"A a... Không được... trướng quá... không được a... ". Biểu tình trên mặt Ôn Oánh từ hưởng thụ chuyển sang kinh hoàng thấy thố, tiểu huyệt của cô thật sự vô cùng chật hẹp, lúc Tề Mạc Bạch cắm hai ngón tay vào thôi đã thấy không ổn lắm rồi, giờ anh cắm 3 ngón vào làm tiểu huyệt sưng phồng chẳng khác gì đang ngậm cây côn ŧᏂịŧ thô to.
Ba ngón tay đẩy thịt non tiểu huyệt ra, lập tức bị căng đến đầy, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống cũng ngày càng nhiều hơn.
Tề Mạc Bạch nâng khóe môi cười, cuối cùng cũng tìm thấy quyền uy của bản thân, "Thế nào, bà xã, tiểu huyệt có thấy thoải mái không? "
“Còn ngứa sao?”
Tề Mạc Bạch một bên nói chuyện còn một bên thì dùng sức ở ba ngón tay mà điên cuồng cắm vào tiểu huyệt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ôn Oánh làm cả người cô căng chặt, thịt non trong huyệt cũng đang không ngừng co rút, "A... a a... không được... quá thô... chịu không nổi... "
"Tiểu huyệt chịu không nổi, a... ưm a... anh... anh nhanh lên... lấy ra đi a... "
Giữa mày Ôn Oánh nhíu lại, muốn đuổi ngón tay của Tề Mạc Bạch đi, nhưng cô càng khẩn trương thì thịt non trong tiểu huyệt càng thắt lại, ba ngón tay của Tề Mạc Bạch chẳng những không bị đẩy ra mà còn theo luồng dâʍ ŧᏂủy̠ ra ra vào vào càng trơn tru hơn.
Bạch bạch bạch ——
Bàn tay va chạm như điên với da^ʍ huyệt không ngừng chảy nước, ngón tay càn quấy đến điểm mẫn cảm nhất, dâʍ ŧᏂủy̠ lầy lội trực tiếp chảy ồ ạt xuống lòng bàn tay Tề Mạc Bạch.
“A…… A…… A…… Không được…… Ta không được, ân a…… Mạc Bạch…… Đừng…… Đừng chọc nữa……” Ôn Oánh liên tục xin tha, thanh âm mang theo vài phần khóc nức nở, nhưng Tề Mạc Bạch nào dừng động tác, ngược lại càng thêm đưa đẩy ác liệt hơn.
Bạch bạch bạch —— xì xì —— dâʍ ŧᏂủy̠ càng chảy càng mạnh, đệm trên ghế bị ướt hết, ba ngón tay chọc vào tiểu huyệt, Tề Mạc Bạch mỗi lần chọc đều chọc rất sâu, tao huyệt Ôn Oánh không chịu nổi sự va chạm kịch liệt như vậy, kɧoáı ©ảʍ thật nhanh từ nơi hoa tâm truyền đến, "Em không được... a... ưʍ... thật sự không được... "
“A a a……”
Bạch bạch bạch ——
Sau mấy chục phát chọc, Ôn Oánh đột nhiên nâng cao giọng lớn tiếng rêи ɾỉ, tiểu huyệt nóng hổi không an phận mà đong đưa, không bao lâu sau, từ nơi hoa tâm phun trào rất nhiều mật dịch.
“A……”
Thân thể Ôn Oánh giống như bị rút cạn hết sức lực, cô vô lực xụi lơ trên cửa sổ xe, gương mặt ửng hồng vì động tình làm người ta suy nghĩ miên man bất định.
Tề Mạc Bạch yêu chết bộ dáng lúc này của cô, sau khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh liền đạp chân ga chạy xe đi, hướng đi là rừng cây cách cây cầu không xa, ở nơi này xe và người qua đường đều rất ít, sẽ chẳng ai chú ý đến có một chiếc xe đang dừng lại ở nơi rừng cây rậm rạp này.
Thật là một địa phương thật tốt.
"Anh... ". Ôn Oánh khϊếp sợ nhìn Tề Mạc Bạch, còn chưa lấy lại tinh thần từ lần cao trào vừa rồi nên âm thanh không ngăn được thở dốc, " Anh muốn làm gì vậy? ".
🥲 truyện nì toàn H thôi bà con ạ, éc ô éc