Tác giả: Thần Vong Xỉ Hàn 0
Thitkhocaichua
Tiểu La lấy lại bình tĩnh thì tập trung nhìn lại, mới phát hiện sau lưng hai cô bé sinh đôi là một cô gái. Trên tay cô gái là camera và những thiết bị phát sóng trực tiếp, đúng là đồng nghiệp của y.
Hai cô bé sinh đôi đứng bên trong liền "Phụt" một tiếng phì cười.
"Anh ơi, anh lớn vậy rồi mà còn sợ ma ư?" Trong đó có một cô bé vẫn không nhịn được cứ khanh khách mà cười không ngừng.
"Anh ấy nói chúng ta là quỷ. Miểu Miểu buồn quá đi!" Cô bé còn lại ưu thương mà lên tiếng.
Tiểu Là nghe xong thì xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Nhạc Kỳ Niên nhìn hai cô bé. Cậu cũng có xem qua video cut của từng thí sinh, nên có ấn tượng với hai cô bé sinh đôi này. Cả hai là người Miêu tộc, cô chị tên là Kim Phiêu Phiêu, còn cô em là Kim Miểu Miểu. Trong tập 1, hai cô bé cũng là một trong số ít các thí sinh có thể tìm ra người ẩn nấp bên trong xe.
Hai chị em tướng mạo tương đồng, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra khí chất khác biệt giữa cả hai. Cô chị có vẻ hoà đồng sôi nổi hơn, còn cô em lại có chút hướng nội.
Cả hai treo nụ cười trên mặt, nhưng Nhạc Kỳ Niên cũng nhận ra hai bé không hề có ác ý với Tiểu Là, chỉ đơn thuần là thấy một người lớn như vậy mà cũng có thể bị hại bé hù cho hoảng.
Nhạc Kỳ Niên mỉm cười, hai tay chắp lại thành nắm đấm, "Tiểu Là có chút đường đột, mong hai vị cô nương không tức giận, bần đạo thay cậu ấy tạ lỗi với hai người, mong hai vị cô nương đừng cười cậu ấy nữa."
"Anh trai nói chuyện thật kì lạ nha." Kim Phiêu Phiêu lên tiếng, "Thiệt giống như trên phim cổ trang á."
"Chị ơi, anh ấy chính là người hạng nhất tập đầu đó." Kim Miểu Miểu kéo tay áo chị gái, "Có lẽ những cao thủ đều nói chuyện như vậy."
"À!" Cô chị nghe xong thì khuôn mặt như bừng tỉnh.
"Đa tạ hai vị cô nương tán thưởng. Thật ra hai vị cũng rất lợi hại." Nhạc Kỳ Niên nói.
Được anh trai xinh đẹp tán thưởng, hai cô bé có chút đỏ mặt, mắc cỡ dùng hai tay che lại mặt chính mình.
"Anh ơi, anh tìm được phòng rồi sao?" Kim Phiêu Phiêu hỏi.
Nhạc Kỳ Niên gật gật đầu. Nói đúng ra, không phải cậu "Tìm được", mà cậu thật ra đã biết đáp án từ trước, "Chỉ là tôi còn muốn đi xem xung quanh thế nào."
"Vậy tụi em đi chung với anh nha." Cô em Kim Miểu Miểu lên tiếng, "Anh ơi, chúng em đi chung với nha."
Cameraman của hai chị em thấy vậy cũng lập tức nói: "Phiêu Phiêu, Miểu Miểu, không thể. Khác giả sẽ nghĩ hai em muốn thừa cơ lấy đáp án của thí sinh khác."
Kim Miểu Miểu bĩu môi. Kim Phiêu Phiêu vỗ tay một cái: "Vậy tụi em viết đáp án ra giấy. Như thế thì người khác sẽ không nói tụi em lấy đáp án của anh trai nữa."
Không để cameraman đáp lại, hai cô bé nhanh chóng lấy ra giấy bút mà tổ chương trình đã đưa trước đó, quay người viết vài số, sau đó lại bỏ vào phong thư.
"Vậy bần đạo cũng sẽ viết đáp án lại." Nhạc Kỳ Niên cũng làm theo hai chị em sinh đôi, viết đáp án của chính mình ra giấy.
"Anh ơi, vậy giờ mình có thể đi lên lầu cùng nhau rồi sao?" Hai chị em sinh đôi nhìn Nhạc Kỳ Niên, bốn con mắt nhỏ như ngôi sao, chớp chớp linh động.
Nhạc Kỳ Niên bước vào thang máy, Tiểu La cũng nhanh chóng đi vào, không dám đối diện với ai chị em. Nhạc Kỳ Niên chính là muốn đến lầu 14 nhưng nhìn bảng điều khiển, nút 14 đã sáng đèn, hẳn là có người bấm qua.
Cậu cảm thấy kinh ngạc không thôi. Cả cái khách sạn lớn này, nơi âm khí nồng nhất là tầng 14, nhất định là có thứ gì. Nhưng không ngờ rằng không chỉ bản thân mình phát hiện, mà có cả cặp sinh đôi này cũng......?
"Hai vị cô nương như thế nào biết đến?" Nhạc Kỳ Niên hỏi.
Song bào thai nhìn nhau cười. Kim Phiêu Phiêu từ trong túi lấy ra một quả cầu đồng thau, mặt cầu được điêu khắc rất nhiều hoa văn. Bé áp vào một bên tai, giống như đang nghe quả cầu nói chuyện.
"Là cổ vương nói cho tụi em biết đó." Cô bé thần bí mà vừa cười vừa nói.
Tiểu La cùng cô bạn đồng nghiệp không hiểu, liền lên tiếng hỏi: "Anh Nhạc, ba người đang định làm cái gì sao? Còn, còn có, cổ vương là cái gì?"
Kim Miểu Miểu cũng đem lỗ tai áp sát vào quả cầu, "Cổ vương đang ở bên trong này, là chị gái với Miểu Miểu cùng nhau luyện ra á. Cổ vương nói đáp án cho chị gái với Miểu Miểu biết."
Tiểu La hít hà một hơi: "Y! Kia không phải là một con sâu lớn ư!"
Người xem phát sóng trực tiếp cũng theo Tiểu La cùng nhau "Y" lên.
【 sao hai bé loli này, lại thích chơi sâu vậy? Vừa nhìn tự nhiên da gà tôi nổi đầy 】
【 hai đứa nhóc này vậy mà không biết xấu hổ nói anh Nhạc nói chuyện kì quái? Rõ ràng hai đứa nhóc này mới là người kì lạ. Tuổi còn nhỏ mà đã dưỡng cổ, mọi người không thấy kì lạ ư? 】
【 cổ là thứ đặc biệt của Miêu tộc, ai mà chả dưỡng. 】
【 nè lầu trên, không biết thì ngậm họng giùm! Miêu tộc chúng tôi không phải ai cũng vậy nha! Giống như người Mông Cổ đều phải biết cưỡi ngựa sao? Vậy rồi Tứ Xuyên thì nhà nhà nuôi gấu trúc, Vân tỉnh thì mọi người đều xướng sơn ca hả? Bản sắc mỗi khu đều khác, nhưng không phải ai cũng phải làm. Ok! 】
Nhạc Kỳ Niên không chút nào dao động. Đời trước cậu cũng gặp qua không ít người Miêu luyện cổ, cổ sư đạo hạnh cao thâm cổ thường được dạy dỗ từ lúc 5,6 tuổi. Hai đứa bé song sinh này cũng như vậy.
Thấy bộ dạng Nhạc Kỳ Niên vẫn thản nhiên, nhàn nhã, hai chị em nhìn cậu không khỏi ngạc nhiên.
"Anh ơi, anh không thấy sợ ư?" Kim Phiêu Phiêu có chút không thể tưởng tượng.
"Hai vị cô nương cũng không dùng cổ vương hại người, tại sao bần đạo phải sợ?" Nhạc Kỳ Niên đáp.
Nhạc Kỳ Niên nhận thức đại đa số cổ sư đều về hưu, hoặc giữ truyền thừa xuống. Khi họ ra tay, đại đa số là vì bị tấn công, phải phản kích để giữ mệnh. Hoặc vài cổ sư luyện cổ để điều trị thuốc, cứu người.
Kim Miểu Miểu nhìn chằm chằm Nhạc Kỳ Niên, ánh mắt đen nhánh có chút thay đổi.
"Anh ơi, anh là người đầu tiên biết Miểu Miểu luyện cổ, mà không sợ Miểu Miểu." Cô bé thấp giọng nói.
Nhạc Kỳ Niên cười cười: "Bần đạo không phải người thứ nhất nha."
"Vậy người thứ nhất là ai?" Kim Miểu Miểu kinh ngạc.
"Tỷ tỷ của cô nương cũng không phải là người biết cô nương dưỡng cổ hay sao? Tỷ tỷ cô nương cũng đâu sợ?"
Hai chị em sinh đôi ngơ ngác nhìn nhau.
"Đúng vậy, Miểu Miểu còn có chị!"
"Chị đương nhiên sẽ không sợ em rồi, chúng ta là chị em với nhau mà!"
Hai chị em nói xong thì nắm chặt tay nhìn nhau cười.
Thang máy đến tầng 14. Đúng lúc này, có một cỗ sương trắng le lỏi nơi ròng rọc thang máy, tiếng kim loại cọ xát nhau đến chói tay, thang máy cũng nhanh chóng ngừng lại. Đèn bên trong tắt ngúm, thay máy sáng trưng bỗng tối om u ám.
Qua vài giây, đèn khẩn cấp bên trong cũng nhanh chóng sáng lên.
"Chắc là cúp điện. Mọi người đừng hoảng sợ." Nhạc Kỳ Niên vừa nói vừa xoa đầu hai cô bé để trấn an.
"Hẳn là cúp điện. Chớ hoảng sợ." Nhạc Kỳ Niên xoa xoa song bào thai đầu.
Tiểu La đại khái là tưởng vãn hồi một chút hắn ở song bào thai trong lòng hình tượng, xung phong nhận việc nói: "Ta tới đem cửa thang máy lột ra!"
Nói liền xoa tay hầm hè, bái trụ cửa thang máy phùng, dùng sức tướng môn triều hai bên bái. Nhưng hắn dùng ra ăn nãi sức lực, trên trán đều toát ra mồ hôi, cửa thang máy cũng không chút sứt mẻ.
"Xong, xong rồi, vậy phải làm sao bây giờ......" Tiểu La trợn tròn mắt.
Nhạc Kỳ Niên cảm nhận được âm khí trên lầu 14 này là nặng nhất, hai chị em sinh đôi cũng dưới sự chỉ dẫn của cổ vương mà lên tầng 14 này. Vậy mà thang máy này lại có thể trục trặc vào đúng lúc này.
"Xem ra có người không muốn chúng ta lên đây." Nhạc Kỳ Niên nói.
Có thể trên này giấu món đồ bí mật.
Bởi vậy kẻ đó mới làm thang máy trục trặc, chủ yếu để làm bọn họ sợ, nhưng càng làm vậy càng khiến bọn họ thêm tò mò muốn biết đó là gì.
Tiểu La run bần bật, mà lên tiếng: "Anh Nhạc, anh thật sự nghĩ trên này là "người" chứ không phải "quỷ"?"
"Nếu là "quỷ" bần đạo có thể lạy ta trời đất." Nhạc Kỳ Niên nói vô cùng chân thành, "Trên đời này, có vài người còn đáng sợ hơn cả quỷ."
Đánh quỷ, cậu không cần sợ hãi gì cả, một quyền liền ổn định tình hình.
Nhưng... đánh người thì sẽ bị gom vào đồn mất.
Cô gái cameraman của hai chị em sinh đôi nhanh chónh ấn vào nút báo khẩn cấp, sau đó dùng bộ đàm để liên lạc với đạo diễn. Nhưng đáp lại thì bộ đàm một mảnh yên tĩnh, không có chút âm thanh nào.
"Kỳ lại, sao phát sóng trự tiếp lại không được?" Cô quơ quơ máy, ánh mắt nhìn màn hình trực tiếp, sau đó lại nhìn về phía Tiểu La, "Còn cậu thì sao?"
"Em cũng vậy!" Máy của Tiểu La cũng rớt mạng tương tự, "Hay là tại chúng ta đang trong thang máy nên mới vậy?"
Đúng lúc này, thang máy lại đột nhiên chấn động, đột nhiên hạ xuống nhanh chóng.
Không gian hẹp lại bị tụt thang may khiến mọi người nhanh chóng hoảng sợ.
Hai cô bé sinh đôi liền hét lên một tiếng, mỗi đứa ôm một bên chân của Nhạc Kỳ Niên.
Tiểu La cùng cô gái cameraman nhanh chóng ấn nút khẩn cấp, nhưng cái nút lại hoàn toàn không có phản ứng gì.
"A a a a tôikhông muốn chết a!" Tiểu La kêu thảm thiết.
Tay Nhạc Kỳ Niên run lên, một lá bùa vàng nhanh chóng xuất hiện ở đầu ngón tay.
"Ngũ phương Lôi Thần, ta biết kỳ danh. Hô chi tức đến, tấn điện tiên đình. Thiết diện sứ giả, hách dịch uy linh. Cứu dân khó khăn, cắt tiệt ma tinh. Tùy thanh ứng cảm, vạn thần hàm nghe......" ( chú)
Lá bùa nhanh chóng bay lên, dán ở trên hai cánh cửa thang máy, đồng thời một đạo điện quang ở đầu ngón tay của Nhạc Kỳ Niên cũng bắn ra, được lá bùa dẫn đường mà nhanh chóng ẩn vào vách cửa kim loại.
Tiếng kim loại cọ xát vang lên tiếng rit chói tai, nếu giờ phút này có ai đứng bên trên sẽ thấy được tia lửa từ những nơi ma sát va vào nhau, văng tung tóe.
Thang máy chấn động một cái, sau đó từ từ dừng lại.
Đèn bên trong cũng chớp chớp rồi được bật sáng hoàn toàn. Kèm theo đó là tiếng "Đinh ——", hai cánh cửa thang máy, từ từ mở ra.
Nhìn hành lang trước mắt, những người đã trải qua lằn ranh sống chết đều hoảng sợ đến vui sướиɠ. Hai chị em sinh đôi ôm chặt chân Nhạc Kỳ Niên mà oa oa khóc lớn, Tiểu La thì trực tiếp ngồi phịch xuống sàn.
"Anh Nhạc! Nhạc đại sư! Anh làm, làm như thế nào vậy?" nếu không phải Nhạc Kỳ Niên bị cặp chị em sinh đôi ôm, thật sự Tiểu La cũng muốn lao qua mà ôm chặt lấy cậu.
Nhạc Kỳ Niên bên này, hai tay nắm tay của hai chị em, sau đó bước ra bên ngoài, khuôn mặt mang nét vui vẻ, "Bần đạo chỉ dùng sắc lôi chú, để tạm thời cung cấp điện, cho thang máy hoạt động tiếp mà thôi."
Tiểu La: "......"
Bùa hiện tại còn có thể cấp điện? Vậy cục điện lực có nên mời ngài về làm nhân viên hay không?
"Chúng ta tiếp tục đi thăm dò sao?" Cô gái cameraman vẫn còn kinh hồn, ngơ ngác hỏi: "Ra cái sự tình này, chúng ta có nên hướng tổ chương trình xin ngừng phát sóng?"
Hai chị em sinh đôi có chút lưỡng lự. Kim Phiêu Phiêu lại nhanh chóng áp quả cầu kim loại sát vào tai, để nghe cổ vương kiến nghị, cuối cùng giơ tay nói: "Cổ vương nói tụi em nên đi cùng anh trai."
Nhạc Kỳ Niên nhìn thang máy một cái, không nóng không lạnh mà lên tiếng: "Có kẻ không muốn chúng ta lên tầng 14. Vậy thì bần đạo nhất định phái xem tầng này giấu cái bí mật gì?"
Nhạc Kỳ Niên dẫn đầu, hai chị em thì nhanh chóng đi theo cậu. Tiểu La cùng cô gái cameraman cũng không vào thang máy, nên nhanh chóng chạy theo.
Hai đứa nhỏ, mỗi đứa một bên nắm lấy đạo bào của Nhạc Kỳ Niên, lẽo đẽo theo sau như hai cái đuôi nhỏ.
Kỳ quái chính là, sau khi ra khỏi thang máy chương trình trực tiếp lại có thể phát sóng bình thường. Tiểu La chỉ có thể vội vàng đem hình ảnh trước mặt quay lại, cùng lắm thì đoạn trong thang máy sau đó để bên biện tập cắt ghép l*иg quảng cáo vào là được.
Bọn họ đi thẳng đến hàng lang lớn. Không hổ danh là khách sạn 5 sao, hành lang chờ cho khách cũng trang trí huy hoàng lộng lẫy, chân dẫm lên thảm dày không phát ra một tiếng động, vách tường còn treo tranh sơn dầu Tây Dương, khiến người khác cảm thấy bản thân như đang ở trong một lâu đài Châu Âu cổ đại.
Chương trình này cho phép các thí sinh được tự do hoạt động, cả khách sạn đề có thể đi lại thoải mai đó chíng là yêu cầu của giám đóc khách sạn. Vì bên khách sạn cho rằng, nếu có thể quay được nhiều cảnh của khách sạn, có thể hấp dẫn khách hàng.
Nhạc Kỳ Niên đi dọc hành lang, đến trước cửa phòng 1417 thì dừng lại.
Âm Dương Nhãn khiến cậu thấy rõ từng đợt khói đen, từ tròng phòng này không ngừng tỏa ra bên ngoài, không khác gì một đoi tay đen đúa khô khốc chực chờ kéo người đi ngang vào cái động không đáy bên trong.
Tuy những người khác không thấy âm khí, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đánh úp lại, dù bọn họ bận áo kín kẽ nhưng cái lạnh đó như từ trong xương tủy toát ra. Khiến họ không nhịn được mà rùng mình liên tục.
Tiểu La sợ đến sun vòi, tay cầm camera cũng run rẩy, "Anh Nhạc, sao chúng ta không đi tiếp? Chẳng lẽ anh nghĩ đây chính la căn phòng Mạn Sạn lão sư đã từng ở?"
"Không phải." Nhạc Kỳ Niên không chút để ý mà nói, "Mạn San lão sư ở một căn phòng khác. Tôi đến đây vì chuyện khác."
"Anh Nhạc, anh cần suy nghĩ cẩn thận. Mỗi thí sinh chỉ có một cơ hội. Nếu anh mở cánh cửa này này ra, không phải căn phòng của Mạn San lão sư, anh liền thua cuộc."
Nhạc Kỳ Niên chỉ lấy ra phong thư trước đó đã viết đáp an, nhàn nhạt nói: "Đáp án tôi đã viết sẵn nơi này."
Hai chị em sinh đôi nghe vậy cũng vội vàng lấy ra phong thư của chính mình, "Tụi em cũng đã viết đáp án rồi. Anh ơi, nếu không chún ta cùng nhau mở ra cho mọi người xem."
"Ừm, cũng tốt." Nhạc Kỳ Niên đem phong thư giao cho hai chị em sinh đôi.
Hai chị em, mỗi người cầm một phong thư, cùng lúc xé bỏ giấy niêm phong, sau đó lấy ra tờ giấy viết đáp án bên trong. Tiểu La cùng cô gái cameraman nhanh chóng quay hình ảnh hai tờ giấy đáp án.
Hai tờ giấy trắng cùng viết rõ con số ——1317 giống nhau.
"Úi trời, không phải là căn phòng tầng dưới hả?" Tiểu La nhìn tờ giấy sau đó lại quay lên cánh cửa phòng mà nói: "Nhưng phòng này là 1417 mà?"
Nhạc Kỳ Niên chưa kịp lên tiếng, thì hai chị em sinh đôi đã nhanh chóng nói: "Đúng rồi, cổ vương cũng chỉ chúng em lên đây."
"Cổ vương?" Tiểu La rụt rụt cổ. Y thật sự sợ những dộng vật thân mềm còn bò nhúc nhúc như vậy.
Kim Phiêu Phiêu nhếch môi lên tiếng: "Cổ vương nói, nơi đây có một dì đã chết."
Kim Miểu Miểu cũng xoay sang nhìn chị gái: "Không đúng, Cổ vương rõ ràng nói dì đó đã bị mưu sát."
"Cái dì mà mấy em nói, là Mạn San lão sư ư?" miệng Tiểu La không thể khép nổi, "Nhưng rõ ràng cô ấy là tự sát..."
Nhạc Kỳ Niên xua tay, để Tiểu La lùi về sau vài bước, "Chân tướng thế nào, đi vào sẽ biết."
Nói xong, cậu trực tiếp giơ chân đá thẳng vào cánh cửa, khiến nó bung cả chốt mà mở ầm ra.
- ----Còn tiếp-----