Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi

Chương 33 -1: Làm khó

Đúng vậy, kẻ liên lạc cho đám phóng viên này không phải ai khác chính là Đường Vũ Thành.

Anh ta sợ Nhạc Kỳ Niên nói ra câu ‘Tôi phân biệt ra những văn vật này không phải dựa vào khả năng thông linh, mà là nhờ kiến thức.’, rồi đυ.ng hàng với Trịnh Chiêu Vũ. Cho nên suy nghĩ thấy nên dùng chuyện khen thưởng vì làm việc nghĩa để cứu vớt hình tượng của Nhạc Kỳ Niên.

Ai mà biết được Nhạc Kỳ Niên không những không nói ra mấy câu mà anh ta đã sắp xếp tốt kia, mà còn lệch ra khỏi kịch bản cả ngàn dặm, đã vậy còn chỉ ra kính Bát Quái này căn bản không phải là kính Bát Quái huyền thanh trong truyền thuyết nữa.

Lúc Đường Vũ Thành xem livestream nhìn thấy đoạn đó, trái tim như muốn ngừng đập luôn.

Cho dù khán giả không có coi trọng Nhạc Kỳ Niên mấy, thì tên Chu Tín kia nhất định sẽ nắm chặt lấy sai lầm này mà hắt nước bẩn.

Đường Vũ Thành giống như có thể thấy được cảnh tượng sau khi kết thúc chương trình, Chu Tín mua hot search mắng chửi và châm chọc Nhạc Kỳ Niên ra sao, ví dụ như ‘Thiết lập hình tượng đạo sĩ sụp đổ.’, ‘Nhạc Kỳ Niên mua phải đáp án sai.’.

Anh ta trực tiếp đi đến văn phòng giám đốc, xin Khang Thần một phần tiền đặc biệt để dùng bỏ mấy hot search.

Khang Thần không nói hai lời liền đồng ý phê duyệt. Đường Vũ Thành ngay lập tức đi liên hệ với nhóm marketing của công ty, chuẩn bị lúc nào cũng có thể xóa mấy hot search kia, đồng thời anh ta cũng đi liên hệ với một ít phóng viên có quen biết, sau khi đưa tiền phụ cấp xe cộ thì để bọn họ đi đến trước cửa bảo tàng ngồi chờ Nhạc Kỳ Niên.

Sau sự kiện lần trước ở trấn Bích Thủy qua đi, đáng lẽ bên trấn Bích Thủy đã phát khen thưởng vì làm việc nghĩa cho Nhạc Kỳ Niên và Quân Tu Ngôn, việc này đã chắc chắn không có thay đổi. Có điều lãnh đạo chính quyền thị trấn dự định tổ chức một buổi trao thưởng chính thức, mà công việc của Nhạc Kỳ Niên lại quá bận bịu, tạm thời vẫn chưa nhất trí được cùng với Đường Vũ Thành. Mà Đường Vũ Thành vừa hay mượn cơ hội hôm nay để công bố chuyện Nhạc Kỳ Niên được tặng thưởng.

Cho dù đám thủy quân bên Chu Tín có cố ý dội nước bẩn lên Nhạc Kỳ Niên thì Đường Vũ Thành bên này cũng có thể đứng trên đỉnh đạo đức, dùng chuyện ‘Người ta là công dân tốt hăng hái làm việc nghĩa.’ để ngăn miệng thủy quân.

Nhưng mà anh ta đợi mãi cũng không đợi được hot search của Chu Tín.

Vì sau Nhạc Kỳ Niên lại nhảy ra một Vincenzo, hai vị ‘học sinh giỏi’ bắt đầu đối chiếu đáp án.

Đó là sai sót của Nhạc Kỳ Niên sao? Không phải! Đó là sai sót của chuyên gia ra đề! Học sinh giỏi chân chính chẳng những có thể trả lời đề bài, mà còn có thể thuận tiện đem lỗi sai trên bài thi sửa lại!

Đường Vũ Thành xoa xoa huyêt thái dương đau nhức. Từ khi quen biết với Nhạc Kỳ Niên, tâm trạng của mình thay đổi thường xuyên nhanh y như tàu lượn siêu tốc vậy. Hợp tác với tên nhóc này, nếu không có một trái tim lớn thì không thể nào kham nổi!

Lần này ngay cả hot search cũng không có để xóa. Anh ta lại đi một chuyến tới văn phòng của Khang Thần, chuẩn bị đem kinh phí vừa mới xin được trả về.

“Không cần trả lại.” Khang Thần cười híp mắt nói: “Mang theo Tiểu Nhạc đi ăn mừng một trận đi.”

“Bữa tiệc ăn mừng này có lẽ hơi đắt.” Đường Vũ Thành nói.

Để xóa một cái hot search ít nhất cũng phải mười mấy vạn lận.

“Số còn lại coi như là kinh phí hoạt động của nghệ sĩ, cậu cứ thay Tiểu Nhạc bảo quản cho thật tốt đi. Chương trình tranh tài này sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, con đường sau này của tiểu nhạc đi như thế nào, cậu phải cẩn thận lên kế hoạch, đừng có tiết kiệm tiền ở cái chỗ này. Chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn ở tương lai.”

Đường Vũ Thành tí nữa là làm một chiêu mãnh hổ chạm đất*, không lãng phí một giây nào ngay lập tức nịnh nọt tung hô cấp trên: “Giám đốc Khang sáng suốt! Giám đốc Khang hào phóng!”

(Đoạn này bên raw là 猛虎落地式 nghĩa là ‘mãnh hổ chạm đất. Tra baidu thì biết đây là một câu đùa xuất phát từ truyện [½ ranma] lấy tư thế tay chân quỳ rạp trên mặt đất để cầu xin sự tha thứ, nhìn vô cùng hèn mọn, ngoài ra vì tư thế này giống hổ nhảy xuống đất nên được gọi như trên. )Hina: Là kiểu này nè:)))))

Khang Thần cười một tiếng, tiếp tục đánh thái cực với anh ta.

Nhạc Kỳ Niên… Truyền thông Thần Hi bọn họ lần này đã nhặt được bảo vật rồi. Truyền Tước bên kia chỉ sợ muốn khóc cũng không kịp nữa. Thật sự muốn nhìn thử vẻ mặt giám đốc Hoắc của Truyền Tước bây giờ ghê!

Nhắc mới nhớ, hình như lâu rồi không nhìn thấy cái lão già họ Hoắc kia, cứ ru rú trong nhà lâu như vậy cũng không giống với tính cách của hắn ta lắm.

Xảy ra chuyện gì à?



Giờ phút này Nhạc Kỳ Niên đang mất tập trung mà nhận phỏng vấn của phóng viên.

“Chỉ là dễ như trở bàn tay thôi, các vị quá khen.”

Nhạc Kỳ Niên trả lời câu hỏi của phóng viên, tâm tư lại bay về phía lăng mộ Ung Văn đế ở nơi xa.

Bảy trăm năm trước, cậu thay ung văn đế Thẩm Tiềm tìm kiếm chọn ra một vùng đất tốt để làm lăng mộ. Chỉ là cậu rõ ràng trẻ tuổi hơn Thẩm Tiềm mà lại đi sớm hơn, không thể tận mắt nhìn thấy ngày lăng mộ làm xong. Người giám sát công trình sau này chắc là sư đệ rồi nhỉ? Vậy thì có thể giải thích vì sao kính Bát Quái mô phỏng lại đặt ở trong lăng mộ. kính Bát Quái có thể dùng để điều hòa phong thủy, chắc là sư đệ muốn mượn cái này để hóa giải âm khí trong mộ.

Những văn vật kia thật sự đến từ mộ ung văn đế sao? Có phải cậu nên đem vị trí lăng mộ nói cho chuyên gia học giả, để cho bọn họ ngay lập tức đi khai quật lăng mộ, bảo vệ văn vật, phòng ngừa bị trộm lần nữa?

Nhưng nhìn người hiện đại đi đào bới mộ phần bạn cũ của mình, cứ cảm thấy sao sao...

Nhạc Kỳ Niên trả lời câu hỏi của phóng viên rất thờ ơ. Ngược lại với cậu, Quân Tu Ngôn lại không có chút tùy tiện nào, giống như bản thân đang tổ chức buổi họp báo.

"Thân làm đệ tử đạo môn, giữ gìn chính đạo vốn là chuyện đương nhiên. Nói không với việc phạm pháp phạm tội, đây là nghĩa vụ của chúng ta. Về phần khen thưởng, đối với tôi mà nói giống như mây trôi. Nhưng theo tôi thấy, một phần thưởng nhất định cho người anh dũng làm việc tốt, chẳng những là lời khen cho nỗ lực của bọn họ, cũng như giúp cho toàn bộ xã hội hình thành tập tục tốt đẹp..."

Nhóm phóng viên cảm khái không thôi, đèn flash như là sao trời không ngừng lóe sáng.

Trịnh Chiêu Vũ ở đằng xa siết chặt nắm đấm, hung hăng phất ống tay áo một cái.

Chu Tín vội vàng hấp tấp mà đuổi theo: "Tiểu Vũ, ôi chao Tiểu Vũ, cậu đi chậm một chút..."

Trong lòng của gã thầm kêu, toang rồi toang rồi, gã sao lại quên mất vụ Nhạc Kỳ Niên dũng cảm làm việc tốt này chứ? Cậu ta khoác lên hào quang vinh dự công dân tốt, chẳng khác nào có kim bài miễn tử, sau này chỉ cần không phạm phải sai lầm nào quá lớn thì vĩnh viễn sẽ có người đứng ra bảo vệ cho cậu ta.

Đường Vũ Thành nhất định là cố ý đem phóng viên sắp xếp ở đây, muốn làm hư tâm trạng tốt đẹp cảu bọn họ! Cái tên bốn mắt khốn kiếp này!

"Tiểu Vũ, còn tiệc ăn mừng kia..."

"Ông tự mình đi đi!" Trịnh Chiêu Vũ tức giận nói.

Chu Tín kéo hắn ta lại: "Không chỉ tiệc ăn mừng thôi, tôi còn vì cậu mà sắp xếp tiệc gặp mặt với fan hâm mộ nữa đó!"

"Ồ?" Trịnh Chiêu Vũ dừng bước lại: "Tôi có fan hâm mộ từ khi nào vậy?"

"Cậu đã sớm có rất nhiều fan hâm mộ rồi, chỉ là không có tổ chức họp mặt với fan thôi." Chu Tín cố gắng đem thịt mỡ trên mặt mình tạo thành nụ cười lấy lòng: "Tôi nghĩ cũng nên đem fan hâm mộ của cậu quản lý lại. Hôm nay có không ít fan hâm mộ đến đây, đang đợi ở ngoài cửa chính viện bảo tàng, cậu chỉ cần đi qua làm mấy cái đơn giản như bắt tay hay chụp ảnh chung là được. Mấy ngày nữa sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt chính thức với fan hâm mộ..."

Trong lòng Trịnh Chiêu Vũ đang bực bội muốn chết, làm gì còn tâm trạng mà gặp mặt với fan hâm mộ. Nhưng suy nghĩ lại thì độ nổi tiếng để bỏ phiếu đối với hắn ta rất quan trọng, cho dù không nguyện ý hắn ta cũng phải đi làm ăn.

"Tôi biết rồi. Nắm tay chụp ảnh chung là được thôi đúng không?" Hắn ta có chút không kiên nhẫn hỏi.

"Những cô gái kia cũng rất dễ thỏa mãn, cậu chỉ cần cười với mấy cổ nhiều một chút là mấy cô ấy sẽ vui vẻ cả ngày!"

Mấy thí sinh không dễ dàng thoát khỏi đám phóng viên dây dưa, họ cùng giám đốc Giang, giáo sư Cổ đứng ở trước sảnh triển lãm chụp ảnh. Sau khi thợ chụp ảnh ảnh chụp đã ổn, Trịnh Chiêu Vũ lập tức đi về cửa chính của viện bảo tàng. Chu Tín hấp tấp theo sát sau hắn ta.

Viện bảo tàng được xây ở trung tâm thành phố Lục Giang, đối diện cửa chính là một quảng trường nhỏ. Lúc này có hai mươi cô gái đang đứng ở đó, trong tay mỗi người đều cầm trong tay bức ảnh nhỏ của Trịnh Chiêu Vũ. Còn có hai cô gái cầm lấy một cái banner thật dài, trên đó viết khẩu hiệu để cổ vũ Trịnh Chiêu Vũ.

Nhìn thấy Trịnh Chiêu Vũ áo trắng tung bay đi ra cửa chính viện bảo tàng, các cô gái trăm miệng một lời mà thét lên.

"Tiểu Vũ! A a a đẹp trai quá!"

"Tiểu Vũ cười với tui kìa! Tui chết mất thôi!"

"Người thật so với trên màn hình gấp trăm lần! Đời này của tui thật đáng giá!"

Người đi đường trên quảng trường quăng tới ánh mắt bất mãn. Có người lẩm bẩm nói: "Mấy cô gái đu đu idol bây giờ cũng điên cuồng quá rồi."

Trịnh Chiêu Vũ nở một nụ cười xán lạn với mấy cô gái, tao nhã cất bước.

Một màn này được điện thoại của các cô gái quay lại, sau đó đăng lên mạng, lại có thể thu được một thiết lập nhân vật "Quý công tử cổ đại Trịnh Chiêu Vũ ".