Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 5: Tôi không thương em nữa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hả?" Bách Nam bắt đầu không theo kịp mạch não của hắn, thấy hắn buông lỏng tay, vội gỡ áo ngoài trên người mình xuống, giúp Ban Ngọc khoác lại, "Mặc vào đi, đừng để bị cảm."

Ban Ngọc chụp tay cậu, còn hơi dùng sức, "Không được phép không trả lời tôi!"

Bách Nam bất đắc dĩ nhìn hắn, giúp hắn mặc áo, "Anh thật muốn kết hôn với tôi?"

Ban Ngọc thành thật nâng cánh tay, gật đầu, "Rất muốn!"

"Chúng ta mới quen biết nhau tối hôm qua thôi." Bách Nam bắt đầu giúp hắn cài từng viên nút, "Anh biết tôi là người thế nào? Không sợ tôi là người xấu ham muốn tài sản nhà anh?"

"Không phải đâu..." Ban Ngọc nhíu mày, không phải mới quen biết tối hôm qua, càng không phải hạng người ham mê gia sản, Nam Nam nhà hắn là tốt nhất.

"Hơn nữa tôi có thể tự chăm sóc cho mình." Cài xong viên nút cuối cùng, cậu giúp hắn sửa lại cổ áo, cười nói, "Tôi thấy anh mới là người cần chăm sóc nhiều hơn đấy."

"Tôi biết thứ gì ăn được mặc được dùng tốt, vì sao lại không biết tự chăm sóc, rõ ràng là em..." Hắn nhíu mày, kéo cậu trở về phòng, lật chăn ra nhét cậu vào, "Để tôi gọi người ship đồ đến, không cho ra ngoài, sẽ bị cảm!" Nói xong lập tức cau mày đóng cửa đi ra.

Bách Nam nhìn cửa phòng, lại nhìn sang tủ quần áo, bật cười.

Cậu nghĩ mình đã hiểu vì sao Ban Ngọc lại cởϊ áσ ra đưa cho mình. Gần đến ngày tốt nghiệp, khoảng thời gian trước cậu quá nhàn rỗi, thế là đóng gói gần hết tủ quần áo đưa về nhà cũ, cứ thế nhắm mắt dọn, kết quả chờ đến khi cậu ý thức được có chỗ không ổn, trong tủ chỉ còn trơ lại mấy chiếc áo thun và áo khoác mỏng, trống rỗng từ trong ra ngoài, nhìn rất đáng thương.

Hơn nữa xem ánh mắt Ban Ngọc, có lẽ là cực kỳ ghét bỏ mấy chiếc áo thun của cậu... Thiếu niên độc thân không hay chú ý cách ăn mặc, lại còn là trạch nam, ai có thể trông cậy người như thế mặc loại áo thun 998 đồng một chiếc chứ? Phấn đấu được cái áo giá 188 đồng đã không tệ rồi.

Làm sao bây giờ, cậu thật sự không có nghèo như vậy mà...

Ban Ngọc chỉ rời đi hơn mười phút đã quay trở lại, trong tay xách theo mấy cái túi, trước ngực còn ôm một cái hộp.

"Thay đi." Hắn ném đồ lên giường, nhíu mày đi quanh phòng hai vòng, vươn tay ấn ấn xuống giường, mặt lại đen, "Không được, em vẫn nên dọn qua nhà tôi đi." Phòng quá nhỏ, hoàn cảnh quá kém, giường không đủ mềm, bàn làm việc quá hẹp, lại còn mấy món quần áo xám xịt trong tủ... càng nghĩ càng xót xa. Ban Ngọc ghé mông ngồi lên giường, không nói lời nào.

Sao Nam Nam có thể ngốc đến như vậy! Đối xử với người khác lúc nào cũng dịu dàng, đối với bản thân lại quá qua loa thờ ơ! Hắn mím chặt môi, có chút khó chịu.

Bách Nam nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thật ấm áp.

Tuy cậu hai này tính hơi trẻ con, hơi bá đạo, nhưng quan tâm của hắn là thật lòng, người như vậy... khiến cậu không nhịn được muốn tới gần.

Nghĩ thế nào cậu liền làm như thế ấy.

Gạt túi qua một bên, cậu bò lại gần, giơ tay sờ lên đầu Ban Ngọc, xoa xoa, mỉm cười, "Tôi muốn thay quần áo, anh ngồi đây là chuẩn bị xem à?"

Ban Ngọc bật dậy trừng mắt với cậu, vành tai dần dần đỏ lên, "Em em em, tự nhiên lại sờ đầu tôi! Đầu của chủ gia đình không thể muốn sờ là sờ!"

Đôi mắt Bách Nam toát ra ý cười, giơ tay cởi nút áo, "Nếu anh còn không đi, vậy tôi thay đồ đây."

Một nút... hai nút... Xương quai xanh đã lộ ra... Xuống chút nữa... Ban Ngọc quay đầu cọ cọ cửa phòng, "Em, em muốn dụ dỗ tôi! Chúng ta còn chưa kết hôn đâu, em, em... Tôi không thương em nữa!" Nói xong lao ra khỏi phòng, dùng sức đóng cửa lại.

Bách Nam cười ngã ra giường —— Ban Ngọc siêu cấp đáng yêu, nếu cứ gặp nhau thường xuyên như vậy, cậu sợ mình thật sự sẽ thích người này mất.

Thay xong quần áo đi ra ngoài, Bách Nam phát hiện Ban Ngọc đang cầm một con rùa đen bằng đất sét lên thưởng thức, mỉm cười, "Thích à?"

Ban Ngọc đặt "bộp" rùa đen lại lên giá, sửa sửa ống tay áo, nghiêng đầu nhìn cậu, xụ mặt, "Thay xong rồi? Có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm."

Cậu lắc đầu, đi qua nhặt con rùa đen, tìm cái hộp nhỏ gói lại, nhét vào tay Ban Ngọc, "Tặng anh, xem như đáp lễ cho quần áo."

"Ai nói tôi thích..." Ban Ngọc vừa nói vừa cất kỹ chiếc hộp, đi thẳng ra ngoài, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Hai người vẫn ăn cơm tối ở Cổ Vận, chẳng qua lần này không bao trọn cả nhà hàng nữa. Ban Ngọc đưa Bách Nam vào từ cửa hông, tránh đám đông trong đại sảnh, từ một cầu thang bí mật rẽ lên lầu hai, vào căn phòng riêng cuối cùng bên trong.

Trong phòng không đặt sô pha đơn nữa, mà biến thành sô pha cho hai người ngồi. Ban Ngọc vô cùng tự nhiên ngồi phịch xuống ghế, dịch mông, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Nam Nam lại đây, tôi cho em xem thứ này."

Bách Nam đi qua, cũng bắt chước hắn vùi người vào sô pha, cọ cọ.

Ban Ngọc kéo tay, móc từ trong túi ra một vật, đặt lên lòng bàn tay cậu, "Nhìn xem, có thích không? Đây là đồ tôi khắc hồi nhỏ, tặng em."

Trong lòng bàn tay là một... con cua màu đỏ, kích thước lớn hơn móng tay cái. Cậu hơi ngạc nhiên cầm lên cẩn thận đánh giá, quay đầu hỏi: "Anh khắc hồi nhỏ? Năm bao nhiêu tuổi?"

Con cua này được khắc quá tinh xảo, thậm chí có thể thấy được vài cái khía trên càng cua, chạm vào tinh tế trơn mịn. Cậu không quá hiểu biết về ngọc khí, chỉ có thể dựa vào màu sắc, con cua này có lẽ được khắc từ hồng ngọc, nhưng là loại hồng ngọc nào thì... không phân biệt được.

"Hình như là mười hai mười ba tuổi gì đó." Ban Ngọc thấy cậu thích, lại lấy từ trong túi ra một sợi dây màu đen, xỏ qua lỗ nhỏ trên mắt cua, cột chắc, vươn tay, "Đưa điện thoại cho tôi."

Bách Nam đưa điện thoại di động cho hắn, Ban Ngọc cột mặt trang sức hình con cua mới ra lò vào vỏ điện thoại cho cậu, lắc lư dưới ánh đèn, rất vừa lòng, "Trước khi tôi tặng cho em thứ tốt hơn, không được tháo cái này xuống."

Cậu lấy lại điện thoại, cười gật đầu, "Được." Xem ra sau này phải giữ điện thoại cho kỹ, thứ cậu hai nhà họ Ban đưa không có vật nào là vứt lung tung được.

Ban Ngọc rất vui vẻ —— Tuy Nam Nam hơi ngốc, nhưng vẫn biết nghe lời, hừ, mình càng phải thương yêu em ấy nhiều hơn mới được.

Bữa cơm của hai người ăn đến tám giờ rưỡi tối mới kết thúc, Ban Ngọc xụ mặt tiễn Nam Nam về, ngẫm nghĩ, móc điện thoại ra gọi cho mẹ Ban.

Thứ tư, Bách Nam lại trốn học.

Nhốt mình trong chung cư một ngày trời, cuối cùng đã chuẩn bị xong búp bê ⅛ tặng cho Ban Ngọc, còn thuận tiện làm được phần cơ bản thân mình và tứ chi cho búp bê ⅓.

Trước khi đi ngủ cậu check shop online một vòng, phát hiện có thêm hai đơn hàng mới, tâm tình lại tốt lên mấy phần.

Mãi đến khi chuẩn bị xong hàng gửi cho khách, đồng hồ đã chỉ bốn giờ sáng, cậu vội vàng tắm một cái, mơ mơ màng màng mò vào phòng ngủ, ngã xuống giường liền ngủ ngay.

Hôm sau đương nhiên là ngủ đến tận trưa, cậu chậm chạp rửa mặt vệ sinh, cho búp bê đã gói xong vào ba lô, đi bộ đến trường.

Năm tư rồi, điểm chuyên cần gì đó không cần quá để ý đâu.

Gửi xong búp bê, cậu mua hai chiếc bánh bao, vừa gặm vừa chạy đến khu giảng đường... tính toán thời gian, lò nung điện* cậu đặt hàng hẳn là được ship tới rồi.

*Lò nung điện - 电窑Thôi kệ, dù sao cũng muộn, không đi học nữa, sang phòng sinh hoạt câu lạc bộ nhìn một cái đi.

Vừa bước đến cửa phòng sinh hoạt đã nhận được điện thoại của công ty đồ điện, cậu cười híp mắt chạy ra cổng nhận hàng.

Sau khi giúp nhân viên giao hàng vận chuyển lò nung điện vào một góc phòng sinh hoạt, Bách Nam lau mồ hôi, cho anh nhân viên một chai nước, cười nói, "Anh vất vả quá, cảm ơn."

"Ai dà, cậu khách sáo như thế làm gì, việc nên làm, nên làm thôi." Nhân viên giao hàng nhận chai nước uống một ngụm, cười hàm hậu, "Máy này là chiếc mắc nhất trong cửa hàng chúng tôi đấy, cậu đi mua giúp thầy giáo đúng không? Gần đây hay có mấy đứa nhỏ đến thuê máy trong tiệm làm đồ án tốt nghiệp gì đó, chắc đều là sinh viên trường các cậu nhỉ?"

"Hơn phân nửa là đúng rồi ạ." Bách Nam cười tiếp chuyện anh giao hàng, "Sắp tới chắc tôi cũng mua một cái lò điện, đến lúc đó đừng quên chiết khấu nha."

"Tốt quá còn gì nữa, số điện thoại cửa hàng chắc cậu có rồi, muốn mua cứ trực tiếp gọi điện, nhất định sẽ tính cho cậu mức chiết khấu cao nhất." Nhân viên giao hàng mừng không khép được miệng, loại lò nung điện này không phải tuỳ tiện nói là mua được, một chiếc giá mấy vạn tệ đấy.

Tiễn chân nhân viên giao hàng, Bách Nam mở máy kiểm tra một chút, thấy tất cả chức năng hoạt động bình thường, sau đó mở điện thoại vào ứng dụng chat, gõ chữ.

[ Nam Ốc Hữu Chi: Vừa mua cái lò điện đặt trong phòng sinh hoạt chung, về sau mọi người muốn nung thứ gì cứ tới đó là được. ]

Vài giây yên tĩnh, sau đó lại là một loạt spam "đờ mờ", cậu bật cười, tắt khung chat.

Một phút sau, Phương Lệ gọi điện thoại sang, ngữ khí hơi do dự, "Tiểu Nam, lò nung điện đắt lắm, anh đừng đặt trong phòng sinh hoạt, mang về nhà anh đi, nếu bọn em cần dùng thì qua nhà anh dùng được rồi." Hơn nữa, cô cứ có cảm giác gần đây Bách Nam hào phóng một cách khó hiểu với câu lạc bộ.

"Cứ đặt ở phòng sinh hoạt đi, vốn dĩ anh mua tặng câu lạc bộ mà, ra về nhớ khoá cửa là ổn thôi." Bách Nam sờ lên chiếc máy, cười nói, "Có điều bàn xoay điện* thì mấy đứa phải tự mua, tốn mấy ngàn, mọi người tiết kiệm chút là có thể mua rồi."

*Bàn xoay điện - 拉胚机Phương Lệ dao động, "Anh tự bỏ tiền ra mua lò điện? Anh ngốc à? Anh sắp tốt nghiệp rồi, mua thứ kia làm gì! Không được, dọn đi dọn đi, anh kiếm tiền đâu dễ dàng gì!"

"Dễ chứ." Bách Nam cười tủm tỉm, "Mấy năm nay em giúp anh kiếm được không ít mối tốt, không có em sao anh nhận được nhiều tiền lời như vậy, nhận đi, xem như là quà rời câu lạc bộ của anh."

"Anh muốn rời câu lạc bộ?" Giọng Phương Lệ sắp lạc cả đi, nói năng lộn xộn, "Anh, em... A a a, anh ở yên đó cho em không được chạy, em lập tức tới ngay, chúng ta nói chuyện!"

Bách Nam cười tắt máy, sờ lên con cua móc điện thoại, kéo ghế ra ngồi xuống bắt đầu xem sách hướng dẫn sử dụng lò nung điện. Chuyện mua cái máy này cậu đã sớm tính đến... Cũng đến lúc nên rời câu lạc bộ rồi, tiền đã gom góp đủ, bây giờ cậu cần thời gian trống làm đồ án tốt nghiệp.

Phương Lệ tới rất nhanh, biểu tình dữ tợn, khí thế bức người, "Tiểu Nam, vì sao anh muốn rời câu lạc bộ!"

"Em xem, anh sắp tốt nghiệp rồi." Bách Nam nghiêng đầu nhìn cô, "Hơn nữa anh chưa làm đồ án tốt nghiệp, cần có thời gian rảnh, ừm, còn phải bớt chút thời giờ bồi dưỡng tình cảm với đối tượng xem mắt nữa."

Phương Lệ trố mắt —— lý do này, cô không thể phản bác được!

—— Bớ các chị em khoa thiết kế gốm sứ, Nam gia nhà chúng ta sắp rời đội! Phải tốt nghiệp rồi! Còn muốn chạy theo mỹ nhân Tiểu Ngọc gì đó nữa! Sau này không còn đồ handmade kute! Không còn người cho mượn ghi chép bài tập tinh tế tỉ mỉ! Sau này cũng không thể gặp gương mặt đẹp trai kia nữa đâu! Không! Thể! Gặp! Quan trọng nhất chính là, con át chủ bài của chúng ta dùng để vả mặt bọn khoa nhặt đá hàng xóm và khoa vẽ bùa* đối diện, Sắp! Tốt! Nghiệp!!

——F*ck! Cô cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi!

(Tiếp tục mạnh dạn đoán nếu khoa Nhặt đá là Điêu khắc thì khoa Vẽ bùa là Sơn dầu =)))