囧, "Không phải nói đi gặp bạn sao? Bọn họ đâu?"
Bình phong ngăn ra một khu vực nhỏ có đặt bộ bàn ghế gỗ mộc và ghế sô pha hai người, Ban Ngọc để cậu ngồi lên sô pha, ấn chuông phục vụ trên bàn, "Anh treo thẻ rồi, lát nữa bọn họ sẽ tới, gọi đồ cho em ăn trước."
Treo biển hành nghề? Vì sao lại liên tưởng đến mấy thứ không tốt thế nhỉ... Bách Nam quyết định giữ im lặng, những thứ ở đây quá dễ khiến người ta lú não.
Nửa phút sau, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục gõ gõ bình phong, cung kính hỏi, "Chào thầy Ban, xin hỏi ngài cần gì?"
"Chuẩn bị một phần cơm trưa mang đến đây, nước chanh nữa, tốc độ nhanh lên." Ban Ngọc lấy một tấm thẻ đưa qua, "Quẹt cái này, trong thẻ còn bao nhiêu điểm?"
Người hầu ghi nhớ yêu cầu, đè thẻ lên chiếc máy cầm tay, cung kính đáp, "Tổng cộng 382 điểm, xin hỏi ngài muốn đổi sao?"
"Không đổi." Ban Ngọc lắc đầu, chỉ sang Bách Nam ngồi trên ghế, "Chuyển toàn bộ sang cho em ấy, tên là Bách Nam, giúp em ấy làm thẻ thành viên luôn."
Nhân viên phục vụ kinh ngạc, nhìn Bách Nam một cái, "Toàn bộ?"
"Toàn bộ." Ban Ngọc ngẫm nghĩ, lại bổ sung, "Làm thành thẻ phụ của tôi cũng được, quyền hạn giống của tôi."
Nhân viên bắt đầu choáng váng, "Quyền hạn giống nhau? Vậy những tác phẩm ngài cất giữ ở đây và khu bán đấu giá trên tầng hai..."
"Tùy em ấy sắp xếp." Ban Ngọc nhìn đồng hồ, nhíu mày, "Cứ vậy đi, mau chuẩn bị cơm trưa, Nam Nam đói bụng rồi."
Nam, Nam Nam? Gọi thân mật như vậy? Nhân viên nổi da gà cắm đầu đi nhanh ra ngoài, quay đầu, trợn tròn mắt nhìn cậu trai anh tuấn mỉm cười ôn hòa trên ghế sô pha —— Người này có quan hệ thế nào với thầy Ban?
Bách Nam nhận ra ánh mắt của nhân viên, nghiêng đầu, lịch sự gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Ban Ngọc dịch qua một bước, trừng mắt nhìn cậu phục vụ, "Nhìn cái gì? Chẳng lẽ cậu có ý gì với vị hôn phu của tôi à?"
Vị, vị hôn phu ——
Nhân viên phục vụ hít một hơi khí lạnh, nhìn Ban Ngọc, lại nhìn Bách Nam, cúi đầu, cứng đờ lùi ra sau, xoay người, sau đó chạy như điên về phòng quản lý.
—— A a a a, tin hot đến rồi, thầy Ban có đối tượng a a a a, là thầy Ban đấy a a a a a!