Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 2: Tiểu Ngọc nhà họ Ban

Ngủ một giấc thẳng đến chín giờ sáng, sau khi rửa mặt xong Bách Nam rút từ tủ đầu giường ra một cái hộp, xác nhận đúng địa chỉ khách hàng, khoác ba lô ra khỏi phòng.

Chuyện hôm nay là thứ mấy, lên trường học môn gì, chính cậu còn không nhớ.

Chu Tú Cầm đang nói chuyện với thím Lưu giúp việc ngoài phòng khách, thấy cậu ôm cái hộp xuống lầu thì nhíu mày hỏi: "Con muốn ra ngoài à?"

"Mẹ, chào buổi sáng." Cậu gật đầu, chỉ vào cái hộp: "Con đi gửi đồ một tí, thuận đường ghé bệnh viện thăm ông nội."

Chu Tú Cầm quét mắt liếc nhìn trang phục của cậu, gật đầu dặn dò: "Vậy con đi đi, chiều nay nhớ về sớm, đúng rồi, trước khi về nhớ cắt tóc."

Bách Nam vươn tay khảy khảy mái tóc mềm hơi dài của mình, mỉm cười: "Vâng, con đi đây."

Đó chỉ là một cuộc đối thoại bình thường giữa hai mẹ con, nhưng đối với Bách Nam lại rất lạ lẫm.

Sau khi đi gửi đồ, cậu tiêu mười đồng mua một bát mì thịt bò lấp bụng trước, sau đó rảo chân rẽ vào tiệm cắt tóc đắt tiền cắt một bộ tóc hết một trăm hai mươi tệ.

Ra khỏi tiệm cắt tóc, cậu xoa xoa ví tiền, cảm thán cuộc sống sao khó khăn quá.

Vì trận xem mắt này cậu đã rất cố gắng, chỉ mong cậu hai nhà họ Ban kia sẽ không quá ghét bỏ mình.

Lúc cậu đến bệnh viện, Bách Thụ Nhân đang ở trong vườn hoa lim dim phơi nắng.

Nụ cười trên mặt Bách Nam chân thật hơn một chút, lặng lẽ đến gần, rút từ trong ba lô ra một hộp thuốc lá bằng đất sét, lắc lư trước mặt ông lão: "Ông nội ơi, con mua đến biếu ông nè."

"Cái gì, thuốc à, ở đâu?" Bách Thụ Nhân lập tức mở mắt ra, toét miệng cười, gấp gáp giật cái hộp trong tay cậu, nói: "Ông biết thằng nhóc con hiếu..." Hộp thuốc lá bằng đất sét rất tinh xảo, dùng mắt thường khó lòng phân biệt, nhưng chỉ cần lấy tay sờ vào sẽ biết thật giả ngay.

"Nhóc thối tha, dám lấy đồ giả lừa ông." Bách Thụ Nhân đen mặt, nhìn qua nhìn lại hộp thuốc lá, trong mắt lại lộ chút ý cười: "Mấy món đồ con mang tới gần đây ngày càng tinh vi, xem ra có cố gắng luyện tập, rất tốt."

"Làm sao con dám lãng phí lòng tin của ông được." Bách Nam cợt nhả, ngồi xuống bên cạnh Bách Thụ Nhân, lười nhác vươn vai: "Thân thể ông thế nào rồi ạ?"

Cất hộp thuốc lá vào túi, Bách Thụ Nhân nhìn hàng cây xanh trong vườn hoa, thở dài: "Không phải vẫn vậy sao... Ở nhà thế nào? Con có bị ai bắt nạt không?"

"Con hơn hai mươi tuổi đầu rồi, ai bắt nạt được chứ?" Bách Nam buồn cười nói, duỗi đầu ra trước mặt ông lão, lắc lắc mấy cái: "Ông nhìn nè, con mới cắt tóc đấy, đẹp trai không?"

Bách Thụ Nhân vỗ một cái lên ót cậu, cười mắng: "Đẹp cái gì mà đẹp, vẫn chỉ là thằng nhóc thối tha. Nói thật cho ông, ba mẹ có làm khó dễ gì con không?"

"Không có." Cậu lắc đầu: "Làm gì có cha mẹ nào đi chèn ép con cái, ông yên tâm đi."

Bách Thụ Nhân từ ái nhìn cậu, vươn tay sờ vào tóc: "Thằng ranh con cái gì cũng thích giấu trong lòng, đám người Hướng Quân ngày thường đối xử với con thế nào bộ ông không biết? Có gì uất ức cứ trực tiếp mách ông, để ông ra mặt cho."

"Không có gì uất ức đâu ạ, ba mẹ không cắt phần cơm của con, cũng không để con thiếu ăn thiếu mặc, ông nói cứ như con là cây cải thìa không ai muốn ấy, khoa trương quá." Cậu vẫn giữ bộ dạng cười hì hì, mở ba lô lấy ra một con rối gỗ nhỏ, kéo tay con rối vẫy vẫy, "Ông nội càng ngày càng nói nhiều, chán ghê~"

Con rối gỗ kia được làm rất tinh xảo, có điều gương mặt cố ý tô vẽ rất kỳ quái, Bách Thụ Nhân bị chọc cười, đôi mắt dùng sức chớp chớp, mày nhăn lại, giọng nói đột nhiên đứt quãng: "Con giống ông con, thích làm mấy món đồ trẻ con mê mẩn, đúng là ngốc... ngốc quá..." Âm thanh thấp dần rồi gần như không nghe thấy nữa, cơn buồn ngủ ập lên người ông lão, ông cứ thế nhắm mắt lại ngủ.

Nụ cười trên mặt Bách Nam dần biến mất, tay cầm rối gỗ cũng rũ xuống, lẩm bẩm, "Thật là, nói ngủ là ngủ, chẳng đáng yêu tí nào."

Cậu đành gọi hộ sĩ tới cùng đưa ông nội về lại phòng bệnh.

Bác sĩ kiểm tra đơn giản tình hình ông lão, lắc đầu nói: "Gần đây tinh thần ông Bách ngày càng kém, nếu các cơ quan trong người cứ tiếp tục suy kiệt như vậy, có lẽ không chống chọi được quá hai tháng."

Hai tháng... Bách Nam ngồi xuống mép giường, nắm chặt tay ông nội. Đủ rồi, nếu lần xem mắt này thành công... đến lúc đó ông nội có thể yên tâm nhắm mắt.

Trên tủ đầu giường bày đầy các loại đồ chơi đủ kiểu dáng, đồ ăn giả, búp bê sứ, rối gỗ, còn có rất nhiều món đồ chơi nhỏ bằng đất sét. Cậu lấy hộp thuốc lá từ trong túi ông lão đặt vào giữa đám đồ chơi, mỉm cười.

"Lần này là hộp thuốc lá? Làm khéo quá." Bác sĩ tiến lại gần sờ lên, cười nói: "Các hộ lý tầng này lại sắp náo nhiệt một trận đây, đúng là chưa thấy cậu trai nào khéo tay như cậu."

Những lời khen giống thế này Bách Nam đã được nghe rất nhiều, cậu mỉm cười lễ phép nói cảm ơn, sau đó chào hỏi rồi rời đi.

Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh an tĩnh trở lại, chỉ một lát sau, một cô hộ lý mặt tròn trĩnh lén lút tiến vào đi thẳng đến tủ đầu giường, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh hộp thuốc lá đất sét, lại lén lút chuồn ra ngoài.

Mấy cô hộ lý khác thấy cô nàng chạy về, vội vây quanh ríu rít hỏi han.

"Ấy, đừng chen đừng chen, tôi đã chụp ảnh rồi, lập tức gửi lên group cho các cô xem." Hộ lý mặt tròn vẫy vẫy tay như xua ruồi, móc điện thoại trốn vào một góc bấm bấm.

Mọi người lập tức giải tán, sôi nổi lấy di động ra.

Sau khi vây xem ảnh chụp xong, như thường lệ là một tràng tiếng trầm trồ khen ngợi, hộ lý mặt tròn cười tít mắt, mở app weibo up ảnh lên.

[ Thiên sứ áo hồng: Các chị em ơi, hôm nay cậu đẹp trai lại mang đồ chơi đến nhé, lần này là hộp thuốc lá, đáng iu lắm tinh xảo cực kỳ! Tặng đồ chơi cho ông nội tình yêu quá to bự, tim tui sắp tan chảy ra rồi! Còn nữa... không nói cho mọi người cậu đẹp trai mới cắt tóc, càng đẹp đến mức nào đâu~【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]

Cư dân mạng comment rất nhanh, phía dưới toàn là các loại gào méo cầu hình chụp cận mặt soái ca, cô hộ lý mặt tròn thỏa mãn cất điện thoại, nhíu nhíu mũi.

Hừ, không cho mấy người xem nhan sắc Nam Nam đâu!

Bốn giờ chiều Bách Nam về đến nhà, Chu Tú Cầm đang chờ trong phòng khách, gương mặt mang theo một tia không kiên nhẫn.

"Sao lại về trễ như thế? Xe nhà họ Ban sắp tới rồi." Bà ta đứng dậy, lấy một bộ quần áo đã là gấp phẳng phiu đưa cho cậu, thúc giục: "Lên lầu thay, đúng rồi, nhớ phải tắm trước, tóc cắt đẹp đấy, có điều vẫn cần tắm, tắm xong phải sấy tóc một chút."

Cậu nhận quần áo, dừng vài giây mới nói: "Bác sĩ bảo thân thể ông nội ngày càng kém, nếu có rảnh mẹ nên cùng ba đi thăm ông."

Chu Tú Cầm nhíu mày, gật đầu: "Mẹ biết rồi, mau lên thay quần áo đi."

Đúng năm giờ, xe nhà họ Ban xuất hiện trước cửa.

Chu Tú Cầm đưa Bách Nam ra ngoài, sau khi hàn huyên mấy câu với tài xế nhà họ Ban mới xoay người chỉnh cổ áo cho cậu, hạ giọng: "Nhớ rõ gặp cậu hai phải ngoan ngoãn một chút, biết không?"

Cậu gật đầu, cười chào tạm biệt rồi ngồi vào xe.

Xe chạy rất êm, ghế dựa cũng thoải mái, cậu sờ lên đồng hồ mới trên cổ tay, hơi cong môi.

Quần áo, trang sức, túi đeo... mẹ chuẩn bị quá mức chu đáo.

Một tiếng sau, xe dừng trước cửa một nhà hàng bài trí theo phong cách cổ xưa.

Tài xế giúp Bách Nam mở cửa, cung kính nói: "Cậu Bách, mời."

"Cảm ơn." Cậu bước ra khỏi xe, đánh giá nhà hàng tên "Cổ Vận" này một chút, điều chỉnh biểu cảm trên mặt, sải bước đi vào.

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục đã đứng chờ ở cửa, thấy cậu vào lập tức tiến lên chào hỏi: "Cậu Bách, cậu hai đang ở bên trong chờ cậu, xin mời đi theo tôi."

Bách Nam gật đầu, quét mắt liếc một vòng nhà hàng không một bóng người, nhướn mày.

Đang giờ cơm mà không có vị khách nào, chẳng lẽ đã bị bao trọn rồi?

Nhân viên phục vụ đưa cậu lên tầng hai, dừng trước một phòng riêng, giúp cậu mở cửa, ra hiệu mời cậu vào rồi nhẹ nhàng rời đi.

Cậu bước vào phòng nhìn quanh, ánh mắt dừng trên một chiếc sô pha đơn bên cạnh bàn tròn.

Giữa căn phòng cổ kính, bàn ghế bằng gỗ thô, đột nhiên mọc ra một chiếc sô pha mềm mại rất lạc quẻ, phong cách này... hình như hơi sai sai. Quan trọng là trên ghế có một thanh niên xinh đẹp đang làm tổ.

Đúng vậy không sai, thật sự là một thanh niên "xinh đẹp" "làm tổ" trên ghế sô pha.

Người ngồi xếp bằng trên ghế ngẩng đầu, ánh mắt va vào tầm mắt Bách Nam, nheo mắt nhíu mày, giọng nói rất dễ nghe, "Chậm quá, tôi chờ em lâu lắm rồi đấy, lần sau không được đến trễ như vậy."

Thanh niên này rất trắng, hơi gầy gò, mái tóc đen nhánh, vóc dáng cao, mày kiếm... ừm, đôi mắt hoa đào, sống mũi rất cao rất thẳng, đôi môi hồng hồng, nhìn qua có vẻ dễ làm thân, dáng mặt tiêu chuẩn, đường cong nhu hòa, làn da hình như rất mịn... Tóm lại là đẹp đến không khoa học.

Chẳng lẽ người muốn xem mắt mình là một cô gái?

"Sao lại không nói gì? Bị ngốc à." Thanh niên đứng dậy trực tiếp kéo tay cậu đi đến bên bàn: "Mau tới ăn cơm, đói chết rồi."

Bách Nam ngẩn người, hơi ngẩng đầu nhìn gáy thanh niên kia, lại cúi xuống thấy đối phương vô cùng tự nhiên kéo tay mình, chớp chớp mắt.

Thôi được rồi, đối tượng xem mắt đúng là nam, lại còn cao hơn cậu một chút.

Có chút không vui rất vi diệu.

"Vì sao em vẫn không nói chuyện thế?" Thanh niên ấn cậu ngồi xuống rồi ngồi sang phía đối diện, nhíu mày nhìn, "Em rất không vừa lòng với tôi sao? Không muốn kết thân với tôi?"

"Cậu...hai?" Cậu chần chừ mở miệng, vẫn không thể tin được đối tượng mình sắp kết giao trông lại như thế này, quả thực là quá... xinh đẹp, quá không đáng tin, quá không khoa học. Nếu không phải sợ mình bất lịch sự, cậu còn muốn véo đối phương một cái thử xem người kia có mang mặt nạ hóa trang hay không.

"Là tôi." Thanh niên gật đầu, nhỏ giọng hừ một tiếng: "Hóa ra em vẫn biết nói, quá ngốc, về sau không được ngốc như vậy biết không? Nếu không bị người ta lừa đi mất thì biết làm sao."

"......" Đây là lần đầu tiên cậu bị một người khác luôn miệng chê ngốc.

"Không cho phép không nói chuyện!" Ban Ngọc vỗ bàn.

"Cậu hai yên tâm, tôi sẽ không bị người ta lừa đâu." Bách Nam có chút 囧, cậu hai nhà họ Ban nhìn kiểu gì cũng thấy giống một đứa con nít... Rốt cuộc người này bao nhiêu tuổi rồi vậy?

"Ừm, nghe lời là tốt, tôi sẽ thương em. Còn nữa, không được gọi tôi là cậu hai." Ban Ngọc nhấc bình trà nhỏ trên bàn tự rót cho mình, nghĩ một lúc, lại rót cho Bách Nam một chén, đẩy qua.

Bách Nam vươn tay nhận chén trà nhỏ, nụ cười khách sáo lễ phép trên mặt sắp không trụ nổi nữa, hỏi: "Thế tôi nên xưng hô anh như thế nào?"

"Tiểu Ngọc, người nhà đều gọi tôi như vậy." Ban Ngọc nói rất đương nhiên, đưa mũi thưởng hương trà, cúi đầu uống một ngụm nhỏ, híp mắt gật đầu: "Trà này không tệ, em uống đi."

Cậu cúi đầu nhấp một ngụm, cẩn thận đánh giá, chỉ cảm nhận được vị đắng, hoàn toàn không nếm ra được chỗ nào không tệ... Trời tha thứ, cậu chỉ là một kẻ phàm tục thôi.

"Thế nào?" Ban Ngọc kề sát vào hỏi.

Cậu thành thật lắc đầu: "Uống không ra vị, tôi không biết thưởng trà."

Ban Ngọc đen mặt.

"Có lẽ nếu nỗ lực một chút, tôi sẽ thưởng ra trà này ngon hay dở." Cậu cười nâng chén trà lên, muốn tiếp tục "nỗ lực".

Mặt Ban Ngọc càng đen hơn, nhoài người qua nắm tay cậu lấy chén trà đi, dùng sức ấn chuông: "Không thích thì không cần uống, tôi giúp em gọi món em thích."

Chén trà bị cướp, tay buông ra, Bách Nam đan hai bàn tay lại, dùng tay trái vuốt nhẹ mu bàn tay phải. Đây là lần thứ hai trong ngày cậu bị đối phương kéo tay, cảm giác cũng... không tệ lắm.

Cửa phòng bị đẩy ra, phục vụ cung kính đứng khom lưng: "Cậu hai, cậu có yêu cầu gì?"

"Giúp cậu Bách mang lên một..." Ban Ngọc nói được một nửa thì nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Bách Nam: "Em thích uống gì?"

"Nước chanh là được." Bách Nam tỏ vẻ thực ra mình rất dễ nuôi.

"Vậy mang một bình nước chanh lên đây." Ban Ngọc nói xong, phất tay cho phục vụ đi ra, người kia nhẹ nhàng giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.

Nước chanh nhanh chóng được mang lên, Ban Ngọc rót một ly đưa cho Bách Nam: "Cho em, nước chanh."

Bách Nam hơi buồn cười nhận lấy, "Cảm ơn cậu hai."

"Không phải cậu hai, là Tiểu Ngọc." Ban Ngọc sửa cho đúng.

Cái xưng hô Tiểu Ngọc này có hơi... Cậu cúi đầu uống một ngụm nước chanh, chần chừ chốc lát, ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn Tiểu Ngọc, nước chanh rất ngon."

Cậu hai nhà họ Ban vừa lòng, nâng cằm lên: "Tôi đã nói tôi thương em thì tôi sẽ làm, không cần cảm ơn."

"Khụ......" Suýt nữa Bách Nam bị sặc nước.

"Ngốc muốn chết." Ban Ngọc nhíu mày, rút khăn đưa cho cậu: "Đã nói đừng ngốc như vậy nữa, không biết nghe lời."

Cậu nhận lấy khăn ăn lau miệng, nụ cười trên mặt cuối cùng đã chân thật hơn.

Cậu hai này... hình như rất đáng yêu.

—---------

Lời tác giả:

Gì nhỉ, Bách Nam là thụ, là thụ, là thụ...