Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi

Chương 26: Mẹ

Tác giả: Thần Vong Xỉ Hàn 0

thitkhocaichua

Người xem trực tiếp bị câu nói của Nhạc Kỳ Niên trấn trụ, tuy không thấy gì, nhưng họ nghe đến rõ ràng.

【 đm đm, không phải đâu. Tôi khi nãy còn nói có khi nào tập này tra ra án không, nào ngờ có thật!】

【 Nhạc Kỳ Niên sao lại biết chuyện này? Chẳng lẽ cậu ta thật sự thấy được hồn ma? Án mạng Mạn San tôi đã nghi cậu ấy có mắt Âm Dương mà!】

【 nè nè, khi nãy không phải họ xuống tầng hầm rồi sao? Không lẽ cậu ấy phát hiện trong đó có dấu vết gì?】

Bàn tay Nhạc Kỳ Niên khẽ dùng sức, chế trụ tay ông chủ Tiền. Ông ta bị đau mà ré lên, sắc mặt lần nữa trắng bệch. Nhưng lần này không phải bất ngờ hoang mang, mà chính là vì sợ hãi.

Sự sợ hãi từ sâu trong tâm khảm.

Những năm gần đây, ông liên tục sơn sửa tầng hầm, luôn tự tin sẽ không có người nhìn ra bất kì dấu vết gì. Ông ta luôn ở đây dù cửa hàng có buôn bán ế ẩm cũng không sang nhượng hay bán đi, chính là lo bí mật trong tầng hầm bị phát hiện.

Ông ta luôn cho rằng chỉ có chính mình là người biết chuyện này, tại sao một kẻ vừa vào tầng hầm như vậy lại có thể nhận ra. Tại sao cậu ta lại biết? Là thám tử sao? Nhưng cậu ta mặc đạo bào, không lẽ...?

Đã qua lâu như vậy, mà ả kia vẫn chưa chịu tan biến ư, hay là chưa bao giờ rời đi?

Quân Tu Ngôn càng là kinh ngạc. Bọn họ hôm nay đến đây là lần đầu tiên, nếu không phải trên đường đi vô tình gặp Tiền Thừa Tổ, bọn họ thậm chí còn không vào tiệm quà lưu niệm Kim Mặc Hiên này. Nhạc Kỳ Niên sao có thể biết mẹ của Tiền Thừa Tổ bị sát hại? Thậm chí còn biết thi thể bà ấy bị giấu ở đâu?

Hay thật sự là cậu ta có... Quân Tu Ngôn từng nghe nói trên đời này có vài 'Người may mắn' trời sinh mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy những thứ ở lằn ranh sinh tử, người thường không thấy được. Không lẽ Nhạc Kỳ Niên có...

Từ xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Nhạc Kỳ Niên lúc này mới buông cổ tay ông chủ Tiền ra, sau đó tự phủi đạo bào của mình. Như đã chạm vào thứ gì đó dơ bẩn.

"Hiện tại muốn nói gì, thì giữ lại nói cho cảnh sát đi."

Ông chủ Tiền ngã ngồi bên cạnh tên cướp. Mà tên cướp lại cảm thấy như bên cạnh có yêu quái. Gã không ngờ tới bản thân mình đi cướp mà rơi và ổ của kẻ gϊếŧ người. Càng nghĩ gã càng cảm thấy sợ run. Cũng may, cũng may lúc đó gã ra tay nhanh mà đánh thuốc mê ông chủ Tiền, nếu không hiện tại bức tường trong tầng hầm có thêm cái xác rồi!

Tiền Thừa Tổ che miệng, đồng tử kịch liệt chấn động. "Ba không phải ba nói, mẹ trốn nhà theo người đàn ông khác sao?'

Khi đó cô còn nhỏ, đương nhiên tin những gì ba mình nói, chưa từng nghi ngờ qua. Vì chuyện gì mẹ mình đang sinh hoạt bình thường lại tự nhiên biến mất.

Trong khoảng ấy thời gian, cô còn oán hận chính mẹ mình tại sao lại vô tình. Cô còn khẳng định hiện tại mẹ mình đã có một gia đình mới với những đứa con khác, không cần chính mình. So với ba ba vẫn luôn bên cạnh chăm sóc nuôi dưỡng còn không lập gia đình mới thì cô không cần một người mẹ như vậy. Dù sau này cô có bị xã hội chê cười, thì cũng phải hiếu thuận ba ba.

Cô chưa từng nghĩ tới, người ba dành tất cả cho mình, vậy mà là hung thủ gϊếŧ chính mẹ của mình...

Có thể nói, cuộc đời của cô đều là giả tạo. Ba ba nói dối cô, cô cũng nói dối ba mình, cả hai đúng là thân sinh máu mủ...

Tiền Thừa Tổ không nhịn được mà nở nụ cười chua chát, môi cười nhưng nước mắt lại rơi không ngừng.

Ông chủ Tiền xoay đầu đi, căn bản không muốn nhìn thấy mặt cô.

Nhạc Kỳ Niên hướng Tiền Thừa Tổ vẫy tay: "Tiền cô nương, hãy đi theo tôi."

Tiền Thừa Tổ lau nước mắt, không để ý gương mặt tèm nhem của mình, nhanh chóng đi theo Nhạc Kỳ Niên.

Quân Tu Ngôn cũng muốn theo sau, nhưng Nhạc Kỳ Niên không gọi y, y cũng không dám đi theo hóng chuyện, cái còn lại chính là y đi rồi ai canh hai kẻ tội phạm này? Y đành ngồi bên cạnh quầy tính tiền nhìn chằm chằm một cướp một gϊếŧ người ở đây.

Ác giả ác báo, Quân Tu Ngôn tức giận nghĩ.

Nhạc Kỳ Niên đem theo Tiền Thừa Tổ xuống tầng hầm. Khi nãy cứu ông chủ Tiền, cậu đã nhạy bén phát hiện tầng hầm này nồng đậm âm khí. Nơi này không phải mộ phần, phong thủy cũng không phải nơi tụ âm, âm khí dày đặc thế này, chỉ có thể nói nơi này có xác người.

Mà âm khí dày đặc nhất lại ở bờ tường phía bắc. Nhạc Kỳ Niên chỉ vào bức tường, hướng Tiền Thừa Tổ nói: "Lệnh đường ở phía này. Cô có muốn thấy bà ấy không?"

Tiền Thừa Tổ không khỏi rùng mình. Nhìn thấy? Sao có thể thấy? Chẳng lẽ kêu cô đập tường, đem di thể mẹ lấy ra? Nhiều năm trôi qua, thi thể hẳn chỉ còn la khối xương khô. Quả thật là vô cùng đáng sợ. Không đúng, sao cô lại có thể sợ chính mẹ ruột của mình cơ chứ?

"Cô yên tâm, không đáng sợ đến vậy đâu."

Nhạc Kỳ Niên mỉm cười trấn an Tiền Thừa Tổ khi nhận ra cô sợ, "Nơi này dù gì cũng là hiện trường vụ án, cảnh sát đã đến, tôi đâu thể đập bức tường. Nhưng tôi có cách để cô có thể nhìn thấy bà ấy."

Tiền Thừa Tổ do dự hỏi: "Là...... phương pháp gì?"

Nhạc Kỳ Niên cắn nát ngón trỏ, sau đó vẽ vài đường lên ấn đường Tiền Thừa Tổ.

Để người không có mắt Âm Dương có thể thấy được linh hồn, chỉ có thể dùng chu sa hoặc máu vẽ bùa ở ấn đường, khi đó họ mới có thể thấy âm túy chi vật, phương pháp đó gọi là 'Khai Thiên Nhãn', tuy hiệu quả chỉ có vài phút, nhưng cũng đủ để Tiền Thừa Vũ thấy mẹ mình một lần cuối.

Tiền Thừa Tổ chớp mắt. Cô cảm nhận được Nhạc Kỳ Niên đang vẽ gì đó trên trán mình, có một dòng nước lạnh lẽo từ ấn đường thấm vào đại não, đồng thời có một thứ gì đó nóng thật nóng đan xen, khiến cô không nhịn đượcc dùng sức xoa hai mắt chính mình.

Lần nữa mở mắt ra, vách tường trước mắt lại biến thành màu đỏ như máu.

Tiền Thừa Tổ cảm nhận được đó không phải màu sắc chân thật, mà giống như... từ đại não cô truyền đến.

Từng mảng từng mảng đỏ thẳm trên vách tường như bị nứt ra.

Sau đó một đôi tay trắng nõn từ trong vách tường từ từ đưa ra.

Tiếp theo là hai vai cùng thân thể.

Cuối cùng mới là khuôn mặt.

Một tia sáng màu trắng nhàn nhạt từ thân thể người trong bức tường tản ra trước mặt Tiền Thừa Tổ, khuôn mặt hiền từ với ánh mắt bi thương nhìn cô.

Bà ấy thực trẻ, bộ dáng chưa đến 30. Tiền Thừa Tổ mơ màng nhơ tới, thời điểm cô nghe ba nói mẹ rời đi chính là độ tuổi này. Nhưng khi đó cô còn quá nhỏ, không nhớ rõ bộ dáng mẹ ra sao. Ba lại đốt hết tất cả ảnh chụp cùng đồ vật của bà, khiến cô không nhớ rõ mẹ của mình là thế nào.

Nhưng hiện tại cô đã biết. Nguyên lại mẹ lại xinh đẹp trẻ trung như vậy.

"Mẹ......" Tiền Thừa Tổ run rẩy mà kêu.

Người đàn bà không nói một lời nào, chỉ dùng ánh mắt bi thương nhìn chăm chú Tiền Thừa Tổ.

Cánh tay trắng nõn nhưng lại phủ đầy vết thương và vết bầm, khóe miệng bầm mảng lớn chảy máu. Nguyên nhân nào khiến bà chết, không cần nói cũng biết.

"Tại sao mẹ tôi lại không nói lời nào?"Tiền Thừa Tổ khẩn trương hỏi Nhạc Kỳ Niên.

"Bà ở dương thế khá lâu, hồn thể đã hư hao rất nhiều, hiện tại không thể nói chuyện." Nhạc Kỳ Niên quan sát linh hồn của bà mà nói.

Ngoại trừ linh hồn mang oán niệm cường đại, hoặc thân xác được chôn ở nơi tụ âm, nếu không hồn thể ở dương gian càng lâu, thì càng hư hao, nếu không sớm đi luân hồn, kết cục cuối cùng chính là hồn phi phách tán.

Mẹ của Tiền Thừa Tổ cố gắng ở dương gian đến thười điểm này, chính là nói lên bà ta có một ý chí cường đại chống đỡ. Không phải oán hận nợ máu trả bằng máu, vì nếu vậy bà đã hóa thành lệ quỷ khiến ông chủ TIền không bình an đến tận giờ.

Mà thứ khiến bà chống đỡ đến tận giờ là chấp niệm——

Bà đến trước mặt Tiền Thừa Tổ, năng lên bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô.

Một người một quỷ cứ như vậy đối diện với nhau. Bà ta cũng nhanh chóng rũ tay, sau đó chuyển hướng sang Nhạc Kỳ Niên nhẹ nhàng hướng cậu cúi người, như tỏ lòng biết ơn.

"Không cần khách khí, chuyện nhỏ không tốn sức." Nhạc Kỳ Niên nói: "Người gϊếŧ hại bà sẽ bị pháp luật Âm Dương trừng trị. Bà nên an tâm đi vãng sinh."

Bà lưu luyến nhìn Tiền Thừa Tổ, sau đó nhoẻn miệng cười, linh hồn dần dần nhạt đi rồi biến mất, giống như bông tuyết lưu li, xinh đẹp nhưng nhanh chóng tan biến giữa trời đất.

***

Chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》chính là theo sau xe cảnh sát. Xe vừa ngừng Đạo diễn Giản Diệc Đạo đã nhanh chóng mở cửa chạy xuống, một đường chạy thẳng đến chỗ Tiểu La, vươn tay kiểm tra hơi thở của nhóc béo.

Còn thở còn thở. Nếu thật xảy ra án mạng cái chương trình này bị cấm sóng chỉ là chuyện nhỏ, đến cả ông bị phong sát luôn còn có thể.

Tiểu La được nhân viên y tế nâng lên xe cấp cứu. Tên cướp liền được cho tay vào còng. Nhạc Kỳ Niên bên này đứng cho lời khai với cảnh sát, kể chi tiết chuyện thi thể được giấu trong bức tường dưới tầng hầm.

"Cái kia... Các vị có thể cho tôi lời khai không?" Cảnh sát đối mặt với Nhạc Kỳ Niên, ngữ khí cũng trở nên vô cùng cẩn trọng.

"Chương trình chúng tôi vẫn chưa ghi hình xong, chờ quay xong tôi đến cho lời khai được không?" Nhạc Kỳ Niên khách khách khí khí nói.

Quân Tu Ngôn bên này nghe Nhạc Kỳ Niên nói mà sợ quéo càng.

"Giờ là lúc nào mà cậu còn lo quay hình?" Quân Tu Ngôn thật muốn lao đến mở cái đầu của thằng nhóc này ra để coi trong đó có gì.

Nhạc Kỳ Niên kỳ quái mà nhìn y: "Dù sao cũng là thi đấu, chúng ta phải hoàn thành chứ!"

Dù gì phần thưởng cũng tận một trăm triệu Zimbabwe mà!

Nói xong Nhạc Kỳ Niên nhanh chóng kéo Quân Tu Ngôn ra khỏi tiệm. Giản Diệc Đạo bên này cũng vì hành động và lời nói của cậu làm xịt keo cứng ngắt. Ông không biết hiện tại có nên thông báo chương trình tạm ngưng hay không.

Trợ lí bên cạnh cũng nhanh chóng đưa cho ông ipad: "Đạo diễn, chú xem lượt view kìa..."

Giản Diệc Đạo nhìn con số không khỏi trợn trắng mắt. Cái này... cái này so với hai kì trước còn cao hơn gấp đôi!

Ông liền nhanh chóng đưa ra quyết định: "Quay phim đâu, nhanh chóng đi theo hai cậu ấy!"

Tiểu La bởi vì bị thương nên không thể tiếp tục làm việc, vì thế đạo diễn nhanh chóng phân công một cameraman khác chạy theo Nhạc Kỳ Niên cùng Quân Tu Ngôn.

Người xem trong Phòng phát sóng trực tiếp cũng không dám chớp mắt, vì sợ bỏ lỡ một khoảng khắc nào.

【 má ơi không tin nổi luôn, giờ này mà anh Nhạc còn nghĩ đến phần thưởng, giờ nên xem anh ấy là nghiêm túc hay cợt nhả đây?】

【 xin chương trình cho thêm một cameraman đi theo cảnh sát để quay hiện trường, thật sự tôi muốn xem cảnh sát có phát hiện thi thể trong tầng hầm hay không?】

【 ầy, cái này chắc không được phát sóng đâu.】

Nhạc Kỳ Niên túm Quân Tu Ngôn, đi như lướt, cameraman chạy muốn hộc khói lửa mới dí kịp hai người.

Bọn họ vừa đυ.ng vào vụ án cướp bóc, rồi còn vạch trần hiện trường gϊếŧ người giấu sát, vậy mà Nhạc Kỳ Niên còn tâm tư tìm bảo vật... người này thần kinh thép hay là không biết gì?

Nếu là nửa tiếng trước, y nhất định dùng vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng nói đanh thép mà dạy dỗ Nhạc Kỳ Niên một bài học. Nhưng... khi nãy tên cướp ném nghiên mực về phía y, nếy không có Nhạc Kỳ Niên tay mắt nhanh nhẹn kéo y qua, thì quả thật nằm bên cạnh cán của Tiểu La chính là y rồi.

Nhạc Kỳ Niên cứu y một trận, Quân Tu Ngôn y có ân tất báo, nên lúc này... Im lặng đi theo cậu ta là đươc!

Thời gian còn 3 phút nữa là hết giờ. Nhạc Kỳ Niên cũng chạy tới nơi đặt bảo vật.

Đó là một cây hoa hòe lớn. Có một túi vải treo trên cành cây, bên trong có 100 triêu zinbabwe.

Chạc cây cách mặt đất ít nhiều cũng 3-4 mét, người thường đương nhiên không với tới. Muốn đem túi xuống, một là bò lên hai là phải bắt thang, hoặc là một người cõng một người.

Rõ ràng chương trình muốn cho hai người họ thử thách. Xem họ có hợp tác ăn ý đến phút cuối hay không, hoặc ít nhiều cũng có thể tạo tình huống hài. Còn nếu bọn họ cãi nhau xem hai cõng ai thì càng tốt nữa. Khán giả ai mà không thích mấy cái drama cơ chứ?

Quân Tu Ngôn nhìn túi vải treo trên cành cây liền hiểu ý chương trình. Y cũng không phải kẻ khó chịu mà nhăn nhó tố khổ, nhanh chóng xoay sang Nhạc Kỳ Niên, rồi vỗ bả vai chính mình: "Cậu leo lên!"

Nói xong liền xoay mặt đi, không muốn đối diện với cậu.

Nhạc Kỳ Niên khi nãy đã lập công lớn, còn cứu y một trận, hiện tại thiệt thòi chút thì có là gì. Quân Tu Ngôn y là quân tử đầu đội trời chân đạp đất, không thể thiếu ân tình của người khác. Nhưng... lần này thôi chứ không có lần sau đâu!

"...... Quân hiền đệ bả vai không thoải mái sao?" Nhạc Kỳ Niên kỳ quái mà nhìn y, "Khi nãy đuổi theo tên cướp nên bị thương ư?"

Quân Tu Ngôn muốn cạn lời: "Tôi không sao!" sau đó ngẩng đầu nói: "Cậu leo lên hay không?"

Thiện ý của y cũng có giới hạn nha.

Nhưng đâu để Quân Tu Ngôn hết kiên nhẫn, Nhạc Kỳ Niên bỗng nhiên nhảy lên, chân đạp thân cây, nhẹ nhàng lấy đà phóng lên cách mặt đất 3-4 mét, tay vươn ra chụp lấy túi vải, rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống như một con chim.

Chưa đầy năm giây, nhưng khiến cameraman và những khán giả đang xem trực tiếp há hốc mồm kinh sợ.

【 mẹ con ơi, con vừa thấy cảnh gì vậy nè, anh bé tui mới bay lên đó hả?????】

【 vợ ơi, ra coi thần tiên nè! 】

【 thiệt là vô nghĩa, vậy mà trước đây cậu ấy nói bản thân không biết võ. 】

Quân Tu Ngôn bên này tức khắc cảm thấy bản thân như đứa ngáo tỏi.

"Thời gian vừa đúng." Nhạc Kỳ Niên thảy thảy cai túi trong tay mà ước lượnng.

Lần thi này cậu hoàn thành không tệ, mặc dù giữa chừng có vài chuyện xảy ra, nhưng cuối cùng cũng có thể tìm ra báu vật trước thời hại quy định, hoàn thành nhiệm vụ chương trình đưa ra. Hy vọng khscn giả bỏ phiếu cho cậu không ít, nếu không Đường Vũ Thành chắc đánh gãy chân cậu....

Nhạc Kỳ Niên mở túi vải, để Quân Tu Ngôn bên này thấy rõ tiền bên trong.

"Chúng ta bây giờ chia luôn, hay chút nữa chia?" Nhạc Kỳ Niên hỏi.

"Không cần chia, cậu thích thì lấy hết cũng được." Quân Tu Ngôn biểu tình phức tạp.

"Hả? Cậu không cần sao?" Nhạc Kỳ Niên kinh ngạc hỏi, sao trên đời có người như Quân Tu Ngôn vậy, tiền nhiều thế mà cũng không muốn, đúng là hậu nhân của sư đệ, là thiện nhân coi tiền tài như cỏ rác!

Quân Tu Ngôn bên này nhìn thấy nét mặt của Nhạc Kỳ Niên, môi không khỏi run rẩy: "Cậu không biết tiền Zimbabwe không có giá ư? Còn thua tiền âm phủ bên này, 100 minh tệ tận 5 đồng! Một trăm triệu Zimbabwe không biết mua đủ 2 minh tệ!"

Nhạc Kỳ Niên nghe Quân Tu Ngôn nói xong, không khỏi hoảng sợ, chuyện gì thế này, cậu nhìn y rồi lại nhìn qua cameraman bên này muốn xác nhận Quân Tu Ngôn không nói xạo gạt cậu!

Trong nháy mắt, nội tâm Nhạc Kỳ Niên như bị người ta đánh nát!

- ----Còn tiếp-----